Tố Vy lấy cái ví trong tay La Di Ninh và mở ra lấy thẻ của cô nhưng tìm mãi không có, lại lấy ra được một cái thẻ đen khác. Lúc này Tố Vy liền trêu chọc: “Bà Triệu là sợ xài hết tiền của chồng mình sao?”
La Di Ninh khó hiểu, Tố Vy cầm thẻ đen lên huơ huơ trước mặt khiến cô giật lấy nhìn. Tên in trên thẻ là của Triệu Gia Kiệt. Cô lục hết ví cũng không thấy thẻ của mình đâu, chắc chắn là do Triệu Gia Kiệt giở trò rồi.
Tố Vy giật lại thẻ sau đó đưa cho nhân viên và nói: “Thanh toán đi!”
Nhân viên nhận lấy thẻ sau đó thanh toán, vừa đưa thẻ vào thì nhân viên lại nhìn hai người nói: “Ưu đãi vịp của thẻ được giảm 10%. Bên chúng tôi cũng có chương trình khuyến mãi, nếu quý khách mua hai cặp vòng thì sẽ được một chuyến du lịch miễn phí ba ngày hai đêm ạ.”
La Di Ninh nghe vậy thì chần chừ một lúc, cô từ nãy giờ có thấy Tố Vy chú ý tới một cặp vòng kia nên đã nhờ nhân viên lấy ra xem. Kiểu dáng đúng là hợp với Tố Vy, nhưng Tố Vy vẫn chưa có người yêu thì mua một cặp có chút vô lý.
“Tố Vy, tao mua quà tặng mày trước. Dù sau cái này cũng là vòng cặp, mua xong hy vọng mày mau chóng có bạn trai.” La Di Ninh cười cười nhìn Tố Vy sau đó nhờ nhân viên để vào hộp.
La Di Ninh lại lượn hết một vòng thì mới chọn được một cặp ưng ý còn lại cho mình. Khi La Di Ninh cầm lên xem thì Tố Vy liền trêu: “Bà Triệu có mắt nhìn quá, lần này Gia Kiệt chắc vui lắm đây.”Im ngay, bắn mày bây giờ.” La Di Ninh nhăn mặt đem lại quầy thanh toán sau đó nhìn chị nhân viên nói: “Thanh toán hết toàn bộ giúp tôi. Mà khoan đã, cô có thể khắc tên lên hai chiếc vòng giúp tôi được không?”
“Được ạ, nhưng hơi lâu.” Nhân viên nhìn La Di Ninh nói thì cô gật đầu, “Không sao, lát nữa tôi sẽ lại lấy.”
Nhân viên đưa hai món đồ cho La Di Ninh và giữ chiếc vòng cặp kia lại để khắc tên lên. Cô nhận lại thẻ sau đó cùng Tố Vy đi qua những gian hàng khác. Đột nhiên điện thoại La Di Ninh nhận được tin nhắn. Cô dừng lại xem sau đó liền tắt máy.
Tố Vy đã đọc được nội dung lại thấy vẻ mặt ngại ngùng của La Di Ninh thì cười thầm. Tố Vy liền lên tiếng, “Bà Triệu đúng là được cưng chiều mà, được phép xài thoải mái luôn cơ đấy”
“Mày cứ kêu tao bà Triệu hoài là sao vậy? Có tin là tao đánh mày không hả?” La Di Ninh cốc đầu Tố Vy một cái, cô cảm thấy lạ lạ vì dù Tố Vy có biết chuyện cũng không hề gọi cô là bà Triệu bao giờ.
Thấy La Di Ninh dường như không biết gì thì Tố Vy mới tỏ vẻ oan ức, “Oan quá, là tao nghe anh Gia Kiệt nói như vậy mà. Anh ấy bảo phải về nhà xem bà Triệu dậy chưa, sợ bà Triệu dậy mà không thấy sẽ lo đến phát bệnh”
“Đáng ghét, mày nghe ở đâu vậy? Mày mà bịa chuyện thì biết tay tao đấy.” La Di Ninh đỏ mặt quay hướng khác, cái gì mà lo đến phát bệnh chứ. Cô có mà không thèm để ý đến.
