Sau khi trở về khuê phòng Cầm Thanh Tuyết liền cho hai nha hoàn của nhị phu nhân đi nghỉ ngơi. Trước kia ở U Sơn Cốc nàng vẫn một mình tự làm nên hiện tại không cần và không quen có người hầu hạ lúc tắm và lúc ngủ.
Cầm Thanh Tuyết liền trở vào trong phòng rồi tắm rửa, sau đó lại theo thói quen trở lại bàn ngồi dưới ánh đèn mở cuốn y dược mà nàng cầm từ U Sơn Cốc trở về.
Vì buổi chiều nàng ngủ khá nhiều nên tối nay ngủ không được. Đọc sách một lúc thì có chút mỏi mắt, Cầm Thanh Tuyết đi tới bên cửa mở nhẹ cánh cửa sổ để gió mát từ ngoài thổi vào.
Cầm Thanh Tuyết ngồi bên cửa ánh mắt vô thức nhìn lên bầu trời, tự lại cảm giác có chút mông lung và cô tịch.
Bên tai lại truyền tới tiếng khí lực nhẹ của một người, hắn ta hình như đang hướng tới biệt viện của nàng bằng cửa sau của thừa tướng phủ, nghe trong hơi thở còn có chút gấp gáp.
Cầm Thanh Tuyết hướng mắt nhìn về phía cổng nhỏ ra sau vườn, vừa hay nam nhân kia đáp chân xuống sân viện.
Đông Phương Tiêu vừa đáp chân xuống sân liền thấy Cầm Thanh Tuyết đang nhìn mình chăm chú . Hắn thoáng qua tia giật mình, bây giờ Cầm Thanh Tuyết đã lớn hơn trước, khuôn mặt nhìn qua cũng có chút thanh tú, dễ nhìn chứ không quá xuất sắc. Nhưng từ ngoài đây nhìn vào lại thấy nàng ta toát ra một khí chất mà khó thấy được ở nữ tử khác.
Đông Phương Tiêu có chút ngạc nhiên, Cầm Thanh Tuyết thấy hắn lại không có chút nào sợ hãi hay biểu hiện ngạc nhiên gì xuất hiện trên khuôn mặt. Tựa như hắn tới đây Cầm Thanh Tuyết là đã biết trước rồi vậy.Đông Phương Tiêu bước chân đi chậm tới gần phía cửa cách cánh cửa chỗ Cầm Thanh Tuyết đang đứng quãng chừng ba thước hắn cất giọng nói nhẹ :
– Cầm Thanh Tuyết ngươi đã trở về?
Cầm Thanh Tuyết mặc dù từ đầu đã nhận ra đây là ngũ hoàng tử nhưng nàng lại không đáp lễ mà nhàn nhạt nói :
– Vị công tử này, đêm hôm khuya khoắt có phải đã đi nhầm biệt viện rồi hay không ? Ta và công tử đây hình như cũng không có quen biết.
Đông Phương Tiêu đầu đầy hắc tuyến, nha đầu này vậy mà lại không nhớ ra mình. Hắn cười nhẹ rồi nói về phía Cầm Thanh Tuyết :
– Cầm Thanh Tuyết ngươi quả thật dễ quên, chúng ta năm năm trước từng gặp trong hoàng cung.
Cầm Thanh Tuyết lại nhàn nhạt đáp :
– Thời gian năm năm quả thật không dài mà cũng không hề ngắn. Vị công tử này chắc cũng không vì đã từng gặp ta ở trong hoàng cung năm năm trước, nên bây giờ liền đến tìm ta đấy chứ?
Đông Phương Tiêu lúc này liền nhớ ra tam ca của hắn còn đang sốt cao ở phủ, hắn liền trầm lắng quay qua nói với Cầm Thanh Tuyết :
– Ta chính là Đông Phương Tiêu cũng chính là ngũ vương gia. Hôm nay có chút đường đột tới đây cũng chỉ muốn mời ngươi qua Lãnh vương phủ xem bệnh cho tam vương gia một chuyến, mà hiện tại tam ca của ta đang trúng độc nặng chỉ hi vọng ngươi có thể tới giúp huynh ấy chữa trị. Mọi công lao nhất định ta sẽ hậu tạ ngươi hậu hĩnh.
