Cầm Thanh Tuyết ngồi ngay ngắn đặt chiếc đàn tỳ bà dựa lên vai mình. Thân hình nhỏ nhắn của nàng làm cho cây đàn cao hơn hẳn cả chỏm đầu.
Thấy vậy hoàng thượng liền lên tiếng hỏi lại :
– Tiểu nha đầu ngươi có muốn đổi sang loại đàn nhỏ hơn không? Hay ta cho người đỡ đàn giúp ngươi.
Cầm Thanh Tuyết cúi đầu cung kính nhẹ nói :
– Đa tạ hoàng thượng quan tâm, tiểu nữ thấy mình vẫn làm được.
Hoàng thượng lần nữa vỗ tay tán dương, ông gật đầu nói :
– Tốt… Vậy bắt đầu đi thôi.
Cầm Thanh Tuyết bắt đầu đưa tay lên rừng dây đàn, thứ nàng nhìn duy nhất chỉ có dây đàn và nhìn chính tâm mình.
Tiếng đàn trầm bổng, êm ái, như cơn gió thổi qua rừng cây. Rồi lại tiếng êm như núi rừng tự hòa tấu, rồi lại tiếng đêm trong xanh nhưng tình mịch.
Cầm Thanh Tuyết cất tiếng hát như thánh thót, như vang vọng cả núi rừng .
” Ta phi ngựa vượt qua ngàn non núi
Nghe gió hát bên tai và tiếng trời cao.
Dù năm tháng có đối thay nhường nào.
Tâm ta vẫn tự tại như trước.
Ta cất tiếng hát vang vạn dặm xa.
Thì ra vẫn có ánh trăng đêm với ta bầu bạn. Trong tim ta dẫu sao vẫn là cả bầu trời nhiệt huyết…
Trong tim ta vẫn là cả bầu trời nhiệt huyết”.
Tiếng ca vừa dừng lại thì tiếng đàn cũng dừng lại, mọi người ngồi dưới mới hoàn hồn vỗ tay và nói lớn :
– Hay quá… Hay quá..
Tam vương gia Đông Phương Lãnh, ngũ hoàng tử Đông Phương Tiêu, Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên, thái tử Ô Vân Quốc và cả Hứa Mộc Huyền đều nhìn Cầm Thanh Tuyết bằng cái nhìn tò mò và cảm phục .Mỗi người đều có một tính toán riêng, điều họ đều cảm nhận được là vì sao một tiểu nha đầu nhỏ bé này lại như nhìn thấu tâm can và cứ như một người từng trải như vậy.
Hoàng thượng và các vị sứ giả cũng đều vỗ tay lớn, Hoàng thượng còn không quên nói lớn khen thưởng cho tiểu nha đầu của Cầm thừa tướng:
– Hay… Hay… Thưởng… Lần này trẫm nhất định trọng thưởng thật lớn.
Cầm Thanh Tuyết bị cây đàn dựa vào vai nên hơi chút mỏi, hạ đàn xuống nàng đứng lên mà không quên đưa tay xoa xoa vai của mình rồi cúi đầu nói :
– Đa tạ hoàng thượng khen thưởng.
Sau một hồi để mọi người điềm tĩnh lại, Trần công công đứng lên hô lớn :
– Cuộc thi tài kết thúc mời hoàng thượng và các vị sứ giả cùng đánh giá.
Không ai bảo ai các vị sứ giả đều nhìn nhau gật đầu, sau đó một vị sứ giả ngồi trên phía đầu đứng lên nói lớn về phía hoàng thượng :
– Muôn tâu hoàng thượng, chúng thần cũng không ở bên nào bênh vực bên nào, và rõ ràng kết quả vẫn luôn là vị tiểu thư nhỏ tuổi kia xướng đàn hay hơn hẳn. Lần này tới Đông Phương quốc quả thật càng làm chúng thần mở mang tầm mắt. Đông Phương quốc quả thật quá nhiều nhân tài .
Hoàng thượng được khen ngợi cũng rất vui lòng, ông gật đầu hãnh diện.
Hoàng thượng lại nhìn về phía quận chúa nói :
– Quận chúa còn có điều gì không phục hay không?
Quận chúa Thiên Ân cũng bị tiếng đàn tỳ bà của Cầm Thanh Tuyết làm cho kinh ngạc, không ngờ lại có người đàn hay và du dương như vậy. Quận chúa trong lòng đều không cam chịu, nhưng nhìn Hồng quý phi bên trên ra hiệu đừng là hoàng thượng thức giận đành phải cúi đầu cung kính nói với Hoàng thượng:
– Phụ hoàng, Thiên Ân bội phục tài năng của tiểu muội muội.
