Cầm Thanh Tuyết là sinh viên đại học năm
thứ 3 của trường Đại học Bách Khóa quốc tế top đầu thế giới. Cũng là một trong top 4 học sinh ưu tú nhất của trường , với thân hình nhỏ nhắn khuôn mặt sinh đẹp. Khiến bao nhiêu chàng trai si mê và theo đuổi, nhưng tính cô vốn ghét bỏ những điều hoa mĩ và phiền phức. Nên 20 tuổi rồi cô vẫn chưa lấy một mảnh tình vắt vai.
Gia đình Cầm Thanh Tuyết cũng thuộc top đầu trong lĩnh vực trang sức đá quý. Nhưng không vì vậy mà cô kiêu căng và ỉ lại, không muốn phụ thuộc vào gia đình và bị người khác gây phiền toái. Chính vì vậy mà Cầm Thanh Tuyết đã xin ra đình ra ngoài sống và tự lập từ năm 13 tuổi đến nay.
Hiện tại Cầm Thanh Tuyết đang sống trong khu chung cư thuộc lớp 5 sao và bảo mật bảo vệ vô cùng tốt. Mà hơn thế là tiền mua chung cư cũng là do tự bản thân cô đi làm dịch thuật cho các trang mạng lớn để mua. Cô chỉ mong đời mình cứ bình bình yên yên tới già như vậy.
Ngày mai là cũng là ngày sinh nhật lần thứ 20 của cô , như thường lệ mỗi năm cô đều dành ngày hôm nay để nghỉ ngơi và thư giãn.
Trời vừa hửng sáng Cầm Thanh Tuyết vẫn đang thả mình ngủ nướng thì tiếng chuông điện thoại kêu vang .
– Reng.. reng.. reng…
Cầm Thanh Tuyết theo bản năng đưa tay tắt máy rồi tiếp tục vùi mình vào giấc ngủ. Không bao lâu tiếng chuông lại tiếp tục vang lên ầm ĩ.
– Reng… reng… reng…
Lần này Cầm Thanh Tuyết nhíu mày mở hé đôi mắt , thấy hàng chữ trên điện thoại là ” Anh Phong đẹp trai”. Cái tên mà do chính ông anh trai của cô lưu vào vì sợ em gái mình thấy số lạ sẽ không thèm nghe máy.
Vừa mở máy lên nghe tiếng nói dịu nhẹ pha chút hài hước của Cầm Thanh Phong vang lên :
– Alo. Tuyết à ? Mai sinh nhật em rồi, ngày mai anh đưa em đi chơi chỗ này hay lắm nha… nha… nha…
Cầm Thanh Tuyết nhíu mày rồi lạnh lùng nói :
– Anh hai à ? Anh lo mà quản lý tốt cái tập đoàn Cẩm thị của anh đi. Rảnh rỗi quá thì đi học lớp nấu ăn luyện đàn đi, sao lúc nào cũng nghĩ cách lôi em đi ra ngoài thế hả. Mới sáng ngày ra mà cứ réo réo bên tai hoài , anh tính không để ai ngủ hay sao?
Giọng nói còn có phần ngái ngủ tức giận của Cầm Thanh Tuyết vang lên .
Cầm Thanh Phong biết tính của em mình từ xưa tới nay đã vậy rồi nên không có bao giờ để bụng cả, anh cười vui vẻ rồi nói như ủy khuất với cô :
– Tuyết à. Mãi anh mày mới xin nghỉ một
buổi đưa mày đi chơi mày nỡ lòng nào từ chối anh hay sao vậy.
Cầm Thanh Tuyết ngồi dậy nhìn ánh nắng mỏng manh len qua ban công vào phòng rồi nói nhẹ :
– Anh hai à, coi như em xin anh tự mình đi kiếm lấy cô bạn gái rồi hai người đi chơi đi ăn với với nhau , vào cái khoảng thời gian rảnh này đi nhé. Em đây còn bận ngủ, thế nhé.
