Rate this post

Ngọa Long vô cùng nghiêm túc nói: “Bọn họ coi như đã tận số rồi!”

Cả bọn tỏ vẻ rất nghiêm túc, không hẹn mà cùng gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Cùng lúc đó, ở nhà cũ của nhà họ Nghiêm ở Đông Đô, trên không trung đột nhiên vèo vèo xuất hiện chín bóng người.

Chín người phừng phừng sát khí này không phải ai khác chính là bọn Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo.

Diệp Phong lạnh lùng nói: “Chính là chỗ này, các anh em, làm thôi!” “Không được chừa lại một ail”

Lúc này, Ngọa Long đã nhận ra bên trong nhà họ Nghiêm có hơi thở của mấy †u SĨ.

Trong đó có một người đã lên tới cảnh giới Nguyên Anh.

Nhưng Ngọa Long vẫn không hề dao động mảy may, nghiêm mặt nói: “Dám can đảm mạo phạm sự uy nghiêm của tiên sinh, dù có là tiên trên trời thì Ngọa Long này cũng phải bẻ một tay của kẻ đó!”

Nói rồi, mấy người đồng loạt lao xuống giết chóc.

Nhà họ Nghiêm là gia tộc lớn ở Đông Đô, thực lực không hề tâm thường.

Ngay cả người trông cửa cũng là tu sĩ Trúc Cơ cảnh.

“Các người là ai?”

Hai tên gác cổng của nhà họ Nghiêm đã nhận ra hơi thở đáng sợ nhưng vẫn cả gan chất vấn.

Diệp Phong quát một tiếng: “Là ông ngoại mil”

Sau đó, anh ta hóa chân khí trong lòng bàn tay thành tia sét, đánh về phía hai người kia.

Ùng một tiếng, hai tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh lập tức hóa thành than cốc!

Động tĩnh này khiến toàn bộ người nhà họ Nghiêm thấp thỏm lo âu.

Ở trong hành lang, một ông lão tiên phong đạo cốt ngồi ngay ngắn ở ghế chủ nhà, chậm rãi thưởng thức trà trong tay.

Tu vi của ông lão này không hề tầm thường, đã là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ rồi.

Ở nơi này, tu vi cảnh giới này là vô địch!

Ngồi bên dưới ông ta là mấy người nhà họ Nghiêm.

“Gia chủ!”

“Không hay rồi!”

“Có tu sĩ giết tới tận cửa rồi!”

Đúng lúc này, một võ giả nhà họ Nghiêm hoảng sợ tột độ chạy vào báo tin.

Người này vừa dứt lời thì một luồng chân khí đánh trúng vào lưng làm anh ta nổ tung.

Thấy vậy, người nhà họ Nghiêm giật mình, vội vàng đứng dậy định ra ngoài kiểm tra.

Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước thì chín bóng người đã xuất hiện trong sân.

Chín người đứng chắp tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung, thái độ rất nghiêm túc.

Người nhà họ Nghiêm nhìn thử, thấy có bảy người mặc áo bảo vệ. Hai người còn lại thì một là thanh niên, một là đạo sĩ già mặc đạo bào. Sau khi phát hiện ra hơi thở tu vi của chín người này, gia chủ Nghiêm Vu Chấn

sợ tái mặt, run rẩy hỏi: “Thưa các tiên nhân, không biết nhà họ Nghiêm tôi đã làm gì đắc tội các vị, tại sao lại xông tới nhà chúng tôi đánh giết?”

Chín người không nói gì, lập tức hành động, tấn công người nhà họ Nghiêm. Äm!

Một luồng chân khí mạnh mẽ đột ngột bộc phát ra từ trong hành lang của nhà họ Nghiêm, triệt tiêu đòn tấn công của chín người.

Sắc mặt bọn Diệp Phong cứng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nhà chính của nhà họ Nghiêm.

Một ông lão cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ chắp tay sau lưng đi ra. “Chư vị, có chuyện gì thì hãy nói cho rõ.” “Rốt cuộc là tại sao lại tức giận như vậy.”

“Liệu các vị có thể nể mặt lão già này mà xuống đây nói chuyện được không?”