Rate this post

Sau khi Ảnh Nhất khép cửa lại Đông Phương Lãnh liền xuống giường mặc lên mình chiếc áo mỏng, mọi hành động của hắn hết sức nhẹ nhàng không phát ra bất kì tiếng động nhỏ nào .

Đông Phương Lãnh mặc cho vết thương sau lưng có chút rách ra và đau nhẹ, hẳn cúi xuống ôm Cẩm Thanh Tuyết đặt nàng lên giường. Sau đó hắn liền nằm bên cạnh nàng , yên lặng nhìn nàng ngủ say. Trong lòng hắn tràn ngập sự vui mừng và ưu thương nhìn vào khuôn mặt đã được nàng dịch dung.

Cầm Thanh Tuyết cũng vì hôm qua vận công đi qua mấy con đường, ngọn núi để về kinh thành. Lại thêm thức cả đêm tập trung thi châm và đắp thuốc cho tam vương gia. Đến khi ngủ không hiểu sao lại có thể ngủ say như vậy.

Cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu đến khi mơ màng tỉnh dậy thì liền thấy khuôn mặt của Đông Phương

Lãnh đang ngay trước mặt mình mà còn đang nhìn rất chăm chú.

Đông Phương Lãnh thấy Cẩm Thanh Tuyết tỉnh dậy môi khẽ nở nụ cười, hẳn ôn nhu nói :

– Thanh Tuyết. Ngươi đừng rời đi nữa có được không?

Cầm Thanh Tuyết vẫn còn đang ngái ngủ, lại nhìn thấy khuôn mặt hết sức tuấn tú trước mặt, bản thân còn chưa hiểu rõ tình hình liền gật đầu đáp lại hắn , đáp lại khuôn mặt đang mặt đối mặt mình nhìn đầy ôn nhu.

Ngay giây sau liền nhận ra bản thân lại đang nằm trên giường của tam vương gia, đầu mình lại gối lên tay của hắn. Cầm Thanh Tuyết giật mình liền đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra xa, nàng xoay người liền muốn xuống khỏi giường .

Cẩm Thanh Tuyết còn chưa kịp đứng lên liền bị bàn tay của Đông Phương Lãnh nắm lấy eo nàng kéo lại gần, lưng nàng là sát vào ngực của tam vương gia, bên tai là lời nói đẩy tà mị vang lên :

– Thanh Tuyết, ngươi mỗi lần rời đi … tâm của bồn vương thật sự rất đau đớn.

Cầm Thanh Tuyết tai liền đỏ lên, nàng cũng không muốn ra tay với tam vương gia vì biết rằng vết thương sau lưng của hắn cũng chỉ vừa mới khô lại .Chỉ cần hắn cử động liền bị vỡ đi lớp bọc ngoài và chảy máu. Như vậy công sức nàng làm bôi thuốc, làm dược liệu lại thành công cốc, Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói:

– Tam vương gia, ta không đi đâu cả. Ngài tỉnh rồi thì ta cũng chỉ muốn trở về cầm phủ nghỉ ngơi.

Đông Phương Lãnh vẫn như cũ ôm Cầm Thanh Tuyết trước ngực, hắn dụi nhẹ mặt mình vào mái tóc của Cầm Thanh Tuyết.

Hắn thả mình hít hà mùi thơm thảo dược trên tóc nàng, nội tâm liền rất dễ chịu và thoải mái. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng lần nữa rời đi, tay hẳn khẽ siết nhẹ eo nàng, lời nói của hẳn liền mang phần trầm lạnh và u tịch :

– Thanh Tuyết… Hứa với ta… Đừng rời xa ta thêm lần nào nữa …Có được không?

Cầm Thanh Tuyết bị lời nói tà mị của Đông Phương Lãnh làm cho sợ hãi, nàng vội vàng đưa tay xuống eo, nắm chặt vào bàn tay của tam vương gia đang ôm eo mình bỏ ra phía ngoài .

