Sáng sớm hôm sau Cầm Thanh Tuyết được nhất đẳng nha hoàn Tiểu Lục và A Mẫn gọi dậy từ giờ dần canh ba, khi mà gà còn chưa gáy.
Cầm Thanh Tuyết ánh mắt lim dim ngái ngủ ngồi bên bàn trang điểm để cho Tiểu Lục và A Mẫn giúp mình búi tóc, trang điểm. Vì nàng không thích quá sặc sỡ nên yêu cầu Tiểu Lục không cần đánh phấn hay bôi thêm thứ gì trên mặt, chỉ cần dặm nhẹ một chút son là được.
Sau một hồi ngồi để cho A Mẫn thử qua mấy kiểu tóc Cầm Thanh Tuyết liền lắc đầu nhìn A Mẫn nói :
– Không cần thử nữa, ngươi cứ búi cho ta gọn gàng một chút là được.
A Mẫn cúi đầu cung kính nói :
– Tiểu thư người làm đơn giản quá sợ rằng lão gia sẽ quở trách chúng nô tỳ. Hôm nay yến tiệc còn có cả thái tử
Trần quốc và nhị thái tử của Vũ quốc và mấy vị sứ giả các nước lân cận.
Cầm Thanh Tuyết cũng không quan tâm lắm mấy vấn đề đó nàng chỉ nhàn nhạt nói :
– Được rồi, được rồi e cứ làm kiểu đơn giản mà gọn gàng cho ta là được. Phụ thân ta sẽ có cách nói với ông ấy.
A Mẫn liền gật đầu bắt đầu lấy lược giúp Cầm Thanh Tuyết búi lên từng lọn.
Cơn buồn ngủ cũng dần tan đi, mà chuyện này cũng là vì Cầm Thanh Tuyết chưa từng tham gia yến tiệc trong cung nên Đại phu nhân đã sai nhũ mẫu tối qua tới dậy bảo đến mãi khuya làm nàng hôm nay dậy với tinh thần uể oải, mệt mỏi.
Sau khi Tiểu Lục đi làm việc khác Cầm Thanh Tuyết liền ho nhẹ rồi hỏi với A Mẫn :
– A Mẫn.. Hôm qua A Minh trở về sau đó có chuyện gì? Tại sao đại phu nhân lại nói A Minh trở về quê rồi?
A Mẫn nghe lời hỏi của Cầm Thanh Tuyết tay liền khựng lại, xúc động quỳ gối vừa nói vừa khóc :
– Tiểu thư…hu hu… Tiểu thư … Xin người cứu A Minh tỷ tỷ… Hôm qua tỷ ấy trở về tìm quản gia, nhưng quản gia cùng lão gia đã tới sản nghiệp của Cầm gia từ sáng. A Minh vốn định chạy đi tìm nhị phu nhân giúp tiểu thư …
Nhưng lại gặp đại phu nhân ở ngoài.
Thấy A Mẫn khóc nức nở Cầm Thanh Tuyết liền nắm lấy tay nàng ta kéo dậy rồi nói :
– Được rồi… Em đứng lên đi có gì từ từ nói… Tại sao tối qua em không nói với ta? Bây giờ A Minh đang ở đâu?
A Mẫn lau nước mắt rồi nghẹn ngào nói tiếp:
– Hôm qua A Mẫn gặp đại phu nhân , đại phu nhân biết chuyện của đại tiểu thư Phương phủ ở Gấm Nhung phường nên đã sai người đánh gãy chân A Minh … hu hu… Tiểu thư … A Minh bị nhốt ở phòng chứa củi phía sau phòng bếp… Tiểu thư em cầu xin người… Nếu sáng nay không cứu được A Minh ra thì đại phu nhân sẽ bán tỷ ấy cho người ở chợ đen mất… hu hu.
Cầm Thanh Tuyết hốt hoảng đứng bật dậy chuyện còn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ, tâm địa đại phu nhân cũng thật là độc ác.
Cầm Thanh Tuyết nhăn mặt suy nghĩ , bây giờ nàng phải tìm cách… tìm cách… A nghĩ ra rồi , nàng nhìn bầu trời vẫn tối mờ mịt liền bảo A Mẫn ra ngoài với mình đi men theo lối ra vườn sau, đến gần gốc cây hoa đỗ quyên nàng quỳ gối nói lớn :
– Xin hỏi vị huynh đài có còn ở trên đó hay không? Xin vị huynh đài làm ơn giúp Thanh Tuyết một việc, ơn này mãi mãi Thanh Tuyết xin khắc sâu trong lòng.
A Mẫn không biết tiểu thư là đang nói chuyện với ai, nhưng thấy tiểu thư quỳ gối dưới đất nàng cũng theo vậy quỳ gối dập đầu.
Ảnh Nhất hốt hoảng phi thân xuống khỏi tán lá cây cao, hắn vội vàng đi gần phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói gấp gáp.
– Tứ tiểu thư xin đứng lên cho, có việc gì tiểu thư cứ nói. Làm được nhất định ta sẽ làm.
Cầm Thanh Tuyết bắt lấy thời cơ, nàng chắp tay nói với hắc y nhân trước mặt :
– Vị huynh đài việc này huynh nhất định làm được, ta biết huynh đài ở đây theo dõi ta cũng là không có địch ý mới dám lên tiếng nhờ cậy . Chỉ mong huynh đài giúp ta cứu một người.
