Sau khi Ảnh Nhất rời đi ,Vũ Đại sư đi quanh một vòng sau khi cảm nhận được các khí tức xung quanh không còn có thêm người nào mới quay lại phía bàn trà ngồi xuống châm trà uống.
Sau khi uống một ngụm trà mà Đông Phương Lãnh rót thêm trà vào chén, Đại Minh sư mới trầm lắng nghiêm túc nói :
– Nhị đệ, tam vương gia ta ở đây còn có một chuyện phải nói rõ ràng với hai người.
Vũ Đại Sư cũng mang khuôn mặt nghiêm túc không kém gì mà gật đầu với đại sư huynh của mình.
Đông Phương Lãnh mặt vẫn như cũ trầm lắng ngồi nghe.
Đại Minh Sư trầm trầm cất giọng nói :
– Hôm nay ta đến đây cũng đã bói một quẻ cho nha đầu này, lần này quẻ rất loạn .Tính mạng của nha đầu này lúc tắt lúc tỏ, chỉ e rằng việc cứu chữa không nằm trong tay ta mà nằm trong thiên mệnh .
Đại Minh Sư vừa nói vừa chăm chú nhìn từng cử chỉ và sự thay đổi trong ánh mắt của Đông Phương Lãnh, ông là muốn thăm dò về tâm ma trong người tam vương gia .Nếu giả thiết là đúng vậy thì Thánh nữ tái sinh đã bắt đầu có biến dẫn tinh phách nhập thể , vậy điều đầu tiên ông làm là phải bảo vệ thật tốt thánh nữ. Ông chỉ sợ tâm ma trong người tam vương gia đã nhìn ra điều gì đó mà dần đang đến bên tiểu nha đầu này để hấp thụ tiên khí mỗi lần tinh phách nhập thể .
Đại Minh Sư lại tiếp tục nói :
– Nha đầu này mệnh cách cũng rất yếu lần này trúng độc e rằng ta cũng không có cách nào cứu.
Lời Đại Minh Sư còn chưa nói hết chén trà trong tay Đông Phương Lãnh đã lập tức vỡ vụn. Hắn khó khăn lắm mới để tâm tới một người nhiều như vậy, hắn cũng tin vào trực giác của bản thân. Hắn cũng tin vào những dị thường mà hắn thấy trong Lãnh vương phủ trong ngày nàng sinh ra. Hắn cũng từng nhìn thấy đóa bỉ ngạn trên vai trái của nàng, hắn dám chắc Cầm Thanh Tuyết và Đông Phương Lãnh hắn có gì đó liên quan tới nhau.
Đông Phương Lãnh đứng bật dậy hắn lạnh lùng nói :
– Đường bá, Sư phụ ta không tin là mệnh của nàng lại ngắn như thế. Ta cũng không biết tin đồn về Minh Vương là giả hay thật, nhưng ta dám khẳng định bản thân nhất định không làm hại tới Cầm Thanh Tuyết.
Nói song Đông Phương Lãnh liền quay lưng rời đi, để lại hai lão nhân sư ngồi đó nhìn nhau lắc đầu .
Thấy bóng dáng của Đông Phương Lãnh khuất dần Vũ Đại Sư mới trầm trầm nói với Đại Minh Sư:
– Sư huynh lần này tinh phách đã nhập thể hay chưa? Chúng ta có nên làm gì tiếp theo?
Đại Minh Sư lắc đầu nói nhỏ giọng hơn :
– Trong đêm nay chúng ta phải lập tức rời đi tới U Sơn Cốc của ta. Tinh phách một trong ba ngày tới sẽ nhập thể, tinh phách nhập thể sẽ tự chữa lành các vết thương của trùng độc và Hàn độc trên cơ thể của nha đầu này . Nếu đêm nay chúng ta không sớm rời đi khi tinh phách đánh xuống sợ rằng sẽ làm nhân thế đảo điên, những con người tham lam ngoài kia sẽ sớm tìm đến để hấp thụ tiên khí.
Vũ Đại Sư gật đầu đánh ánh mắt ra hiệu với sư huynh mình là đang có người tới.
Hai người không ai bảo ai liền nhìn thẳng về phía cánh cửa nhỏ phía gần đó.
Người bước vào chính là Cầm Phượng Ngọc .
Cầm Phượng Ngọc từ hoàng cung trở về nghe tin từ Trầm Kim Anh mới biết được Đại Minh Sư cũng là sư huynh của Vũ Đại Sư đã tới giải độc cho Cầm Thanh Tuyết. Ông kinh ngạc lắm vì một lúc mà thừa tướng phủ của ông được đón hai vị lão nhân gia mạnh nhất đại lục ngự lại. Trong lòng ông lại thầm tính toán nếu có thể gửi gắm nhi tử của mình cho một trong hai người thì chẳng còn điều gì vui hơn.
