Rate this post

Ông chủ lấy đồ cho Cao Uy ra để lên bàn sau đó nhìn chiếc điện thoại cậu cầm trong tay mà nói: “Lúc nãy có vài cảnh sát đem điện thoại này đến, chắc là của bọn họ.”

“Cảnh sát sao?” Cao Uy hỏi lại thì nhận được cái gật đầu từ ông chủ.

Cao Uy cầm điện thoại nhìn một lúc sau đó mở màn hình lên, tuy có mật khẩu nhưng vẫn còn hình nền. Cô gái trong điện thoại không ai khác chính là La Di Ninh. Cậu lấy đồ của mình sau đó nhìn ông chủ nói: “Tôi mua điện thoại này, bán chứ?”

“Bán, đương nhiên bán. Tôi bán cậu 100 đô thôi, còn đồ của cậu là 300 đô.” Ông chủ vui vẻ ra giá, mặc dù ông chưa xem qua chiếc điện thoại này nhưng thấy khách hàng của mình muốn mua thì ông cũng bán ngay.

Cao Uy lấy ví ra đặt tiền trên bàn sau đó rời đi, cậu cảm thấy chuyện này có chút vấn đề. La Di Ninh đang ở đâu mà điện thoại lại rơi vào tay cảnh sát thành phố S. Hơn nữa vì sao cô không ở thành phố A mà lại chạy đến cái nơi thị phi này. Trong đầu Cao Uy có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn phải tìm một người để bàn bạc.

Những tên cảnh sát kia sau khi bán điện thoại La Di Ninh và lấy tiền xài thì đến xế trưa mới trở về. Bọn họ cho người đưa La Di Ninh quay trở lại phòng giam và thay một bộ đồ khác để đi gặp một người. Bởi vì người này đã đợi rất lâu để được gặp La Di Ninh. Nếu không phải vì người đó nài nỉ, có lẽ bây giờ La Di Ninh vẫn còn ở phòng giam tra tấn.

“Kim Nhàn Nhi, là chị sao? Chị đến đây làm gì?” La Di Ninh kéo ghế ngồi đối diện với Kim Nhàn Nhi, giữa bọn họ cách nhau một tấm kính.

Kim Nhàn Nhi thấy La Di Ninh tay bị trầy xước, mặt có chút vết thương thì lo lắng hỏi: “Di Ninh, sao em lại bị thương? Có phải có người bắt nạt em không?”

“Em không sao, những vết thương này không là gì cả. Nhưng sao chị biết em ở đây?” La Di Ninh nhìn những vết thương ở tay thì kéo áo che lại sau đó hỏi qua

câu khác, cô không muốn Kim Nhàn Nhi lo lắng cho mình.

Kim Nhàn Nhi thấy hành động của La Di Ninh cũng không ép vì nếu ép La Di Ninh cũng sẽ không nói. Kim Nhàn Nhi trả lời lại câu hỏi của La Di Ninh và hỏi thêm tình hình: “Nếu chị muốn biết thì không gì làm khó được chị. Chị cũng đã nghe về chuyện của ba em, ông ấy thật sự ra đi rồi sao?”

“Phải! Ngay cả việc tự mình làm tang lễ cho ba em cũng không làm được, em thật bất hiếu.” La Di Ninh gật đầu tự trách bản thân mình, đến cả một việc như thế cô cũng không làm được, lòng cô cảm thấy rất buồn.

Kim Nhàn Nhi thở dài, lúc này có khuyên gì cũng không thể nào tránh được hiện thực tàn nhẫn. Kim Nhàn Nhi gõ vào cửa kính sau đó nói: “Đừng như vậy, ba em sẽ không trách em đâu. Nói cho chị nghe, chuyện gì xảy ra mà họ giam em vào đây, chị sẽ tìm cách giúp em ra ngoài.”

“Duật Quân chưa nói cho chị nghe chuyện gì sao?” La Di Ninh khá bất ngờ với câu hỏi của Kim Nhàn Nhi, nếu đã biết cô ở đây thì tin tức khác cũng phải biết chú.

Thấy La Di Ninh có vẻ ngạc nhiên thì Kim Nhàn Nhi lắc đầu, “Vẫn chưa!”

