Đưa Cầm Thanh Tuyết ra khuất mắt Nhị hoàng tử và Hứa thiếu gia, quận chúa liền buông tay Cầm Thanh Tuyết mà bước đi nhanh vừa đi vừa nói chuyện với Bạch Nhã Lam.
Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ đơn giản nghĩ Quận chúa muốn đưa mình rời khỏi tầm chú ý của nhị hoàng tử. Nhìn thái độ và hành động cũng đoán ra được hai người trước mặt cũng không hảo cảm gì với mình.
Quận chúa Thiên Ân mặt thần thần bí bí nói nhỏ bên tai với Bạch Nhã Lam :
– Ngươi nghe tin gì chưa? Lần này tam vương gia Đông Phương Lãnh cũng tham gia yến tiệc đó. Như vậy có phải hoàng thượng cũng sẽ rất chán ghét mà đuối hăn đi hay không?
Bạch Nhã Lam nhăn mày mặt tỏ ra chán ghét, lời nói cũng có phần kiêng rè và khinh thường:
– Tam vương gia có khác gì dân thường đâu, có khi còn thấp cấp hơn dân thường. Vô dụng bất tài vậy thì ai mà thích cho nổi, hơn nữa lần này có cả sứ giả các nước tham dự hoàng thượng cũng không muốn mất mặt chắc gì đã cho tam vương gia bước vào Càn Nghi cung.
Cầm Thanh Tuyết một câu nghe cũng không thiếu, ánh mắt nàng có chút mông lung và suy nghĩ. Nếu đúng như vậy thì tam vương gia là âm thầm luyện võ và tự mở Gấm Nhung phường tạo dựng cho mình một đế chế riêng sao? Điều nàng thắc mắc hơn là tại sao một người suất chúng như tam vương gia lại để mặc kệ những lời bàn tán và khinh thường mình như vậy. Mấy lần tiếp xúc với hắn thì hắn là người có nội lực và võ công không hề tầm thường, vậy những lần bị người vây đánh vậy sao hắn không phản kháng lại. Thật sự làm Cầm Thanh Tuyết nàng đôi chút khó hiểu.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam đi phía trước thi thoảng lại quay lại nhìn Cầm Thanh Tuyết, hai người đánh ánh mắt mưu kế nhìn nhau gật đầu rồi rẽ sang một ngã rẽ rồi lại đi nhanh qua một ngã rẽ rồi biến mất.
Cầm Thanh Tuyết mải mê suy nghĩ nên không chú ý hai người đã rời đi từ khi nào, ngẩng mặt nhìn lên đã không còn thấy bóng ai mà là một khoảng không vắng lặng.
Nàng cười nhàn nhạt, lại bị bọn họ tính kế rồi, vào hoàng cung rộng lớn thế này, nàng là bị lạc rồi. Thôi thì cũng đành cứ bước đi thôi, sau gặp vị nô tỳ hay công công nào thì hỏi đường quay lại Càn Nghi cung vậy.
Cầm Thanh Tuyết không biết đi bao lâu, trên mũi thấp thoáng mùi hoa mộc lan thơm thơm dịu dịu. Vô thức Cầm Thanh Tuyết bước theo hướng mùi thơm đến một biệt viện nhỏ cách đó một ngã rẽ.
Nhìn phông bảng có phần cũ mục có tên
“PHÙ DUNG CUNG”. nhìn ngó và trong chẳng thấy một bóng người, phần gạch lát dưới đường mọc lớp rêu xanh mỏng hai bên mọc từng bụi cỏ lớn đến đầu gối nàng.
Cầm Thanh Tuyết quay bước muốn rời đi thì bên trong có tiếng vỡ của đồ vật ” Bụp”. Theo phản xạ nàng quay lại bước vào trong xem có ai không để hỏi đường qua Càn Nghi cung.
Bước vào trong mùi hoa Mộc Lan càng nồng đậm hơn, đi vào trong khoảng trừng hơn năm thước thì Cầm Thanh Tuyết thoáng nhìn trước mặt đây là một xương phòng có phần bụi bặm và cũ kĩ. Bước vào trong Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi hỏi :
– Có ai ở trong không vậy?
Bước thêm một đoạn Cầm Thanh Tuyết bị thất thần , choáng ngợp trước vẻ đẹp rực rỡ của những cành hoa Mộc Lan hồng đang nở rực trước mặt .
Hoa Mộc Lan hồng.
Còn đang thất thần thì bên cổ đã chuyền tới cái lành lạnh thấu da thấu thịt, bên tai là tiếng nói âm lãnh:
– Ngươi tới đây làm gì?
