Tô Nhiên thả lỏng tỉnh thần, cô và Tân Lam kéo nhau nói chuyện thường ngày.
Tuy nhiên, sau một lúc, Diệp Phong cùng Nam Sơn Lão Đạo đã từ bên ngoài trở về.
“Ô? Đây chẳng phải là Tân Lam, con gái nhà họ Tần sao?” “Tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ?”
Khi Diệp Phong thấy Tân Lam cũng ở đó, trong lòng anh ta cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Dù sao thì Tân Lam cũng đã ra nước ngoài được ba năm rồi. Tân Lam ngước mắt lên, cô ta tò mò nói: “Diệp Phong?”
Khi cô ta nhận ra cảnh giới của hai người họ, trên mặt cô ta không thể che giấu sự ngạc nhiên.
Thực sự rất khá, mới có 3 năm không gặp mà Diệp Phong này đã có thể bước vào Kim Đan sơ kỳ rồi?
Năm đó, trước khi cô ta ra nước ngoài, thằng nhóc này chỉ mới bước chân vào võ giả chưa được bao lâu.
Ba năm không gặp, thế mà anh ta lắc mình một cái trở thành một Kim Đan Kỳ! Giang Nam quả thực đã phải thay đổi rồi.
Tuy nhiên, cô ta không có ý định tiết lộ cảnh giới của mình ở trước mặt người khác.
Đối với cô ta mà nói, điều này chẳng mang lại lợi ích gì cả.
Thế giới rộng lớn, điều gì cũng có thể xảy ra, Lâm Thiên Sinh chính là một ví dụ.
Lúc trước, Tô Nhiên đã nói với cô ta rằng nhà họ Diệp đã giúp cô, nhưng cô cũng không đề cập đến việc Diệp Phong đã trở thành một tu sĩ.
Tần Lam hơi khựng lại, sau đó tò mò hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Phong nói: “Tôi tới tìm sư tôn, còn cô thì sao?” Tần Lam nghe vậy, lúc này cô ta mới hiểu ra.
Thì ra Diệp Phong đã bái Lâm Thiên Thịnh làm sư phụ, chẳng trách anh ta lại có được vận may trời ban như vậy.
Sau đó cô ta cười ha ha nói: “Chẳng phải là anh đang nói nhảm rồi sao?”
“Tất nhiên là để lại gặp lại bạn cũ rồi.”
Nói xong, cô ta lập tức nhìn sang Nam Sơn Lão Đạo ở bên cạnh anh ta: “Vậy đây là ai?”
Nam Sơn Lão Đạo chắp tay sau lưng, nghiêm mặt nói: “Bần đạo chính là phương sĩ Nam Sơn, bây giờ đang đi theo tiên sinh.”
Sau khi biết được điều đó, lúc này, Tân Lam mới gật đầu.
Nam Sơn Lão Đạo liếc nhìn xiên nướng đang được đặt sang một bên, ông ấy chợt nói:
“Đúng là may mắn trời ban!”
“Cũng may là tôi trở về kịp, vẫn còn sót lại một ít thịt của mãng xà khổng lồ.”
“Tiên sinh, cô Tô, bần đạo không khách khí nữa.”
Nói xong, ông ấy và Diệp Phong cùng bước lên phía trước, cầm xiên thịt nướng lớn trên đĩa lên bắt đầu cắn ăn.
Đúng lúc này, có vài tu sĩ đột nhiên xuất hiện phía trên nhà họ Tô. “Khit khitI!”
“Đúng vậy, nguồn gốc của nơi phát ra mùi thịt yêu thú chính là ở ngay chỗ này!”
Điều đáng ngạc nhiên là cảnh giới của những tên tu sĩ này đều là Kim Đan Kỳ. Hơn nữa họ từ thành phố Thiên Hải qua đây. Họ tình cờ đi ngang qua nơi này, lập tức bị mùi thịt yêu thú ở đây thu hút.
Họ đồng thời liếc mắt nhìn xuống, thấy được Lâm Thiên Sinh và một vài người ở dưới sân nhà họ Tô.
Một người trong số họ nói: “Hai gã Kim Đan Kỳ, xem ra dường như chỉ có vậy.”
“Vận may trời ban lần này, làm sao có thể để cho hai người họ độc hưởng chứ!”
Nói xong, mấy bóng người đó lập tức đáp xuống dưới. Nhưng họ còn chưa kịp chạm đất thì đã có một dây câu mỏng như sợi tóc bất ngờ lao tới và móc vào một người trong số họ, đồng thời kéo người đó xuống
dưới.
Biến cố đột ngột xuất hiện này dọa sợ mấy người còn lại, họ vội vàng thắng lại ở trên không trung.
Họ nghe thấy một giọng nói khác từ bên dưới vang lên: “Bọn trộm cắp các người từ đâu tới?” “Sao lại dám đến tới quấy rầy nhà của tiên sinh!”
Mấy người đó khiếp sợ liếc mắt nhìn sang, họ nhận ra người đang quát mắng họ là người bảo vệt
Mà tu sĩ bị móc câu kéo xuống hiển nhiên là đã té chổng vó trên mặt đất rồi, hai mắt thì trợn tròn và sùi bọt mép.
Những người còn lại đều bị sốc ngay tại tại chỗ.
“Má nó, tốt xấu gì cũng là một gã Kim Đan Kỳ, rốt cuộc cảnh giới của tên bảo vệ kia là gì?” Mấy người đó liếc mắt nhìn Ngọa Long từ trên xuống dưới, họ nhìn cả buổi và
sửng sốt nhận ra không thể dò xét trình độ của người này.