Sau đó Cẩm Thanh Tuyết nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, rồi quỳ gối xuống đất cất giọng nói mang phần sợ hãi :

– Tam vương gia…người đừng như vậy….Xin vương gia giữ đúng khoảng cách với tiểu nữ… Tránh để người khác hiều nhẩm.

Đông Phương Lãnh có chút mất mát vì Cầm Thanh Tuyết rời khỏi vòng tay mình, hắn chầm chậm ngồi dậy, ánh mắt vừa quan tâm lại vừa lạnh lùng nhìn nàng. Hắn vẫn cất giọng nói đầy trầm lạnh về phía Cầm Thanh Tuyết :

– Ngươi đứng lên đi, chẳng phải trước kia ngươi rất ghét phải quỳ gối hay sao?

Cầm Thanh Tuyết vẫn như cũ cúi mặt lắc đầu, giọng nói cũng hết sức xa cách đối với tam vương gia trước mặt :

– Vương gia, trước khi tiều nữ đứng lên vẫn là nói rõ ràng mọi chuyện trước đã.

Đông Phương Lãnh nhẹ ngồi tới thành giường rồi ôn nhu nói :

– Được ngươi muốn nói rõ ràng chuyện gì với bồn vương?

Cầm Thanh Tuyết cúi đầu nhẹ nói :

– Tam Vương gia… Chúng ta vẫn là nên vạch rõ ranh giới với nhau. Tránh sau này sẽ có nhiều chuyện hiểu nhầm không đáng có.

Đông Phương Lãnh đưa tay cúi người về phía Cầm Thanh Tuyết, tay cũng kéo nhẹ cánh tay để nàng đứng dậy.

Dù là trước kia , bây giờ hay sau này thì nàng vẫn luôn là ngoại lệ đối với hắn. Chỉ cần là nàng, mọi chuyện hắn làm đều xứng đáng.

Đề Cầm Thanh Tuyết đứng lên, Đông Phương Lãnh lại ôn nhu cầm hai bàn tay nhỏ của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :

– Là do bốn vương chưa thể hiện đủ tâm ý với ngươi?

Cầm Thanh Tuyết vừa nghe lời nói của Đông Phương Lãnh song, trong đầu liền hiện lên những lời nói của ngũ vương gia hôm qua khi tới tìm nàng.

Cầm Thanh Tuyết thẳng tay rút tay ra khỏi bàn tay lành lạnh của tam vương gia, nàng lùi lại phía sau mấy bước.

Ánh mắt nàng cũng nhìn sâu vào đôi mắt đỏ của Đông Phương Lãnh, nàng nhàn nhạt nói :

– Vương gia, năm năm trước là ngài ra tay cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ vô cùng biết ơn ngài.Hiện tại tiểu nữ cũng đã biết một chút ý thuật..Tiểu nữ trở về kinh thành chính là trả lại cho người ân tình năm đó. Cho nên tam vương gia yên tâm từ giờ cho đến khi tiểu nữ tìm được cách giải độc và giúp ngài giải độc tố trên người… Tiểu nữ nhất định sẽ không đi đầu rời khỏi kinh thành.

Đông Phương Lãnh tức giận thật sự, nha đầu này cho tới bây giờ mới chịu quay lại, cư nhiên nàng lại muốn trả ân tình cũ cho hắn.

Đông Phương Lãnh mặc kệ vết thương, hẳn đứng bật dậy nắm lấy bả vai của Cầm Thanh Tuyết, sau đó xoay người đầy nàng ép sát lưng nàng vào tấm bình phong, ánh mắt lần nữa toát lên sự giận giữ không kiểm chế được mà đỏ bừng lên. Giọng nói rất lạnh lùng và ẩm u:

– Bồn vương năm năm trước không phải người cứu ngươi. Hơn nữa bồn vương nhắc cho ngươi rõ … Bồn vương từ trước tới nay dù có làm gì vì ngươi… cũng không hề có ý mong cầu ngươi phải quay lại để trả ơn trả nghĩa …

Cầm Thanh Tuyết bị ánh mắt đỏ rực đầy giận giữ của Đông Phương Lãnh nhìn chăm chú vào mình làm cho co rút, nội tâm nàng tự nhiên lại có cảm giác run sợ.Có phải lời sư phụ nói là đúng không, nàng càng ở gần Đông Phương Lãnh sẽ càng khiến hắn sớm bộc phát tâm ma hay không.