Cầm Thanh Tuyết lúc này mới giật mình nhận ra trên cổ mình là chiếc dao găm sắc bén, chỉ cần nàng động một chút liền bị rạch vào mạch máu trên cổ mà chết. Chỉ như vậy khiến Cầm Thanh Tuyết không dám nhúc nhích chỉ nhẹ nói :
– Hiểu nhầm rồi … ta không cố ý tới đây chỉ là bị lạc tới đây, thấy có tiếng động ta chỉ muốn vào hỏi đường tới Càn Nghi cung thôi. Ta cũng không có ý xấu gì…
Đông Phương Lãnh nhận ra lời nói của Cầm Thanh Tuyết liền nhanh chóng hạ dao xuống cất vào trong áo. Hắn ngó nhìn trên cổ không có vết xước gì mới thở nhẹ quay lưng nàng lại rồi nói :
– Là ai dẫn ngươi tới đây.
Cầm Thanh Tuyết quay người lại liền nhận ra là tam vương gia, nàng vui vẻ cười với hắn rồi nói :
– Là tam vương gia sao? Sao ngươi lại ở đây rồi, vừa rồi tiểu nữ đi cùng với quận chúa và Bạch tiểu thư. Thoáng cái đã không thấy họ đâu rồi, nên Tiểu nữ bị lạc ở đây lại không biết đường ra ngoài.
Đông Phương Lãnh quay người bước đi vào phía trong hướng gốc cây Mộc Lan có bàn trà mà ngồi xuống, hắn nhàn nhạt uống trà rồi trả lời nàng :
– Đây là cung của mẫu phi ta. Ngươi mau đi đi, ra ngoài rẽ trái đi ba thước sau đó rẽ phải rồi đi thẳng một đoạn tới ngã tư rẽ trái đi thẳng một khúc xa nữa là trở lại Càn Nghi cung. Sau này tốt nhất đừng có quá thân thiết với quận chúa và Bạch tiểu thư
Cầm Thanh Tuyết thấy tam vương gia rời đi nàng liền như con sóc nhỏ mà chạy theo, nàng vừa cười vừa nói :
– Vương gia ngươi đợi tiểu nữ một chút. Tiểu nữ cũng không biết đường ra hay ngươi đưa tiểu nữ ra ngoài có được hay không?
Đông Phương Lãnh tự hỏi trong đầu mình là nàng thật sự không biết hay cố tình không biết để thương hại hắn .
Nàng có biết nếu ai đó thấy nàng tiếp xúc với hắn thì nàng sẽ bị liên lụy hay không? Hắn đặt li trà trên tay xuống bàn rồi lạnh lùng đáp lại Cầm Thanh Tuyết :
– Không được. Ta nói rất rõ ràng đường ra cho ngươi rồi, ngươi cứ đi theo chỉ dẫn đó là tới Càn Nghi cung.
Cầm Thanh Tuyết thêm một lần nữa thất kinh bởi điều kì lạ nàng vừa nhìn thấy ở góc biệt viện bên phía gần chính phòng, vừa rồi nàng đưa mắt nhìn xung quanh liền thấy hướng đó từng bụi từng bụi cây bị ngạn xanh ngát mà không có lấy một bông hoa, thoáng cái lại thay đổi lá từng bụi lá lụi xuống thay vào đó là ánh hoa đỏ rực của hoa bị ngạn, và đương nhiên một cái lá cũng không còn thấy có nữa.
Thoáng cái sau đó tất cả lại vụt mất như chưa từng xuất hiện, để lại một khoảng góc biệt viện trơ trọi cũ kĩ.
Cầm Thanh Tuyết dụi mắt không tin là thật vừa quay lại phía Đông Phương Lãnh liền thấy khuôn mặt u uẩn của hắn dọa cho sợ mà lùi lại vài bước. Nàng thấy ở đây có cái gì đó rất lạ và rất kì bí khó hiểu.
Bước tới bên bàn ngồi xuống rót cho mình một chén trà Cầm Thanh Tuyết đưa lên miệng uống một cách tự nhiên. Rồi nàng ngồi đó cảm thán những cành hoa Mộc lan xinh đẹp trên đầu :
– Thật là khiến người ta cảm thấy yên bình và dễ chịu.
Đông Phương Lãnh uống một ngụm trà, khuôn mặt cũng dịu dàng đi nhiều ,hắn nhẹ hỏi Cầm Thanh Tuyết :
– Ngươi không sợ bốn vương?
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ đáp lại :
– Vì điều gì?