Nói rồi cô tắt máy cái rụp , từ lúc anh hai đánh thức nàng từ trong giấc mộng, lại nói chuyện một hồi làm Cầm Thanh Tuyết tỉnh cả ngủ luôn rồi. Cô đứng dậy tới tủ cầm lên chiếc khăn chuẩn bị đi vào nhà tắm. Thì bỗng thông báo tin nhắn vang lên .
Anh Phong đẹp trai : ” Quyết định vậy đi. Sáng mai 9h a tới chở mày đi đấy. Con gái con đứa gì đâu suốt ngày ngủ, mai nhớ dậy sớm vào. Quyết định thế nhé không được từ chối, anh đã sắp lịch hẹn với giáo sư khảo cổ rồi.
Đặt chiếc điện thoại ra ghế sô pha Thanh Tuyết đi vào nhà tắm , xả nước vào bồn thả thêm ít cánh hoa nguyệt quế cũng thêm ít dầu thơm chuyên dùng của hoa ngọc lan quý.
Cầm Thanh Tuyết thả mình vào bồn nước mắt để thư giãn, nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa nhắm không lâu trong đầu lại tự nhiên cứ ong ong thêm vào đó là có một giọng nói vang vang trong đầu cô , nghe mà da diết lắm, lại thêm chút đau lòng.
– Tuyết nhi..Tuyết nhi…nàng tỉnh lại. Trở
về bên ta có được không..
Cầm Thanh Tuyết mơ mơ màng màng đầu nặng trịch, tim tự nhiên lại đau quá, bất giác hai giọt nước mắt lăn xuống . Cả người cô chìm dần , chìm dần vào trong bồn nước.
Bên ngoài tiếng gõ cửa và tiếng gọi vang vọng cả dãy tầng khu chung cư :
– Thanh Tuyết, Thanh Tuyết mở cửa, mở
cửa. Thanh Tuyết cậu có trong đó không?
Từ trong bồn tắm Cầm Thanh Tuyết, vùng vãy rồi ngồi bắn dậy, hơi thở gấp gáp, miệng nôn ra chút nước. Trong đầu thầm nói ” may mà có người gọi cửa không chắc mạng của cô sợ là không còn rồi, bản thân cô không biết tại sao mình lại u uất và buồn bã khi nghe lời nói đó tới vậy. Mấy ngày nay thi thoảng cô vẫn nghe tiếng ong ong trong đầu như vậy. Đôi khi nó còn hiện về trong cả giấc mơ , trong giấc mơ ấy luôn có một bóng lưng nam giới tóc dài đứng phía sau đám sương mù vẫy tay và gọi cô như vậy.
Nghĩ trong lòng Thanh Tuyết cả kinh, bản thân cô cũng không biết những giấc mơ và lời gọi có có ý nghĩ gì.
Tiếng gọi ngoài cửa càng lúc càng to, Cầm Thanh Tuyết đứng lên lấy chiếc khắn tắm được treo sẵn trên móc. Đi ra hướng cửa mở cửa ra nhìn từ đầu tới chân cái người, cả người đều đang lem luốc mồ hôi cầm túi to túi nhỏ đồ ăn trên tay cô nói :
– Tôi còn chưa có chết. Cậu làm gì mà ầm ĩ
lớn thế.
Hồ Bích Ngọc cô bạn thân thiết từ lúc sinh ra của Cầm Thanh Tuyết trừng mắt nhìn bạn mình và nói lớn:
– Không phải vì tôi gọi cậu mười mấy câu rồi
không thấy mở cửa thì tôi cũng đâu có thèm gọi to và gọi nhiều như vậy.
Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt nói lại :
– Cậu có thấy ai đang tắm mà cứ thế đi ra mở cửa luôn được hay không… Còn không mau đi vào phòng , hay cậu tính đứng luôn ngoài đó luôn vậy.