Cầm Thanh Tuyết nhìn vào mắt Đông Phương Lãnh không chớp, nàng cũng không nói gì và cũng không biết nói gì tiếp theo. Trong đầu những suy nghĩ hỗn loạn tựa như tơ vò, không có cách nào mà gỡ ra được.

Nhìn khuôn mặt Cẩm Thanh Tuyết đang thất kinh sợ hãi nhìn mình .Đông Phương Lãnh bất giác thả tay ở vai

Cầm Thanh Tuyết mình ,hắn mới biết mình lại không kiểm chế được bản thân mình lần nữa rồi ?

Đông Phương Lãnh nhẹ Ôm Cẩm Thanh Tuyết vào lòng, hẳn ôn nhu cất giọng xin lỗi nàng :

– Thanh Tuyết… Ta xin lỗi… Bồn vương làm ngươi sợ rồi sao?

Cầm Thanh Tuyết bị bất ngờ vì hành động thân thiết của Đông Phương Lãnh, nàng bất giác lần nữa đẩy mạnh tam vương gia ra khỏi mình, lần này do Cầm Thanh Tuyết dùng khí lực khá mạnh khiến tam vương gia lùi lại mấy bước, lưng cũng đập nhẹ vào vách tường .

Đông Phương Lãnh vết thương tuy chỉ còn hơi chút đau nhưng hắn lại muốn lợi dụng bằng cách này để Cầm

Thanh Tuyết gần gũi thân thiết với mình hơn. Ngay sau khi đập lưng vào tường hắn liền ho lên mấy tiếng rồi kêu nhẹ :

– A…

Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa ngoài đã bị mở ra một cách mạnh mẽ.

A Huê tù bên ngoài gấp gáp vừa bước vào phía trong vừa lo lắng nói :

– Chủ tử… Chủ tử… Người tỉnh rồi..

A Huê cũng không để ý bên trong là có chuyện gì, bước vào trong liền đi nhanh về hướng mà Đông Phương Lãnh đang đứng. Khi còn cách tam vương gia ba thước, chân cũng liền khựng lại vì nhận được ánh mắt đầy tức giận của hẳn.

Lời nói lạnh lùng của Đông Phương Lãnh vang lên :

– Ra ngoài.

A Huê trước nay vốn biết chủ tử luôn lạnh lùng như vậy, nàng ta vốn không biết mình phá chuyện tốt của chủ tử liền ấp úng nói :

– Vương gia….Phía sau lưng người… Chảy máu rồi…Thuộc hạ tới băng bó cho người….

Đông Phương Lãnh hừ lạnh, giọng cũng vô cùng băng lãnh :

Bổ vương không muốn nhắc lại thêm lần nữa.

A Huê khựng mặt lại, ánh mắt liếc nhìn về phía Cẩm Thanh Tuyết. Đúng là do nữ tử này … Do nàng ta này trở về nàng liền bị chủ tử chán ghét. Càng nghĩ A Huê trong lòng càng thấy căm ghét Cầm Thanh Tuyết.

A Huê còn chưa kịp quay mặt đi ra ngoài, thì Đông Phương Lãnh lại ho nhẹ mấy tiếng rồi nhìn Cẩm Thanh Tuyết nói lớn :

– Thanh Tuyết, ngươi chẳng phải nói sẽ giúp bồn vương trị độc và trị thương sao? Lại đây xem vết thương sau lưng của bổn vương … Nó lại chảy máu ra rồi.

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi là nhận ra địch ý của A Huê đối với mình, nàng nhàn nhạt nhìn Đông Phương Lãnh rồi nhìn về phía A Huê nói :

– Tam vương gia, vẫn là để A Huê tỷ ấy làm đi, bình thường đều là A Huê làm, tỷ ấy nhất định làm sẽ nhanh và tốt hơn tiểu nữ.