Đông Phương Lãnh nhìn từng cánh hoa đang rung nhẹ trong gió, thi thoảng lại có giọt nước xương đọng lại rơi xuống. Bao năm lăn lộn bên ngoài, bao lần tự ý trở về đây, lần này là lần đâu tiên trong đời hắn cảm thấy nơi này bình yên và đáng giá tới vậy. Hắn nhẹ đáp lại Cầm Thanh Tuyết :
– Ngươi không sợ đôi mắt của bổn vương? Không sợ bổn vương khắc chết ngươi? Không sợ người đời dị nghị ngươi vì giao tiếp với bổn vương hay sao?
Cầm Thanh Tuyết nhìn sâu vào mắt Đông Phương Lãnh, nhìn thấy sự đơn độc và tủi hờn của hắn. Bao nhiêu năm phải sống cô độc và lẩn tránh, suy cho cùng tam vương gia hắn đâu có tội .,
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu cười nhẹ đáp :
– Không sợ.
Vừa trả lời song thì bụng của Cầm Thanh Tuyết kêu lên một tiếng dài khiến nàng cười cười ngại ngùng.
– Ục.. ục… ục…
Cẩm Thanh Tuyết cười cười nhìn về phía Đông Phương Lãnh nói nhỏ :
– Vương gia ta sáng nay đi sớm quá còn chưa kịp dùng bữa sáng.
Đông Phương Lãnh môi tự lại có ý cười, chứ không phải là nàng bận giải quyết chuyện của hai nha hoàn mà không kịp ăn à. Hắn lấy trong tay áo ra một túi vải nhỏ bên trong là năm chiếc bánh quế hoa mà nàng vẫn thích ăn đặt lên bàn rồi nhẹ nói :
– Ngươi dùng bữa sáng của ta đi, dù sao ta cũng chưa đói.
Cầm Thanh Tuyết nhìn những chiếc bánh quế hoa thơm lừng trước mặt bụng lại không tự chủ réo lên một hồi.
Nàng cười gượng nói :
– Không được, dù sao đây cũng là phần điểm tâm của tam vương gia tiểu nữ sao lại ăn của người được .
Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi đứng lên, bên ngoài đang có người đi tới hắn cũng không muốn Cầm Thanh Tuyết phải khó sử liền đi vào phía trong vừa đi vừa lạnh lùng nói :
– Bốn vương bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, ăn nhanh rồi rời khỏi đây đừng đến đem thêm phiền toái đến cho bốn vương.
Cầm Thanh Tuyết khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô tịch của tam vương gia đang rời đi. Nàng bụng cũng réo lên mấy làn rồi nên đành cầm bánh quế hoa đưa lên miệng ăn ngon lành.
Còn chưa ăn hết miếng thứ ba thì bên ngoài đã có mấy tiếng gọi tên mình vang lên:
– Thanh Tuyết… Thanh Tuyết con ở đâu?
Cầm Thanh Tuyết giật mình đứng phắt dậy , tay theo phản xạ nắm lấy bánh quế hoa cho vào trong tay áo.
Theo tiếng gọi là thân ảnh lo lắng của nhị phu nhân và theo sau là tiểu thiếu gia Hứa phủ chạy vào chỗ nàng.
Trầm Kim Anh thấy Cầm Thanh Tuyết mới bớt lo lắng mà nắm lấy vai nàng hỏi :
– Thanh Tuyết sao con lại tới đây rồi, ta tìm con nẫy giờ. Nhanh lên chúng ta phải quay lại Càn Nghi cung, sắp tới giờ rồi.
Hứa Mộc Huyền đánh ánh mắt nhìn xung quanh, nơi này chẳng phải biệt viện của Dung quý phi mẫu phi của tam vương gia sao? Nơi này là nơi cấm kị đầy đáng sợ, sao Cầm Thanh Tuyết lại đi lạc vào đây được hơn nữa ấm trà kia vẫn còn hơi ấm vậy tin đồn tam vương gia lần này trở về tham ra yến tiệc là thật rồi. Vậy Cầm tiểu thư chẳng nhẽ có quen biết với tam vương gia sao? Hai cái chén trên bàn là dành cho hai người hay sao?
Hứa Mộc Huyền quay lại đã thấy Cầm nhị phu nhân dắt theo Cầm Thanh Tuyết đang rời đi ra hướng ngoài liền gọi với vọng ra:
– Cầm nhị phu nhân đợi ta, Cầm tiểu thư đợi ta.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi Đông Phương Lãnh mới dần bước ra, trên môi vẫn có chút ý cười nhìn theo bóng dáng của Cầm Thanh Tuyết phía trước.