La Di Ninh có chút do dự, cho dù nói hay không thì sớm muộn tin tức này cũng sẽ được lan truyền. Cô không muốn nhắc lại cái tên đó vì nó khiến cô cảm thấy có lỗi rất nhiều.

Cuối cùng sau một lúc do dự thì La Di Ninh cũng lên tiếng: “Trình Lâm… Chết rồi! Khi Trình Lâm chết em cũng có ở đó, cho nên bọn họ nghi ngờ em.”

“Vô lý! Em sẽ không làm những chuyện như vậy, chị sẽ nói ba giúp em.” Kim Nhàn Nhi nghe vậy liền đập tay xuống bàn, vẻ mặt tức giận.

La Di Ninh đứng bật dậy chạm tay vào cửa kính: “Đừng, em không muốn liên lụy chị đâu. Họ chỉ nghi ngờ, ba ngày sau không đủ chứng cứ sẽ thả em ra thôi.””Nhưng mà…” Kim Nhàn Nhi nhìn La Di Ninh nhíu mày, lỡ có chuyện ngoài ý

muốn chẳng phải La Di Ninh sẽ gặp chuyện sao.

Kim Nhàn Nhi định nói tiếp thì nghe tiếng bước chân từ đằng sau đi đến, người này là Duật Quân. La Di Ninh nhìn Duật Quân, sắc mặt cậu trong tiều tụy hẳn. Có lẽ là giúp chú của Trình Lâm lo hậu sự nên mệt mỏi.

“Anh muốn em cho anh một lý do!” Duật Quân ngồi đối diện nhìn thẳng La Di Ninh mà hỏi vấn đề trọng tâm.

La Di Ninh hơi cau mày sau đó giữ điềm tĩnh mà hỏi lại: “Ý anh là sao? Anh nghi ngờ em giết Trình Lâm sao?”

Duật Quân không trả lời, sự im lặng đó khiến La Di Ninh hình như biết bản thân đã bị cho vào tầm ngắm. Duật Quân sau đó lại hỏi: “Anh chỉ muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao em lại có mặt ở đó?”

“Trình Lâm hẹn em có chuyện muốn nói, nhưng khi em đến thì anh ta đã bị thương rồi.” La Di Ninh cũng thành thật nói ra những gì cô đã chứng kiến mà không giấu đi chút gì, nhưng có những chuyện cô sẽ không nói ra dù cho ở tình huống nào đi chăng nữa.

Duật Quân nghe xong thì suy ngẫm hồi lâu, sau đó lại nhìn La Di Ninh: “Nếu nói vậy, thì khi em đến cậu ấy vẫn còn sống. Vậy thì tại sao…

“Đừng hỏi nữa! Em không phải phạm nhân” La Di Ninh không để Duật Quân hỏi mà ngắt ngang lời nói của cậu, cho dù có thân thiết thế nào thì hỏi cô như vậy không khác gì phạm nhân cả, mà cô lại không phải phạm nhân.

Thấy hai bên có vẻ căng thẳng thì Kim Nhàn Nhi lên tiếng xua tan bầu không khí u ám: “Duật Quân, tuy Trình Lâm và anh đều là họ hàng nhưng anh cũng biết Di Ninh không phải người như thế còn gì. Đừng ép em ấy trả lời nữa.”

“Vì Trình Lâm là cháu của bộ trưởng bộ ngoại giao nước S, cho nên vụ án này không dễ dàng kết thúc đâu” Duật Quân đứng lên, tuy trả lời Kim Nhàn Nhi nhưng mắt vẫn nhìn La Di Ninh có chút gì đó.

La Di Ninh cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt qua ánh mắt của Duật Quân nhưng lại không biết đó là ánh mắt nhìn kẻ thù hay là ánh mắt của sự thương hại. Cô biết nếu như nói nhiều quá sẽ chết, thông minh quá cũng sẽ chết.

La Di Ninh nhìn Duật Quân nói bằng ánh mắt kiên định: “Nếu muốn buộc tội em thì phải có chứng cứ, bằng không em sẽ kiện ngược lại họ”

“Anh không mong kết quả cuối cùng em là tội phạm đâu.” Duật Quân không để tâm tới câu nói của La Di Ninh, cậu nhắc nhở cô sau đó thì rời đi, vẻ mặt lạnh lùng hơn hẳn. So với những lần trước thì La Di Ninh cảm thấy Duật Quân hình như thay đổi rồi.