Hoàng thượng liền cười gật đầu, cũng may là quận chúa không quá phận ông coi như mắt nhắm mắt mở rồi nói :
– Tốt… Người đâu mau ban thưởng cho quận chúa, một đôi vòng ngọc, một trâm rồng, và hai rương vàng bạc.
Tặng thêm 10 cây gấm lụa thưởng hạng.
Quận chúa quỳ gối dập đầu nói :
– Tạ phụ hoàng.
Tiếp theo hoàng thượng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết cười nói :
– Nha đầu, ngươi là người chiến thắng vậy ngươi muốn ban thưởng điều gì?
Cầm Thanh Tuyết thật ra cũng chẳng mong cầu gì, nhưng trước nay luôn là người sợ những điều rắc rối. Sau ngày hôm nay chắc chắn tên tuổi của nàng sẽ có nhiều thay đổi. Suy đi nghĩ lại Cẩm Thanh Tuyết liền quỳ gối cúi đầu sát tường rồi nói lớn :
– Muôn tâu hoàng thượng, dân nữ chả mưu cầu điều gì cao sang chỉ xin duy nhất một điều mong hoàng thượng ân chuẩn.
Bên dưới một tiếng động nhẹ cũng không có, ai nấy đều yên lặng nghe lời nói của Cầm Thanh Tuyết.
Hoàng thượng cười nhẹ gật đầu, nha đầu này rất có khí chất, sau này ai lấy được nàng ta nhất định sẽ là người may mắn. Hoàng thượng chống tay lên bàn rồi nói:
– Tiểu nha đầu ngươi thử nói xem yêu cầu của ngươi là gì? Đương nhiên chỉ cần không quá phận trẫm nhất định phê chuẩn.
Cầm Thanh Tuyết ngẩng mặt nhìn về phía hoàng thượng rồi nói:
– Tiểu nữ chỉ xin sau này việc thành thân của tiểu nữ sẽ do tiểu nữ tự mình quyết định. Cho dù có cho là ai cầu thân hay chỉ thân với tiểu nữ đi nữa xin hoàng thượng cũng đừng phê chuẩn. Đời này tiểu nữ chỉ mong muốn được gả cho một người mà mình thật tâm yêu thương.
Một câu nói mà khiến bao người hóa đá, nhưng người vui mừng nhất lại chính là Đông Phương Lãnh, như vậy hăn dù có dù không ở trong hoàng cung cũng không ai có thể ép nàng gả đi được.
Hoàng thượng có chút giật mình, đúng là trong đầu ông vừa sượt qua ý nghĩ sau này ông muốn một trong các nhi tử của ông sẽ cưới được nha đầu này. Nhưng giờ ông không phê chuẩn thì không được mà phê chuẩn rồi vậy thì ông có chút luyến tiếc cho một hồng nhan như tiểu nha đầu này.
Thấy các vị sứ giả gật đầu tán dương Cầm Thanh Tuyết như vậy hoàng thượng chỉ đành hảo sảng nói lớn :
– Được…Ta đồng ý. Người đâu mang giấy mực lên ta ngay ở đây sẽ viết thánh chỉ cho tiểu nha đầu Cầm Thanh Tuyết.
Thái tử Đông Phương Thành đưa ánh mắt Bỉ ổi nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, bàn tay nắm chặt lại trong đầu hiện ra bao nhiêu tính toán.
Sau khi Hoàng thượng viết song thánh chỉ, Trần công công liền đọc lớn:
– Thánh chỉ. Tứ tiểu thư Cầm Thanh Tuyết của Cầm thừa tướng phủ, thông minh lanh lợi. Trầm ban thưởng một bộ ngọc thủy phí, mười viên dạ minh châu, mười thùng vàng bạc, châu báu và mười quận vải thượng hạng. Tiếp đến Trẫm phê chuẩn việc hôn sự sau này của Cầm Thanh Tuyết sẽ do tự mình quyết định, ai cũng không được phép ép gả hay xin ban hôn khi không được tiểu nha đầu cho phép. Phê chuẩn.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ dập đầu nhận lấy thánh chỉ của hoàng thượng rồi nói :
– Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế.. vạn vạn tuế.
Thấy Cầm Thanh Tuyết vẫn còn quỳ gối mà không đứng lên hoàng thượng liền nói :
– Tiểu nha đầu ngươi còn điều gì không vừa ý.