Ảnh Nhất ho mấy tiếng rồi đáp :
– Tiểu thư xin mời người cứ đứng lên, người mà Tiểu thư muốn cứu có phải nha hoàn hôm qua ra ngoài cùng người trở về phủ bị đại phu nhân bắt giữ ở phòng củi không ạ?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu lia lịa .
Ảnh Nhất nhìn về bóng đêm hướng phòng củi của Cầm phủ rồi nói :
– Tiểu thư yên tâm ta sẽ dùng hết sức mình, nhưng phải đợi Cầm thừa tướng và các vị lên xe rời đi ta mới có thể ra tay.
Cầm Thanh Tuyết cúi đầu cảm tạ hắc y nhân :
– Đa tạ vị huynh đài đã đồng ý với ta. Mọi việc xin nhờ cậy vào huynh.
Nói với hắc y nhân trước mặt song, Cầm Thanh Tuyết đứng lên quay sang nhìn A Mẫn rồi nói :
– A Mẫn ngươi mau tới xương phòng của ta một chút đã, rồi lát nữa hãy theo vị hắc y nhân này đi cứu A Minh đi.
A Mần cảm động, thật không ngờ tứ tiếu thư lại tốt bụng như vậy. Vì A Minh mà tiếu thư còn tình nguyện quỳ gối trước mặt một người không quen biết để cầu xin.
Sau khi hai người rời đi Ánh Nhất cũng phi thân lên cành cây đợi thời cơ, hôm qua hắn có biết chuyện của nha hoàn kia. Nhưng vương gia cũng đã có lệnh hắn không cần quan tâm tới mấy người đó chỉ cần bảo đảm tốt tứ tiểu thư bình an là được. Nhưng hôm nay chính Cầm tiểu thư ra mặt xin vậy hắn cứ cứu người đã, sau về báo cáo lại vương gia chắc ngài ấy sẽ không tức giận.
Sau khi về xương phòng Cầm Thanh Tuyết không vội thay xiêm y mà trực tiếp tới tủ đồ mở khóa lấy ra hai bản khế ước và một hộp gỗ lớn đặt lên bàn rồi nói với A Mẫn :
– A Mẫn chuyện hôm qua là do lỗi của ta, nếu không phải vì ta sai A Minh trở về thì có lẽ em ấy đã không gặp
nạn.
A Mẫn nhìn bản khế ước đầy xúc động, nước mắt chảy dài lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào:
– Tiểu thư… chúng em phận làm người ở phải chấp nhận cái giá của người ở. Người cứu A Minh tỷ tỷ em đã vô cùng cám ơn người rồi.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu, giọng nói nàng nhu hòa đi rất nhiều :
– A Mẫn em nghĩ nếu cứu A Minh ra vậy A Minh có yên ổn ở trong phủ dưỡng thương không ? Hơn nữa cũng vì ta cứu A Minh mà đại phu nhân sẽ ghi hận với ta hơn, sau này đừng nói em ngay cả ta cũng khó lòng mà sống tốt trong phủ.
A Mẫn xúc động cúi đầu nói :
– Tiểu thư… Tại sao người lại tốt với chúng em như vậy?
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu đưa tay xoa đầu A Mẫn rồi nói :
– Các em đều là nha hoàn của ta, ta đương nhiên sẽ đối tốt với các em. Thôi nào đừng khóc nữa trong này là một chút ngân lượng và vòng ngọc của ta. Em cứu được A Minh thì nhanh chóng thuê xe ngựa, đưa A Minh rời xa kinh thành này đi. Tránh kẻo sau này gặp lại đại phu nhân lại nguy hiểm.
A Mần vừa định nói liền bị Cầm Thanh Tuyết bịp miệng nói nhỏ bên tai:
– Được rồi, đừng nói nữa ý ta đã quyết em mau cất khế ước và ngân lượng đi. Sau này phải sống thật tốt nghe không?
A Mẫn lau nước mắt rồi nhìn Cầm Thanh Tuyết gật đầu, tiếng nói nhỏ đi :
– Tiểu thư nếu có thể sau này em xin nguyện làm trâu ngựa để trả ơn người.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ lắc đầu, nàng vừa nói vừa nhìn ra ngoài :
– Em và A Minh sống tốt là đã trả ơn ta rồi, mau đi đi Tiểu Lục sắp quay lại, ta phải vào trong thay xiêm y đã.
Tránh để Cầm thừa tướng và nhị phu nhân đợi lâu.
A Mẫn cũng gật đầu ôm theo hộp gỗ bước ra cửa.
Sau khi A Mẫn rời đi Cầm Thanh Tuyết đi tới bên tủ lấy một bộ xiêm y mày xanh ngọc phối những cành trúc nhỏ dưới tà áo. Tay nàng cũng búi gọi mấy lọn tóc còn rơi lả tả dưới lưng áo.
Vừa thay song xiêm y cũng là lúc Tiểu Lục bước vào, Tiểu Lục cúi người nói :
– Tiểu thư xe ngựa đã chuẩn bị song, lão gia và nhị phu nhân cũng đang trên đường ra ngoài. Tiểu thư mời tới cổng phủ tránh để Lão gia và nhị phu nhân đợi lâu.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi bước ra hướng cửa, nàng cũng không quên nói với Tiểu Lục:
– Tiểu Lục ngươi là nhất đẳng nha hoàn còn không mau theo ta vào cung.
Tiểu Lục cung kính gật đầu rồi đi theo phía sau Cầm Thanh Tuyết đi ra hướng cổng phủ.