Triệu Gia Kiệt chỉ tay về phía người kia, cả phòng họp nhiều người khá bất ngờ. Anh nhìn ba mình dửng dưng khiến ông không nói gì thì người kia kéo tay áo Triệu Luân gật đầu. Ông lúc này mới lên tiếng: “Theo quy tắc thì những người có mặt ở đây đều được tính là một phiếu. Cho nên theo như kết quả thì La Di Ninh không cần đến trụ sở nữa”
“Cuộc họp đến đây thôi, nếu không có gì thì tan họp. Triệu Gia Kiệt ở lại.” Triệu Luân nói tiếp sau đó ngồi xuống ghế đưa một tệp hồ sơ cho người kia xem.
Những người kia có chút bực bội mà bước ra ngoài, vậy mà lại để Triệu Gia Kiệt tính toán một bước lật bài như vậy. Bằng không La Di Ninh chắc chắn sẽ phải đến trụ sở, mà đến đây thì không khác gì cá lớn nuốt cá bé.
Tất cả mọi người đều rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người. Vì đây là phòng họp lớn của trụ sở nên không có camera, cũng không có thiết bị nghe lén vì nơi này có rất nhiều thiết bị gây nhiễu.
“Triệu Luân, con anh ngày càng thông minh rồi đấy. Cứ thế này thì chiếc ghế của anh sớm muộn cũng mất thôi.” Người kia tháo mũ xuống và cởi khẩu trang ra nói chuyện thoải mái mà không ra vẻ bí ẩn như lúc nãy.
Triệu Gia Kiệt không hề bất ngờ hay ngạc nhiên vì anh biết người kia từ lâu đã là nữ rồi. Tuy tổng thống nước S là ai được giữ bí mật nhưng thân cận nhất vẫn có người biết.
Triệu Luân nhìn người kia cười nói: “Triệu Gia Kiệt hơn được anh thì nhà có phúc rồi, cho nên không phải lo.”
“Hai người là muốn nói chuyện gì vậy? Nếu không có gì thì..” Triệu Gia Kiệt nhìn hai người kia lấp lửng, trước mặt anh lại còn nhìn nhau thân thiết như vậy thật hết nói nổi.
Người kia sau khi xem xong hồ sơ thì nói: “Khi nào La Di Ninh khỏe bệnh thì dẫn con nhóc đó xuống tầng hầm nghiên cứu đi.””Bà muốn làm cô ấy?” Triệu Gia Kiệt nhíu mày nhìn người kia, anh không cho
ai lợi dụng La Di Ninh mà làm những chuyện phạm pháp.
Người kia nghe vậy liền cười cười, “Chỉ là muốn hỏi con nhóc đó một số việc liên quan đến những món đồ con nhóc đó đưa cho con mà thôi. Hơn nữa con nếu sợ bị cướp như vậy sao không mau cưới đi.”
“Chưa đến lúc, hơn nữa Di Ninh rất ngốc” Triệu Gia Kiệt nói đến đây thì chán nản, cái gì cô cũng rõ chỉ có tình cảm là luôn gà mờ.
Người kia nhìn Triệu Luân sau đó đi về phía Triệu Gia Kiệt nói: “Theo quy tắc cũ, con giả mạo phó chỉ huy đi cứu người thì nên chịu phạt hai tuần huấn luyện đi. Sau khi chọn phạt xong thì chức vị phó chỉ huy đó con giữ luôn đi.”
“Trong trụ sở nhiều người như vậy, sau bà lại giao nó cho tôi?” Triệu Gia Kiệt nhíu mày khó hiểu, mình cậu giữ nhiều chức vụ lại không ai biết thế này nếu bị tuồn ra ngoài thì người khác sẽ cho rằng anh mua chuộc người khác.
Người kia cười lạnh, gương mặt trở nên nghiêm túc nói: “Trụ sở nhiều nội gián, nên tin tưởng người nhà thôi. Còn về ai thì ba con đang điều tra.
“Vậy nếu không có gì nữa thì tôi đi chịu phạt, hai người cứ tiếp tục đi” Triệu Gia Kiệt nói xong thì rời đi, thà là chịu phạt chứ anh không bao giờ để La Di Ninh đi vào chỗ nguy hiểm.
