Rate this post

3 năm trước.

Thành phố A lúc bấy giờ rất sầm uất, là nơi nhiều cậu ấm cô chiêu được sinh ra. La Thành là ba của La Di Ninh – ông trùm về ngành cổ phiếu thị trường. Ông rất tự hào và yêu thương con gái mình, luôn luôn dành những điều tốt nhất cho cô.

La Di Ninh lúc này là một cô gái vừa tròn 18 tuổi, tuy không có nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng gương mặt lại phảng phất dáng vẻ kiêu ngạo và thông minh. Ở thành phố A này danh tiếng La Di Ninh ai ai cũng biết, không phải vì cô là con gái của La Thành.

Người ta biết đến La Di Ninh bởi vì cô luôn dùng sự thông minh và kiêu ngạo của mình lật đổ các cậu ấm cô chiêu chuyên bắt nạt người khác, cậy quyền thế, ăn chơi lêu lỏng và thích ỷ giàu hiếp nghèo.

Có rất nhiều người ngưỡng mộ La Di Ninh, nhưng cũng có không ít kẻ ganh ghét đố kị cô. Những kẻ đố kị luôn tìm cách đánh bại La Di Ninh nhưng kết quả thì lại thất bại thảm hại.

Mặc dù La Thành có khuyên nhủ con gái mình đừng nên gây sự nhiều quá. Nhưng cái tính lo chuyện bao đồng và nhân từ của La Di Ninh lúc nào cũng đem họa vào người.

Vì La Thành là người có tiếng tăm, nhưng ông không hề khoe khoang, cũng không hề công khai số tài sản mà bản thân tích lũy được. Cho nên rất nhiều người luôn dè chừng ông.

Hơn nữa việc La Di Ninh làm đa phần đều đúng nên không ai làm khó dễ được cô, cũng không ai dám tự ý gây sự với cô nữa.

Mùa hè cuối cấp ba.

“Ba à! Con muốn đi chơi, ba làm ơn đừng làm việc nữa có được không?” La Di Ninh ngồi trên ghế sofa chán nản nhìn ba mình mà than vãn.

La Thành nghe vậy liền tháo kính đặt xuống bàn sau đó nhìn con gái mình: “Di Ninh! Đã cuối cấp ba rồi, ai nấy đều lo ôn thi. Còn con cứ suốt ngày chỉ muốn đi chơi là sao? Con đã học xong hết chưa?”

La Di Ninh là người hoạt bát thông minh, lúc nào cũng khiến La Thành hãnh diện. Vậy nên ông luôn tự hào và đặt nhiều niềm tin, kỳ vọng vào cô.

La Di Ninh tự tin nhìn ba mình nói: “Xong hết rồi! Ba biết con học rất nhanh, rất giỏi mà.”

“Ba ăn đi!” La Di Ninh đứng lên lấy một dĩa trái cây đã gọt sẵn đem lại đặt lên bàn ba mình nói, thuận tiện cũng lấy luôn một miếng ăn.

Ông lấy một miếng trái cây trên dĩa ăn sau đó hỏi: “Con muốn đi đâu? Ba đặt vé giúp con.”

“Con muốn qua thành phố S chơi, nghe nói bên đó có nhiều thứ thú vị lắm.” La Di Ninh cười cười, thông tin này cô nghe được từ một người chị họ ở đó.

“Nhàn Nhi rủ con qua đó sao? Hay là con qua đó để gặp cái cậu tên Duật Quân kia?” La Thành vừa hỏi vừa ngụ ý cười khiến La Di Ninh phản bác: “Ba, ba trêu con rồi. Con qua đó để đi chơi, làm gì có như ba nói đâu.”

“Không nói thật thì ba không cho con đi đâu cả, ở nhà đến khi thi thì thôi.” La Thành vờ nghiêm nghị khiến La Di Ninh bĩu môi: “Ba chơi xấu! Thật ra thì con với Duật Quân mới tìm hiểu thôi. Nhưng mà anh ấy rất giỏi nghiên cứu đấy, còn tốt bụng nữa.”

“Vậy sao?” La Thành nhìn con gái mình sau đó lại nhìn xa xăm, dường như định nói gì đó nhưng lại thôi.