“Mày có thể hỏi mà! Không chọc mày nữa, tao dẫn mày đi mua thêm quần áo giày dép.” Tố Vy thấy La Di Ninh ngại như vậy nên cũng không đùa nữa, bằng không lát La Di Ninh lại giận mất.
Khu mua sắm đều bị cả Tố Vy và La Di Ninh càn quét, cứ ưng ý là Tố Vy liền lấy mà không chần chừ. Còn La Di Ninh thì hợp với mình cô mới xem thử và lấy, chứ không tùy hứng như Tố Vy được. Mỗi lần đi đều là Tố Vy thanh toán, lần này La Di Ninh liền dùng thẻ đen này để thanh toán hết toàn bộ số quần áo cả hai mua.
Hóa đơn chạy mãi mà không ngừng khiến La Di Ninh muốn chóng mặt, lúc nghe đến số tiền đã trả còn muốn choáng váng hơn. Vậy mà lần nào đi chơi Tố Vy cũng vung tiền không tiếc thế này, La Di Ninh thật sự lo cho tương lai sau này của Tố Vy.
Khi nhân viên đưa lại thẻ thì liền vui vẻ cười nói: “Quý khách được giảm 10% vì đây là thẻ đặc quyền riêng ạ. Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau.”
La Di Ninh cầm lại thẻ sau đó cũng rời đi, thấy cô nhân viên kia thanh toán xong vui vẻ thì La Di Ninh quay sang nhìn Tố Vy hỏi: “Bọn họ bán được nhiều nên vui lắm hả? Tao thấy bọn họ lúc thanh toán cứ hay nhìn tao.”
“Mày là đang cầm thẻ đen của người khác đi mua đồ đó, hơn nữa lại là của anh Kiệt. Mày nói tao nghe xem, thẻ này anh ấy đưa mày lúc nào?” Tố Vy đi một đoạn thì dừng lại hỏi, không nghĩ có nhiều lúc La Di Ninh lại ngốc đến thế.
Đây là thành phố J, là nơi Triệu Gia Kiệt có quyền lực nhất. Hơn nữa anh lại còn là thiếu tá trẻ tuổi nhất của khu E mặc dù bị muộn mất ba năm. Đáng ra trong ba năm kia Triệu Gia Kiệt được thăng lên đến thiếu tướng vì lập được nhiều công nhưng anh lại không muốn nhảy cấp. Cho nên hiện tại chỉ là thiếu tá, tuy nhiên quyền lực của anh thì không ai sánh được.
Thẻ mà La Di Ninh cầm là của Triệu Gia Kiệt, mà nơi này tất nhiên ai mà không biết đến tên của anh. Cho nên khi thanh toán nhân viên nhìn La Di Ninh cũng phải. Tố Vy có ba là Tố Khương – ông giữ chức chỉ huy cao cấp nước S, cho nên Tố Vy biết được nhiều chuyện cũng là nhờ thông tin của ba mình.La Di Ninh cầm thẻ lên xem một lúc sau đó lại nói: “Đưa lâu rồi nhưng tao chỉ để trong ví thôi. Đa phần tao đều dùng thẻ của mình, nhưng hôm nay anh ấy lấy rồi.”
Tố Vy nghe vậy thì tiếp tục hỏi: “Vậy mày xài mấy lần rồi? Đừng bảo là lần đầu nha.”
La Di Ninh gật đầu, thật ra hai năm trước Triệu Gia Kiệt có đưa thẻ cho La Di Ninh xài thoải mái nhưng cô không hề sử dụng mà chỉ dùng thẻ của mình thôi. Hôm nay vì bất đắc dĩ mới sử dụng, mà còn một lúc xài rất nhiều tiền nữa. Đây cũng là lần đầu tiên sau hai năm cô sử dụng thẻ mà anh đưa cho, cũng không kiểm tra hay hỏi anh số tiền trong đó.