Cầm Thanh Tuyết nhớ đến ánh mắt đỏ tươi của Đông Phương Lãnh hôm gặp ở trên đỉnh núi trong đầu liền có chút khó chịu. Nàng lạnh lùng nói :- Ngũ vương gia quả biết nói đùa, tiểu nữ không phải đại phu lại càng không phải thái y sao có thể tự ý tới thăm bệnh cho tam vương gia được.Tiểu nữ cũng chỉ biết chút y thuật nhỏ sợ rằng cũng không giúp gì được.
Đông Phương Tiêu nghe lời nói lạnh lùng của Cầm Thanh Tuyết trong lòng rất tức giận, tam ca hắn dành năm năm để tìm và tâm niệm tới nha đầu trước mặt này. Vậy mà giờ đây một chút nha đầu này cũng không muốn liên quan đến huynh ấy.
Đông Phương Tiêu liền lạnh giọng nói:
– Ta thật không ngờ Cầm Thanh Tuyết ngươi cũng thật bạc tình bạc nghĩa.Năm năm qua ngươi không ở kinh thành ngươi không biết huynh ấy vì ngươi mà đã làm rất nhiều chuyện. Vậy mà bây giờ ngươi một câu liền không muốn cứu huynh ấy.
Cầm Thanh Tuyết bàn tay trong tay áo liền nắm chặt lại, bản thân lại có chút mơ hồ. Nàng đúng là không biết và cũng không muốn biết tam vương gia đã làm gì thời gian qua.
Dẫu sao Đông Phương Lãnh và nàng cũng chỉ gặp qua mấy lần, cũng gọi là có chút ấn tượng tốt hơn bình thường một chút chứ chưa đến mức hắn phải làm gì vì nàng chứ.
Bất chợt Cầm Thanh Tuyết nhớ lại những gì trong cơn mộng mị của mấy hôm trước, trong cơn mộng mị luôn có một lời nói vang lên trong đầu khiến Cầm Thanh Tuyết bất giác lo lắng.
Câu nói “Chỉ cần ngươi ở bên Minh Vương nhất định hắn sẽ sớm phát hiện ra được linh lực từ tinh phách của ngươi và hắn sẽ sớm phá bỏ phong ấn và hồi sinh” . Lời nói đó liên tục lặp lại trong đầu khiến Cầm Thanh Tuyết có chút sợ hãi tiếp xúc với Đông Phương Lãnh.
Trước khi làm rõ mọi truyện nàng vẫn là nên tránh tiếp xúc với ngài ấy, nếu đúng thật như cuốn bí tịch kia đã ghi lại để giải thoát cho tam vương gia khỏi sự kìm hãm của Minh vương.Một trong năm yếu tố để phá bỏ Minh vương là còn có cả trái tim của mình, chỉ sợ bên cạnh hắn rồi nàng lại tham lam không muốn từ bỏ trái tim mình.
Cầm Thanh Tuyết nhiều lúc lại sợ … rất sợ bản thân bất giác sẽ đắm chìm trong sự ôn nhu của Đông Phương Lãnh mà không thể giải quyết mọi chuyện diễn ra theo đúng quỹ đạo vốn có của nó .
Cầm Thanh Tuyết tâm lay chuyển nhưng cố điềm tĩnh nhất có thể, mắt nàng không tỏ ra chút cảm xúc khác liền nói :
– Ngũ vương gia, ta đúng là có chút y thuật nhưng giờ đã quá khuya, thân là nữ nhi sợ ra ngoài lúc đêm vắng có chút không phải phép. Chi bằng sớm mai tiểu nữ qua sớm xem qua cho tam vương gia.
Đông Phương Tiêu cơn tức giận lên đến đỉnh điểm,Đông Phương Lãnh còn đang sốt cao, hắn vừa rồi xem qua mạch tượng rất loạn. Còn có phần loạn hơn lần trước, độc trong người còn từng cơn nổi lên làm cho huynh ấy muốn tỉnh mà cũng tỉnh không được, vừa rồi hắn đã thử thi châm trên người Đông Phương Lãnh nhưng đều bị mạch tượng phản lại.
Đông Phương Lãnh mạng sống nguy kịch vậy mà một chút Cầm Thanh Tuyết này cũng không quan tâm. Quả thật nàng ta quá tàn nhẫn với tam ca rồi … thật là uổng công bao năm qua huynh ấy luôn dành công sức đi tìm nàng ta.