Ông kéo ngăn tủ ra đưa cho La Di Ninh một xấp tài liệu cao sau đó nói: “Sau này con phải quản lý cơ nghiệp của ba. Vậy nên xem hết chỗ tài liệu này đi rồi muốn đi đâu thì đi.”

“Gì cơ?! Chỗ tài liệu này ba bắt con phải xem hết sao? Giờ con đổi ý không giúp ba nữa được không? Dù sau con vẫn muốn thi vào trường quân đội.” La Di Ninh nhìn xấp tài liệu mà chán nản, xem hết nhiêu đây chắc cô thành gấu panda mất.

Tuy La Di Ninh thông minh nhưng cũng rất ngán ngồi ở một chỗ mà xem mấy thứ tài liệu này, hơn nữa nguyện vọng của cô là được vào quân đội.

Từ nhỏ đến lớn La Di Ninh rất thích quân phục của quân đội, cũng cảm thấy nghề đó rất oai.

Ông nghe con mình nói vậy liền ho nhẹ: “Khụ… Con mà vào quân đội có nước quậy phá thì đúng hơn. Tốt nhất là xem cho hết đi, nếu không ba đổi ý đấy.”

“Xem thì xem! Dù sao con cũng đang rảnh rỗi, ba đúng là ác thật.” La Di Ninh lật từng trang xem xét kỹ lưỡng sau đó lật trang khác.

Một ngày nhạt nhẽo của La Di Ninh cứ thế trôi qua cho đến tận tối. Sau khi tắm xong thì cô lấy điện thoại gọi cho Kim Nhàn Nhi.

Người bên kia liền bắt máy: “Sao đấy? Việc học của em thế nào rồi?”

“Vẫn ổn! Cuối tuần em sẽ qua thành phố S gặp chị và anh Quân. Hai người phải dẫn em đi chơi đấy.” La Di Ninh vui vẻ vừa nói chuyện vừa lau tóc.

Kim Nhàn Nhi kéo ghế ngồi, vừa nói điện thoại vừa lật tạp chí: “Được thôi! Em thích đi chỗ nào chị đều dẫn em đi. Mà em có nói cho Duật Quân biết chưa?”

La Di Ninh cười cười sau đó nói với Kim Nhàn Nhi: “Vẫn chưa! Em muốn cho anh ấy bất ngờ. Vậy nên hôm đó em qua chị trước rồi chúng ta qua nhà Duật Quân.”

“Được! Chị sẽ cho em một món quà, vậy nên nhớ đến sớm đấy.” Kim Nhàn Nhi khoanh tròn vào những địa điểm trên tạp chí rồi nói với La Di Ninh.

La Di Ninh đi lấy máy sấy tóc sau đó nói: “Lúc nãy gọi hai cuộc mà không thấy chị nghe máy, em tưởng chị bận chứ.”

“Vậy sao? Chắc chị đi xuống bếp nên không nghe được, em đừng giận nha.” Kim Nhàn Nhi cười trừ, từ phía sau có một người ôm lấy.

La Di Ninh nhìn đồng hồ sau đó nói: “Vậy em cúp máy đây! Chị nghỉ ngơi đi, cuối tuần gặp lại.”

“Hẹn em cuối tuần!” Kim Nhàn Nhi nói xong liền cúp máy sau đó quay sang nhìn chàng trai đang ôm mình: “Lúc nãy anh nghe máy là hỏng chuyện rồi đấy.”

“Anh chỉ yêu em thôi! Hôm nay ở lại đây đi.” Chàng trai kia kéo Kim Nhàn Nhi lại giường sau đó hôn lấy.

Kim Nhàn Nhi chạm mặt chàng trai kia sau đấy lại nói: “Liệu có khi nào sau này anh vì người đó mà bỏ rơi em không?”

“Sẽ không đâu! Trái tim của ai anh cũng có thể đánh cắp và bóp nát nó, còn trái tim của em là thuộc về anh.” Chàng trai chạm vào cơ thể Kim Nhàn Nhi sau đó cởi những thứ nên cởi trên người cô ấy ra.

Cả hai quấn lấy nhau trong màn đêm, dây dưa trầm miên mà không hề màn đến mọi thứ xung quanh. Trong khi đó La Di Ninh lại đang vui vẻ sấy tóc và mong chờ đến ngày cuối tuần.