Cầm Phượng Ngọc bước vào liền cung kính chào hai lão nhân sư:
– Phượng Ngọc xin bái kiến hai vị lão nhân, thật quá vinh hạnh vì được hai lão nhân gia ghé lại thừa tướng phủ.
Vũ Đại Sư nhàn nhạt gật đầu rồi cất giọng nói về phía Cầm Phượng Ngọc :
– Cầm thừa tướng mời đứng lên lại đây cùng hai lão già ta ngồi uống trà. Vừa hay ta cũng có chuyện phải bàn bạc với Câm thừa tướng.
Cầm Phượng Ngọc đứng thẳng rồi đi về phía bàn trà tự tay châm trà cho hai lão nhân rồi lại tự rót cho mình một chén, đưa tay nâng chén đưa lên kính cấn mời hai vị lão nhân.
– Tiểu mỗ mời hai vị dùng trà.
Hai lão nhân sư nhẹ gật đầu, rồi cũng cầm trà đưa lên miệng uống một ngụm.
Cầm thừa tướng nhẹ uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống bàn rồi nhẹ nói :
– Tiểu mỗ nghe danh hai vị đã lâu hôm nay mới được gặp ở ngoài, quả thật là quá vinh hạnh cho tiểu mỗ.
Đại Minh Sư và Vũ Đại Sư cũng là người từng trải hai người sớm cũng nhận ra ý tứ trong mắt của Cầm thừa tướng.
Còn chưa để Cầm Phượng Ngọc lên tiếng thì Vũ Đại Sư liền hắng giọng nhẹ nói :
– Cầm thừa tướng hôm nay đại huynh của ta xuống núi cũng vì chuyện của Cầm tiểu thư. Lần này nha đầu này trúng độc rất mạnh hiện tại đại huynh của ta cũng chưa tìm được cách áp chế tốt.
Cầm Phượng Ngọc mặt thoáng nét ưu tư, quả thật ông gần đây có hảo cảm tốt với tiểu nha đầu Cầm Thanh Tuyết, chỉ trong yến tiệc vừa rồi nó đã khiến ông nở mày nở mặt và rất lấy làm hãnh diện.
Cầm Phượng Ngọc mặt thoáng qua tia buồn buồn rồi ôn tồn quay qua hỏi Vũ Đại Sư:
– Xin hỏi hai vị lão nhân sư, thật sự không còn cách nào khác nữa hay sao? Lão mỗ còn lại ba nhi tử mà bây giờ hai tiểu nữ nhi , đứa thì bị bệnh, đứa lại trúng độc nặng. Quả thật thân làm phụ thân như tiểu mỗ rất lấy làm buồn bã.
Đại Minh Sư uống một ngụm trà rồi nhẹ nói :
– Cầm thừa tướng ta ở đây cũng chỉ muốn thông báo cho ông một việc mong rằng ông sẽ đồng ý , Cầm Thanh Tuyết ta sẽ đưa đi tới nơi thích hợp để giúp nha đầu đó giải độc. Không thể để trong thừa tướng phủ thêm ngày nào được nữa. Nhưng ta nhất định đảm bảo sẽ cứu được mạng sống của nha đầu này. Ta chỉ mong ông hỗ trợ chúng ta một việc.
Cầm Phượng Ngọc gật đầu trầm giọng nói :
– Hai vị lão sư cứ nói, tiểu mỗ là phụ thân của Thanh Tuyết đương nhiên sẽ đồng ý để dành lấy sự sống cho nữ nhi tử của mình.
Hai người lão nhân gật đầu rồi Đại Minh Sư nói nhỏ bên tai của Cầm thừa tướng:
– Cũng chỉ mong Cầm thừa tướng giữ bí mật về chuyện hai lão nhân rời đi, chúng ta không muốn làm kinh động tới người khác đặc biệt ông cũng biết tam vương gia thời gian này rất để ý tới tiểu nha đầu trong phủ. Tam vương gia lại là người cố chấp… sợ rằng ngài ấy sẽ nháo loạn mà không để tiểu thư rời đi được, mong rằng cầm thừa tướng giúp sức, đêm nay chúng ta sẽ lập tức rời đi trong yên lặng.
Cầm Phượng Ngọc như hiểu ý liền gật đầu đồng ý ngay:
– Tiểu mỗ đã rõ. Hai vị yên tâm tiểu mỗ nhất định cố hết sức mình. Mà hai vị không cần lỗ lắng, hôm nay hoàng thượng đã ra thánh chỉ cắt cử tam vương gia ba ngày tới sẽ phải ra biên cương đánh giặc và dành lại bờ cõi cho đất nước.
Hai vị nhân sư nghe song liền gật đầu nhìn nhau, quả là thiên mệnh khó tránh. Sớm hay muộn gì Đông Phương Lãnh cũng phải xuất chinh chiến ra chiến trường.Mà lần tham chiến này nhất định vẻ vang trở về, mặc dù cũng không ít gian truân những cũng vẫn an toàn.