Lăng Sơn Thủy dừng lại một lúc rồi nói: “Theo thông tin tình báo, trong hội đấu giá này sẽ có một linh khí thời kỳ thượng cổ tên là Kiếm Thanh Phong.”
“Người ta đồn rằng Kiếm Thanh Phong đã từng là một vũ khí lợi hại của một người ở Kim Đan kỳ, gã đã dùng thanh kiếm đó để tiêu diệt vô số yêu quái và các tu sĩ khác.”
“Nếu như chúng ta có thể lấy được thanh kiếm Thanh Phong kia, vậy thì nhà họ Lăng chúng ta lại có thể thêm một tầng sức mạnh.”
Nghe được lời này, trong lòng Lăng Phong không khỏi sửng sốt.
Một vũ khí lợi hại của cường giả Kim Đan kỳ?
Nếu rơi vào tay mình, cộng thêm tu vi do đại nhân Vô Ảnh ban cho, chẳng phải anh ta sẽ có vốn để đối đầu với một cường giả thực sự ở Kim Đan kỳ sao?
“Không phải chúng ta sẽ không báo thù cho Vi Vi, nhưng mà chưa phải lúc.”
“Chờ chúng ta lấy được Kiếm Thanh Phong, tất cả các đại gia tộc ở Giang Nam đều sẽ máu chảy thành sông. Đến lúc đó, ở thành phố Giang Nam không có ai dám không đi theo nhà họ Lăng chúng ta.”
“Tóm lại, hãy nhớ lời ông nói, nhãn nhịn chịu đựng sẽ không làm hỏng kế hoạch lớn.”
Lăng Sơn Thủy nói xong lại dẫn người đi.
Cái chết đột ngột của Lăng Vĩ Vi tại nhà nhanh chóng được thế giới bên ngoài biết đến.
Thời gian đã đến buổi chiều.
Lâm Thiên Sinh vừa bước vào cửa, Tô Nhiên cầm điện thoại di động trong tay đi tới, lo lắng nói: “Anh về rồi à, tôi đang định ra ngoài tìm anh đây.”
Lâm Thiên Sinh nghỉ hoặc nhìn cô một cái, sau đó nói: “Xem cô hoảng hốt kìa, cô đang là chủ tịch tập đoàn tạm thời đó.”
“Hơn nữa, tôi chỉ đi đến công viên gần đó thư giãn thôi, cô tìm tôi làm gì?”
Tô Nhiên nói: “Lăng Vi Vi đã chết rồi, chết bất đắc kỳ tử trong nhà.”
Sắc mặt Lâm Thiên Sinh rất bình thản, không có ý kiến gì, chỉ nói “ồ” một tiếng.
Ngay lập tức anh bước vào phòng khách, ngồi xuống bên bàn trà và bắt đầu tự mình pha trà.
Nhìn thấy phản ứng của anh, Tô Nhiên càng nghi ngờ anh.
Cô nhanh chóng tiến lại gần và hỏi: “Vừa rồi anh thực sự đi dạo trong công viên à?”
“Anh không đến nhà họ Lăng ư?”
Lâm Thiên Sinh nghịch nghịch chén trà, không thèm nhìn Tô Nhiên, hỏi: “Sao tôi phải đến nhà họ Lăng?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phù… không có việc gì.”
“Tôi còn tưởng rằng cái chết của Lăng Vi Vi có liên quan đến anh.”
Trước đây Tô Nhiên sẽ không bao giờ liên tưởng những chuyện này với Lâm Thiên Sinh.
Nhưng với những chuyện gần đây, cô cảm thấy nếu Lâm Thiên Sinh là tu sĩ thì có lẽ sẽ làm ra chuyện như vậy.
Bởi vì anh đã nói một câu, anh sẽ bảo vệ nhà họ Tô. Mà với thực lực hiện tại của nhà họ Tô, nếu đối đầu trực. diện đến mức một mất một còn với nhà họ Lăng thì chắc chản sẽ là rất không khôn ngoan.
Nhưng những gì Lâm Thiên Sinh nói tiếp theo lại khiến Tô Nhiên toát mồ hôi lạnh: “Cô đang nói Lăng Vi Vị à?”
“Đúng là tôi đã giết cô ta.”
“Cái gì!”
Nghe được lời này, Tô Nhiên sửng sốt vì sợ hãi.
Trong mắt nhìn Lâm Thiên Sinh hoàn toàn là vẻ không thể tin được.
Một lát sau, cô ngơ ngác nói: “Không hay rồi, Lăng Phong sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
‘Tô Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Quên đi, dù sao ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, đã như vậy, nhà họ Tô tôi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết nữa, tôi sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu.”
“Chỉ là sao anh lại ngu ngốc bốc đồng thế chứ, vì tôi, thật sự đáng sao?”
Nói thật, trong lòng Tô Nhiên rất cảm động.
Lâm Thiên Sinh thực sự đã vì cô mà giết chết kẻ thù của