Chức vụ phó chỉ huy kia vốn dĩ bỏ trống đã lâu, tạm thời giao cho người kia nắm giữ đến khi chọn được người phù hợp. Triệu Gia Kiệt lúc đó chỉ nghĩ cách cứu La Di Ninh mà không lường trước được hậu quả. Cuối cùng lại bị người kia đùn đẩy trách nhiệm sang, đúng thật là gánh nặng mà.
Người kia thấy Triệu Gia Kiệt đi rồi thì mới nhìn Triệu Luân nói: “Con anh đúng là chung tình, vì con nhóc kia mà bất chấp hậu quả.
Triệu Luân cười nhìn người phụ nữ trước mặt, “Chuyện riêng của Gia Kiệt anh không xen vào nhưng sẽ luôn ủng hộ nó. Cũng như nó ủng hộ chuyện của chúng ta vậy, Kiều Như.”
Kiều Như là tên của người kia, người mà chỉ cần nghe danh thì ai cũng phải kiêng dè. Kiều Như cũng là tổng thống của nước S, vì lúc mới nhiệm kỳ liên tục bị truy sát và mất mạng nhiều lần nên về sau luôn che giấu rất kỹ. Chỉ cần nghe hai chữ “người kia” thì người ở sở cảnh sát và quân đội đều phải cúi đầu.
Triệu Gia Kiệt chính là lập công cứu được tân tổng thống cho nên mới có đặc xá như vậy. Ba năm trước chính anh dùng chuyện mình từng cứu bà để ép bà phải thả La Di Ninh. Đó là bất đắc dĩ, mà Triệu Luân cũng đã nói trước chuyện này với Kiều Như nên bà cũng không trách gì Triệu Gia Kiệt.
Những người mới vào trụ sở sau này sẽ không biết được tổng thống là người thế nào, chỉ có những người vào lâu năm và có tầm ảnh hưởng mới biết được mà thôi.
Cả hai sau đó bàn với nhau một số việc và rời khỏi trụ sở. Hành tung của bọn họ luôn được gây nhiễu nên không ai có được thông tin chính xác họ sẽ đi đâu, làm gì. Nếu biết rõ thì chỉ có mình Triệu Gia Kiệt biết mà thôi.
Trước khi đi chịu phạt thì Triệu Gia Kiệt đã gọi cho La Di Ninh, lúc này còn đang ở spa. La Di Ninh nhìn thấy số của Triệu Gia Kiệt liền nghe máy, “Sao vậy? Có phải em xài tiền anh nhiều quá không?”
“Em tưởng anh gọi cho em là vì việc đó sao? Chút tiền em chi tiêu vẫn không là gì cả, em cứ thẳng tay mà chi tiêu thoải mái đi.” Triệu Gia Kiệt nghe La Di Ninh hỏi vậy liền có chút không vui lắm, liền dặn dò cô một chút. Để cô biết rằng tiền của anh chính là của cô, mà của cô thì là của cô hết.
La Di Ninh nghe vậy liền bật cười, “Anh đừng có nói với em tự hào vậy chứ. Mà cuộc họp thế nào rồi? Anh sẽ về nhà chứ?”
La Di Ninh hỏi đến đây thì Triệu Gia Kiệt trầm lặng, anh không muốn cô lo lắng nên không thể nào nói rằng anh đi chịu phạt vì cô được. Anh đành nói dối với cô: “Có thể anh sẽ bận việc ở trụ sở hai tuần, nếu không ổn thì em có thể rủ Tố Vy qua nhà chơi. Anh không yên tâm để em một mình”
“Em không sao! Em chờ anh về, anh làm gì cũng phải cẩn thận đấy.” La Di Ninh
nhắc nhở Triệu Gia Kiệt vì cô sợ anh sẽ có chuyện, hơn nữa sợ anh vì cô mà lao vào nguy hiểm.
Anh nghe giọng quan tâm của La Di Ninh liền trêu cô, “Vậy khi anh về em có gì bù đắp lại cho anh không?”