Đông Phương Tiêu càng nghĩ càng bực bội. Hắn không kiêng dè mà nói lớn về phía Cầm Thanh Tuyết :
– Cầm Thanh Tuyết ngươi đúng thật sau năm năm liền quên hết mọi truyện… Vậy ta cũng không vội mà kể lại cho ngươi nghe…
Đông Phương Tiêu trầm giọng lạnh lùng nói :- Năm đó nếu không phải tam ca của ta dùng hết sức lực đi tìm sư phụ của huynh ấy.. Thử hỏi ngươi hôm nay có còn mạng hay không?…Năm đó nếu không phải tam ca của ta dành cả nửa sản nghiệp mà huynh ấy phải mất bao lâu gây dựng để đổi lấy tin tức và để mời Đại Minh Sư tới liệu ngươi có còn sống tốt đến ngày hôm nay hay không?
Từng lời nói lạnh lùng của Đông Phương Tiêu như từng mũi dao đâm sâu vào tim của Cầm Thanh Tuyết, nàng không quên điều gì cả.
Kể từ ngày nhớ lại đoạn kí ức còn thiếu, chính nàng cũng bất giác cảm thấy tam vương gia chính là đối với mình rất khác biệt với những người khác. Nàng cũng không quên được lúc ấy chính tam vương gia là người truyền nội lực cho nàng để nàng bớt đi mọi đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết cũng không hề quên cảm giác sau cơn mộng mị đầy sợ hãi trong bóng tối ấy, mở mắt ra người trước mặt nàng là tam vương gia. Hắn vẫn luôn ôn nhu và dùng ánh mắt đầy ưu thương nhìn nàng.
Hiện tại chỉ là nàng không muốn hắn sớm bị bộc phát tâm ma mà giết hại dân chúng, khiến người đời ghê sợ và xa lánh hắn như trước kia.Vừa rồi ngồi cùng nhị phu nhân được bà kể cho nghe chuyện của tam vương gia . Hắn vất vả bao nhiêu khó khăn bao nhiêu mới được hoàng thượng và mọi người công nhận như ngày hôm nay.
Cầm Thanh Tuyết nội tâm dậy sóng giữ dội, nhưng ánh mắt lại cố gắng điềm tĩnh đến một tia gợn sóng cũng không có. Nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại Đông Phương Tiêu:
– Ngũ vương gia nói vậy chính là do tiểu nữ nên tam vương gia mới thành ra như vậy. Chuyện năm năm trước là tiểu nữ nợ tam vương một mạng. Hôm nay ngũ vương gia tới đây đã nói như vậy… tiểu nữ không tới Lãnh vương phủ thì chính là người vong ân bội nghĩa rồi…
Cầm Thanh Tuyết nhìn sâu vào mắt Đông Phương Tiêu rồi nói lớn :- Tiểu nữ sẽ tới Lãnh vương phủ, nhất định cố hết sức mình trị độc cứu tam vương gia trả cho ngài ấy một mạng… Chỉ mong sau khi tam vương gia khỏi bệnh… Ngũ vương gia và Tam vương gia đừng tới dây dưa với tiểu nữ thêm lần nào nữa…
Cầm Thanh Tuyết nói song liền đóng sầm cửa lại rồi lấy hộp gỗ đựng vật dụng chữa bệnh đeo lên người. Tiếp theo bước ra của chính rồi lạnh lùng nói về hướng Đông Phương Tiêu:
– Ngũ vương gia.. Mời dẫn đường.
Đông Phương Tiêu trong lòng nổi cơn kinh khiếp, hắn lại nói sai chuyện gì rồi sao.
Lời của Cầm Thanh Tuyết vừa nói như muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ram ca của hắn vậy. Liệu Đông Phương Lãnh tỉnh dậy mà biết chuyện hắn làm cho Cầm Thanh Tuyết chán ghét và không muốn huynh ấy tới tìm nàng ta lần nào nữa. Liệu có phải Đông Phương Tiêu hắn tiêu đời luôn rồi hay không?
Hiện tại Đông Phương Tiêu cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều hắn liền nói với Cầm Thanh Tuyết, nhưng giọng nói đã nhu hòa đi nhiều.
– Cầm Thanh Tuyết ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa ở cửa sau, ngươi tới đó phu xe sẽ trở ngươi tới Lãnh vương phủ. Ta tới gặp Cầm thừa tướng nói với ông ta một tiếng.
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu, nàng vẫn dùng ngữ điệu xa cách nói với Đông Phương Tiêu:
– Ngũ vương gia mời dẫn đường ta có thể dùng khinh công đi theo ngươi, như vậy sẽ nhanh hơn là ngồi xe ngựa. Phụ thân ta sớm đã biết chuyện, ông ấy cũng sẽ không trách phạt gì ta.