Hồ Bích Ngọc biết tính của Cầm Thanh Tuyết nên cũng đành gật gật đầu bước vào trong phòng. Cô còn không quên nói thêm :
– Rồi rồi . Tớ mua mấy món cậu thích ăn đây, Còn có cả ít nước giải nhiệt từ lúa mạch nữa nhé ( Bia). hihi. Mà mai là sinh nhật cậu rồi, vậy mà tớ mai lại bận thi chắc không cùng cậu đón sinh nhật lần này được. Chúng ta ăn sớm một ngày nhé.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu nhìn theo bóng lưng đang khệ nệ cầm đồ vào phòng bếp của Hồ Bích Ngọc. Tính ra cô cũng chỉ có người bạn này là thân nhất cũng là người hiểu rõ về cô nhất.
Cầm Thanh Tuyết tới bàn lấy cốc rồi uống một ngụm nước , cô nói vọng vào trong phòng bếp :
– Vậy cậu vào mở đồ ăn ra đi mình đi thay
quần áo chút rồi ra ngay.
Cũng không biết Hồ Bích Ngọc có trả lời hay không nhưng cô đã đứng dậy đi vào hướng phòng của mình, nhưng trong đầu vẫn ong ong mệt mỏi . Vừa bước tới cạnh giường thì mắt của Cầm Thanh Tuyết hoa lên rồi ngã bẹp xuống giường.
Hồ Bích Ngọc sau khi sắp đầy đặn đồ ăn và một chiếc bánh kem nho nhỏ lên bàn mà vẫn chưa thấy Cầm Thanh Tuyết quay lại. Cô đành bước vào phòng ngủ của Cầm Thanh Tuyết và gọi :
– Thanh Tuyết, Thanh Tuyết.
Vào tới phòng thấy Cầm Thanh Tuyết vẫn còn đang nằm trên giường Bích Ngọc đi tới rờ tay lên chán cô và hỏi :
– Cậu bị ốm à?
Lúc này Cầm Thanh Tuyết mới mơ màng mở mắt nhìn Hồ Bích Ngọc nói :
– Tớ không sao.
Bích Ngọc sờ chán thấy chán không sốt liền nhẹ nói :
– Sờ cũng không thấy người nóng sốt, vậy mà sao sắc mặt khó coi thế. Tớ đợi cậu vào thay quần áo mà nửa tiếng đồng hồ rồi chưa thấy ra.
Cầm Thanh Tuyết cười gượng gạo nói :
– Tớ không sao , chắc có lẽ đợt này khối lượng việc nhiều quá nên đầu óc cứ ong ong lên .
Nói rồi Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng ngồi dậy rồi nói với :
– Bích Ngọc cậu lại tủ lấy cho mình viên thuốc ở lọ màu xanh trong ngăn kéo thứ hai
Hồ Bích Ngọc thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô bạn mắt đầy lo lắng, nhanh chóng đi tới bên tủ ở đầu giường mở ra lấy lọ màu xanh lấy 1 viên cầm thêm cốc nước đưa cho Thanh Tuyết rồi hỏi :
– Cậu lại dùng thuốc an thần nữa đấy à? Công việc thì công việc nhưng cậu cũng phải lo cho sức khỏe của mình chứ.
Uống song viên thuốc Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói :
– Thi thoảng đầu óc căng thẳng tớ mới dùng thôi, cậu ra ngoài trước đi mình thay quần áo rồi ra ngay.
Hồ Bích Ngọc lo lắng hỏi :
– Cậu không sao thật chứ? Nếu trong người không khỏe vậy để tớ đưa cậu tới phòng khám của Bác sĩ Nam.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu cười gượng gạo vừa nói vừa đùa :
– Mình không sao thật mà, lát nữa rồi để xem ai là người bị hạ gục trước nhé. Với cả tớ còn phải đón sinh nhật sớm chứ, ngày mai cậu bận rồi ai đón sinh nhật với mình.
Thấy cô bạn vẫn còn lưỡng lự nên Cầm Thanh Tuyết đứng lên đẩy nhẹ cô bạn ra cửa rồi nói :
– Được rồi ra ngoài đi mình ra ngay đây.