Hơn nữa, Lâm Thiên Sinh để Lục tiểu tiên bên cạnh cô, không phải chỉ để đối phó với lũ kiến hạ giới.
Mà là có một người khác.
Thần sắc Tô Nhiên nhìn có chút cô đơn, nói: “Trước kia anh nói em rất lợi hại, nhưng em không cảm nhận được một chút xíu nào.”
“Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, nếu không anh sẽ rời đi!”
Lâm Thiên Sinh khẽ thở dài, sau đó nói: “Vậy thì được rồi.”
Nói xong hắn giơ tay lên, trước mặt xuất hiện một vết nứt không thời gian cao hai mét.
‘Tô Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy loại thủ đoạn này, sửng sốt ngay tại chỗ.
Nhớ lại, lúc đó Lâm Thiên Sinh đúng là đã nói với cô như vậy.
Nói rằng hắn có khả năng xé nát không gian và cũng có thần thông tái tạo bằng máu.
Lúc đó cô không tin, cho rằng Lâm Thiên Sinh hơi điên. Bây giờ xem ra Tô Nhiên mới thật sự là một tên hề!
Lâm Thiên Sinh đứng lên nói với cô: “Đây là một không gian anh từng tạo ra, thuộc về một thế giới nhỏ.”
“Nếu như em thật sự muốn dấn thân vào con đường tu tiên, vậy thì đi vào đi.”
Nói xong, hắn bước vào trước. Tô Nhiên định thần lại, nhanh chóng đi theo.
Xuyên qua khe nứt không gian, Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh đi tới một vườn đào tựa như tiên cảnh!
Trong đó tràn ngập tiên khí, có núi, có sông, có rừng và thậm chí có rất nhiều tinh quái.
Và ở trung tâm còn có một tòa tháp trăm tầng cao chót vót đâm vào. mây!
Ở đây, luôn luôn là ban ngày, không bao giờ là ban đêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhiên kinh ngạc nhìn xung quanh.
Luôn có cảm giác như mình đã từng đến đây nhưng đầu óc lại có chút mơ hồ.
“Chồng! Em nhớ rồi!” “Em đã từng đến đây rồi!”
Suy nghĩ một lát, Tô Nhiên đột nhiên nhớ tới giấc mơ trước đó, kinh ngạc nói ra những lời này.
Lâm Thiên Sinh nghe vậy, kinh ngạc quay đầu lại: “Em từng tới nơi này rồi sao?”
Trong lòng thầm nghĩ làm sao có thể? Ngoại trừ bản thân hắn, căn bản không ai có thể bước vào được.
Cho dù là Tô Nhiên, cũng là vì tu vi tiên khí của Lâm Thiên Sinh ở trong người mới có thể bước vào.
Đây là một thế giới nhỏ mà hắn tình cờ tạo ra khi đang diễn hóa pháp tắc không gian.
Là độc lập, căn bản không nằm trong ba nghìn thế giới nhỏ.
Càng không thể có người biết được.
Tô Nhiên vẻ mặt nghiêm túc gật đầu liên tục: “Là sự thật, em nhớ ra rồi, lúc đó em nằm mơ, có đến đây mấy lần.”
Nghe thấy những lời này, Lâm Thiên Sinh kinh hãi đến ngây người tại chỗ một hồi lâu.
Một lúc sau, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nói: “Ừm, điều đó cũng có thể.”
Nói xong, hắn bảo Tô Nhiên đi theo bước chân của mình, đi về phía tòa tháp khổng lồ.
Đi tới phía trước tòa tháp, Lâm Thiên Sinh lại nói với Tô Nhiên: “Tòa tháp này là một bảo vật mà anh tình cờ có được trong Vô Cực Giới.”
“Tên nó là Tháp Diễn Hóa. Một khi bước vào tháp, có thể dựa vào cảnh giới của bản thân em để diễn hóa ra một kẻ địch tương xứng để luyện tập.”
“Tầng thứ nhất là Trúc Cơ, lát nữa anh sẽ mở khóa tu vi của em đến Trúc Cơ Cảnh.”
Nói xong hắn liền dẫn Tô Nhiên đi vào trong tháp. Tô Nhiên đứng ở trước tháp, dùng hết sức ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp.
Nhưng không thể nhìn thấy cảnh tượng phía cuối tòa tháp, nó quá cao, hơn một trăm tầng.
Tô Nhiên không dừng lại nữa, chạy nhanh để theo kịp Lâm Thiên Sinh. Khi đến tầng một, liền phát hiện ra ở đó căn bản không có bất cứ vật gì.
Lâm Thiên Sinh giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán Tô Nhiên.
Khi ánh sáng vàng biến mất giữa lông mày của cô, trong ý thức của cô liền xuất hiện một công pháp.
Lâm Thiên Sinh lại nói: “Công pháp này có tên là Kiếm Lai!”
“Anh đã kiểm tra tư chất của em, em phù hợp nhất với con đường kiếm đạo.”
“Công pháp này sẽ tăng lên theo cảnh giới của em, uy lực phát huy ra cũng sẽ tăng lên theo, em có thể dùng mãi mãi.”