Đông Phương Lãnh thấy A Huê vẫn còn đứng thừ người trong phòng, hắn liền gắn giọng nhìn về phía A Huê nói :

– Ngươi từ mai không cần tới Lãnh vương phủ và Huyết Sát Các nữa.

A Huê sợ hãi quỳ sụp xuống đất, đầu dập mạnh xuống nền đất, lời nói cũng thập phần gấp gáp và lo sợ :

– Vương gia. Thuộc hạ biết sai rồi..Thuộc hạ chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Cầm tiểu thư… Cầm tiểu thư cả đêm qua đã thức thi châm và đắp thuốc cho vương gia…Thuộc hạ thật sự không có ý gì khác… Xin vương gia đừng trục xuất thuộc hạ khỏi Lãnh vương phủ và Huyết Sát Các….

Đông Phương Lãnh không nhìn A Huê lấy một cái, bước chân hẳn chậm rãi đi về phía Cẩm Thanh Tuyết, cánh tay đưa ra hướng nàng muốn nàng đỡ hắn .

Cầm Thanh Tuyết bất đắc dĩ đành bước lên phía tam vương gia, bàn tay nhỏ nhắn, xin đẹp cũng đưa về phía hắn để đỡ.

Còn cách Cầm Thanh Tuyết một chút nhỏ Đông Phương Lãnh cố ý để cả thân mình lần nữa lảo đảo ngã nhẹ về phía nàng. Hắn đưa hai tay ôm Cầm Thanh Tuyết vào phía trong lòng, bên tai lại nhẹ truyền đến âm thanh tà mị :

– Thanh Tuyết, ngươi muốn ta sử lí nàng ta thế nào?

Cầm Thanh Tuyết muốn đẩy Đông Phương Lãnh ra liền bị tấm áo đỏ thẩm sau lưng hẳn làm cho khựng lại, nàng gấp gáp nói :

– Vương gia, hạ nhân của ngài.. Ngài cứ việc sử lí không cần hỏi qua tiểu nữ… Vương gia mau nằm xuống giường đi, tiểu nữ giúp ngài lau vết thương.

Đông Phương Lãnh lần nữa dụi đầu vào tóc của Cầm Thanh Tuyết thản nhiên hít lấy mùi thảo dược của nó. Sau đó hắn âm trầm nói về phía A Huê :

– Còn không mau trở về Huyết Sát Các, từ giờ về sau ngươi không cần tới Lãnh phủ điều trị độc của bồn vương nữa. Bồn vương có nàng ấy là đủ rồi.

A Huê vội vàng dập đầu hành lễ rồi nhanh chóng ra ngoài khép lại cánh cửa. Trên mặt từ khi nào đã có rất nhiều giọt nước mắt chảy xuống.

Cẩm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi nhìn lên khuôn mặt lạnh băng của Đông Phương Lãnh nói :

– Vương gia, ngươi làm vậy có tàn nhẫn quá với tỷ ấy hay không? Dù sao tỷ ấy cũng đã theo người rất nhiều năm rồi.

Đông Phương Lãnh cười nhẹ lắc đầu, hắn đưa tay lên nhéo mũi Cầm Thanh Tuyết cưng chiều nói :

– Ngươi quan tâm hộ vệ của bồn vương như vậy làm gì? Chi bằng thay vào đó ngươi quay sang quan tâm bốn vương nhiều hơn một chút .

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn :

– Vương gia, tiều nữ từ giờ là đại phu của ngài, rất mong trong thời gian điều trị ngài hết sức phối hợp .

Đông Phương Lãnh cười nhẹ gật đầu, cánh tay lần nữa ôm chặt nàng vào ngực tựa như lần nữa sợ nàng rời khỏi, lời nói nhỏ của hắn vang lên :

– Nếu đây là mộng mị… Bồn vương thật sự không muốn tỉnh lại.