“Vâng, đệ tử tuyệt đối sẽ không để đại nhân thất vọng.”
Vẻ mặt của Lăng Phong cực kỳ kích động. Kim Đan kỳ, dù đặt trong toàn thế giới cũng là sự tồn tại hiếm có, là sự mạnh mẽ và siêu nhiên đến nhường nào.
Ở thế giới này, cảnh giới tu sĩ là Trúc Cơ, Tụ Hồn, Kim Đan, Nguyên Anh, Độ Kiếp. Người bình thường muốn chạm đến cảnh giới Trúc Cơ, nhất định phải trải qua chín giai đoạn nhỏ của võ giả. Hễ là người có thể trở thành võ giả đều là nhân vật vô cùng lợi hại.
Bây giờ thế giới này linh khí mỏng manh như vậy, có thể đạt đến Kim Đan kỳ đã là sự tồn tại vô địch rồi. Còn tu sĩ đại năng trên cảnh giới Kim Đan kỳ chỉ sống ở trong truyền thuyết và viễn cổ.
Buổi trưa.
“Ngày mốt là buổi giao lưu thương mại một năm tổ chức. một lần ở thành phố Giang Nam, đến lúc đó anh hãy đi cùng tôi đi”
Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà.
Cho đến hôm nay, trong lòng Tô Nhiên, địa vị của Lâm Thiên Sinh không thể nói là không quan trọng. Cô cũng không phải con ngốc, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi Lâm Thiên Sinh là một tu sĩ. Bởi vì chỉ có như vậy, nhà họ Diệp mới để tâm đến anh như thế.
Cộng thêm sự thay đổi của bản thân sau khi cô sống chung phòng với anh, chỉ có lời giải thích này mới có thể thông suốt. Nhưng về phần mạnh bao nhiêu, cảnh giới cao đến đâu thì cô không biết.
Lâm Thiên Sinh thong thả cầm tách trà lên khế nhấp một ngụm: “Tôi không hiểu về thương mại, nên đi cùng cô có ích lợi gì, dù đi tới đó cũng không giúp gì được.”
Anh nói thật, buổi tụ họp bàn chuyện làm ăn của người phàm, quả thực là khô khan đối với anh.
Tô Nhiên dịch cái mông nhỏ gợi cảm, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên Sinh: “Anh là chồng tôi, nếu anh không đi cùng tôi, chẳng phải sẽ khiến người khác coi thường nhà họ Tô và Tô Nhiên tôi à?”
Nghe vậy Lâm Thiên Sinh cười khinh bỉ: “Mặt mũi nhà họ. ‘Tô các cô không đáng một đồng đối với tôi.”
Tô Nhiên nghe xong thì vẻ mặt hơi nhục nhã hổ thẹn.
Rõ ràng Lâm Thiên Sinh vẫn còn để ý đến thái độ mà mình và người nhà đã đối xử với anh hồi trước. Quả thật chuyện này là do nhà họ Tô của cô đã có lỗi với Lâm Thiên Sinh trước.
Nhưng khi đó, ai có thể ngờ răng anh lại là một tu sĩ ẩn mình trong phàm trần cơ chứ.
Với sự hiểu biết của Tô Nhiên, cảnh giới của Lâm Thiên Sinh ít nhất phải là Trúc Cơ, thậm chí có thể sánh vai với Nam Sơn Tiên Nhân. Thảo nào thái độ mà chú Thất đối với anh lại đột ngột thay đổi.
Tô Nhiên dịu dàng nói: “Trước kia là do tôi sai được chưa? Anh đại nhân đại lượng, đừng để bụng đến mấy chuyện lúc trước nữa.”
Lâm Thiên Sinh thong dong bình tĩnh nói: “Tôi cũng chẳng quan tâm đến thái độ của mấy người, mà ý của tôi là đi tới đó cũng nhàm chán.”
Tô Nhiên nói: “Không đâu, đến lúc đó còn có rất nhiều trò hay, ví dụ như tiệc rượu, vũ hội, còn có bán đấu giá đồ cổ. Anh hãy đi cùng tôi đi mà, anh là chồng tôi đấy, chuyện này cũng không được sao?”
Nói xong, cô còn lắc cánh tay anh làm nũng. Lâm Thiên Sinh thực sự không thể lay chuyển dáng vẻ kia của Tô Nhiên, thế là mất kiên nhẫn nói: “Được, được, tôi đi là được chứ gì.”
“Có điều, tôi chỉ có chút hứng thú với bán đấu giá đồ cổ kia thôi, đến lúc đó cô phải trả tiền cho tôi.”
Tô Nhiên thấy Lâm Thiên Sinh đã đồng ý thì vui vẻ như một đứa trẻ, lập tức chu miệng hôn lên trái cổ của Lâm Thiên Sinh. Cô cười hì hì nói: “Tiền của tôi cũng là tiền của anh, đến lúc đó anh cứ việc yên tâm mạnh dạn mà chơi.”
Sau một trận vui vẻ, Tô Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện của Lăng Vĩ Vi. Tuy rằng trong lòng Tô Nhiên tức giận, nhưng cùng là con gái, quả thật cách làm này hơi quá đáng. Đây đúng là trực tiếp phá huỷ đời người mà.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, cho dù Tô Nhiên muốn báo thù nhà họ Lăng, thậm chí là đâm Lăng Vĩ Vi, nhưng chuyện tung ảnh nude của người ta như vậy, cô không thể nào làm được.
Vẻ mặt của Tô Nhiên bình tĩnh lại, hỏi Lâm Thiên Sinh: “Anh đã xem tin tức ngày hôm qua chưa?”