Cầm Thanh Tuyết cúi đầu sâu hơn rồi nói :
– Tiểu nữ không dám, Hoàng thượng anh minh xin làm chủ cho tiểu nữ, tiểu nữ chỉ mong rằng sau cuộc thi vừa rồi quận chúa nói được làm được và thực hiện theo đúng lời giao kèo của tiểu nữ và người.
Hoàng thượng vốn định không nhắc đến chuyện đó nhưng giờ thì Cầm Thanh Tuyết nhắc lại khiến ông không thể nào mà không đồng ý. Hoàng thượng gật đầu nói :
– Chuyện đó là chuyện đương nhiên nhiên , ta cũng tin là quận chúa là người nói được làm được.
Quận chúa dù tức giận nhưng nghe lời hoàng thượng nói vậy cũng phải chấp nhận cúi người nói :
– Phụ hoàng yên tâm, Thiên Ân nhất định nói là làm.
Cầm Thanh Tuyết môi là ý cười, nàng cúi đầu rồi nói lớn :
– Đa tạ hoàng thượng đã làm chủ.
Hoàng thượng phất tay ra hiệu cho hai người đứng lên rồi nói lớn về phía dưới:
– Thời gian cũng không còn sớm các ái khanh cùng chư vị sứ giả hãy mau cùng trẫm thưởng tiệc và uống rượu mừng. Sau đó là tới sương phòng nghỉ ngơi buổi triều sẽ thưởng trà và cùng ngắm những khóm hoa hải đường đang đua sắc nở.
Tất cả bên dưới đều đồng thanh quỳ gối hô lớn :
– Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế . vạn tuế… vạn vạn tuế…
Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng quay về phía của Cầm thừa tướng và nhị phu nhân.
Cầm thừa tướng làn đầu tiên được nhi tử làm cho nở mày mở mặt như vậy, thấy Cầm Thanh Tuyết đi xuống ông liền đưa tay xoa đầu nó rồi nói :
– Tốt lắm, làm tốt lắm.
Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhè nhẹ gật đầu rồi lại nhìn nhị phu nhân cười nói :
– Nhị di nương người xem vai con có phải bị rách rồi không, sao rát quá vậy nè.
Trầm Kim Anh cũng vui mừng vì Cầm Thanh Tuyết thắng quận chúa, nàng cười nhẹ nắm lấy cánh tay Cầm Thanh Tuyết nói nhỏ :
– Được rồi lát dùng thiện song ta đưa con tới sương phòng nghỉ ngơi, lúc ấy ta xem vết thương cho con.
Hứa Mộc Huyền vẫn nhận nhầm là khi này Cầm Thanh Tuyết cười với mình hắn vui vẻ hỏi nhỏ bên tai nàng :
– Thanh Tuyết sau này ngươi muốn gả cho người thế nào?
Cầm Thanh Tuyết chỉ nhàn nhạt uống trà rồi trả lời Hứa Mộc Huyền:
– Ta gả cho người mà ta yêu vậy thôi.
Hứa Mộc Huyền vừa định hỏi thêm liền bị thái tử nắm lấy vai đẩy ngã xuống đất .
Thái tử Đông Phương Thành ngồi xuống chỗ của Hứa Mộc Huyền rồi nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
– Tiểu nha đầu ta hôm trước ngươi có suy nghĩ lời nói của ta hay không? Ta là thật lòng muốn tốt cho ngươi, vào là nha hoàn cho ta nhất định tương lai ngươi sẽ rộng mở.
Cầm Thanh Tuyết vô cùng buồn nôn trước những lời nói và biểu hiện trên mặt của Thái tử, nàng chưa kịp trả lời
Cầm thừa tướng liền nghiêm mặt hỏi :
– Thanh Tuyết mọi chuyện là như thế nào?
Hứa Mộc Huyền biết hắn không thể đấu lại thái tử cũng chỉ đành lẳng lặng đứng phía sau nghe chuyện .
Cầm Thanh Tuyết không đáp lại Cầm thừa tướng mà nói luôn với Thái tử :
– Thái tử điện hạ, dân nữ đa tạ người quan tâm. Nhưng dân nữ cũng đã nói dân nữ ở trong phủ của phụ thân mình sống rất tốt, tiểu nữ không muốn phải xa cầm thừa tướng phủ.
Cầm thừa tướng như hiểu ra chuyện gì ông không nghiêm mặt hay trách phạt gì Cầm Thanh Tuyết, mà chỉ lẳng lặng ngồi nghe nàng nói.
Thấy thái tử đi tới chỗ Cầm Thanh Tuyết nói chuyện, nhị hoàng tử cũng không nhịn được mà đi xuống.
Cầm Thanh Tuyết trán đầy hắc tuyến, thật sự nàng lại gặp thêm rắc rối rồi.