Rate this post

Cầm Thanh Tuyết được xe ngựa của Lãnh vương phủ trở về tới tận cổng chính của thừa tướng phủ.

Nàng vừa bước vào trong liền thấy một màn ồn ào của gia nhân đang tất bật làm việc, trong sân chính viện là từng dấy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn.Tất cả nha hoàn trong phủ đều ở trên này vừa trang trí vừa bày tiệc.

Thấy Cầm Thanh Tuyết bước vào chỗ gần ai, thì người nấy đều cúi đầu hành lễ với nàng.

Quản gia đang chỉ đạo mấy gia đinh đi làm mấy việc ở ngoài vừa quay sang thấy Cầm Thanh Tuyết, ông liền gấp gáp đi tới trước mặt tứ tiểu thư rồi cúi đầu nói:

– Tứ tiểu thư, lão gia đang đợi người bên trong phòng chính.

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu rồi bước vào trong hướng phòng chính, nàng cũng muốn hỏi xem trong phủ là có chuyện gì.

Cầm Thanh Tuyết bước vào phía trong chính phòng không còn thấy bóng dáng của Cầm thừa tướng đâu. Người đi ra nói chuyện với nàng chính là nhị phu nhân Trầm Kim Anh.

– Thanh Tuyết, con về rồi sao? Mau lại đây thử mấy bộ xiêm y mới này đi, phụ thân con đã cho người tới Gấm nhung phường, chọn mua những bộ đẹp nhất và cũng đắt giá nhất. Vừa rồi phụ thân con có việc nên đi ra ngoài rồi.

Cầm Thanh Tuyết nở nụ cười nhẹ bước vào trong phía của nhị phu nhân, nàng đưa mắt nhìn mấy bộ y phục lòe loẹt dưới thùng gỗ thì khẽ cau mày, giọng nói đối với nhị phu nhân có chút nhẹ nhàng:

– Di nương, trong phủ là có việc lớn gì sao? Bên ngoài sao bày bàn tiệc lớn như vậy?

Trầm Kim Anh cười nhẹ nắm lấy cánh tay Cầm Thanh Tuyết kéo về phía thùng y phục dưới đất, bà vừa nói vừa lấy lên bộ y phục mà đỏ tươi ướm lên người nàng :

– Thanh Tuyết, hồm nay lão gia tổ chức tiệc rượu để mừng con bình an trở về. Con xem có thích bộ này không?

Lão gia có căn rặn ta phải để con ăn vận tươm tất một chút, vì hôm nay sẽ có rất nhiều khách quý tới tham dự.

Cầm Thanh Tuyết đẩy nhẹ bộ y phục ở tay nhị phu nhân ra, nàng không thích mấy bộ có màu sắc nổi trội này, thật sự chúng quá màu mè, khoa trương .

Cầm Thanh Tuyết vấn biết Cẩm thừa tướng muốn nhân cơ hội này lôi kéo các vị quan khác trong triều về dưới phe mình. Nàng cũng biết phụ thân làm vậy chỉ là vì sự phồn hoa của Cầm tộc và sự phát triển của Cầm thừa tướng phủ.

Cẩm Thanh Tuyết cười nhẹ nói với nhị phu nhân:

– Di nương ,người biết con cũng không quen mặc y phục màu mè mà. Người chọn giúp con một bộ màu trầm nhé.

Đêm qua con ngủ không ngon… Con trở về biệt viện nghỉ ngơi một lát. Lúc nào yến tiệc gần bắt đầu ,di nương để

Tiểu Tố mang tới y phục tới giúp con thay nhé.

Trầm Kim Anh giờ mới để ý khuôn mặt hốc hác của Cầm Thanh Tuyết, bà gật đầu rồi quan tâm nói :

– Vậy con đi nghỉ ngơi đi, buổi tối tiệc mới bắt đầu. Chắc tiệc hôm nay sẽ tàn cuộc muộn, con nhớ chú ý sức khỏe của mình.

Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu cười nhẹ, nàng đáp lại nhị phu nhân:

– Ân di nương. Vậy con xuống nghỉ ngơi chút, buổi tối sẽ tới tìm người cùng ra sân chính trong phủ tham gia.

Trầm Kim Anh gật gật đầu cười lại với Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết trở về phòng liền khép chặt cửa lại rồi leo lên giường đi nghỉ.

Thoáng cái đã đến buổi tối, trong sân viện thừa tướng phủ đã có những vị khách đầu tiên tới. Đều là những đại thần cấp dưới đang được ông nâng đỡ cũng là người dưới trướng của Cầm Phượng Ngọc.

Trầm Kim Anh lúc bấy giờ mới cho nha hoàn Tiểu Tố đưa xiêm y tới và hầu hạ Cầm Thanh Tuyết tắm rửa, thay y phục.

Bà cũng căn rặn nha hoàn trang điểm chỉn chu cho Cẩm Thanh Tuyết tránh để lão gia trách phạt. Rồi sau đó đưa nàng ra ngoài sân chính, vì bà phải tới trước đứng ngoài cùng Cầm thừa tướng và đại phu nhân tiếp đón khách nhân bên ngoài.

Cầm Thanh Tuyết dù không muốn nhưng cũng phải cố gắng mặc bộ xiêm y màu hồng nhạt có trang trí dưới tà áo là những đóa hoa trà lớn màu cam. Lại khoác thêm lên mình chiếc áo choàng xanh lá nhạt trên vạt áo là hình thù hoa đào và con chim phượng vũ hồng đậm. Nàng có chút không thích bộ xiêm y mới này vì nó còn có chút cồng kềnh và diêm dúa. Những tận bốn tà áo khoác ngoài và thân váy rất lớn, lại thêm chất liệu vải khá tốt, khoác lên người mà tưởng như trọng lượng của nó nặng gần gấp đôi người nàng vậy.

Đến phần trang điểm Cầm Thanh Tuyết nhất quyết từ chối, nàng chỉ búi nhẹ mái tóc, cũng điểm nhẹ chút son môi và chấm nhẹ một chút phấn má. Chứ không làm theo những yêu cầu của nha hoàn.

Cầm Thanh Tuyết bước ra ngoài thì trong sân đã có rất nhiều người, thấy nàng bước ra ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Tuy tứ tiểu thư cầm phủ không có nét đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại rất thanh tú và mảnh mai .

Cầm Thanh Tuyết vừa cúi nhẹ đầu chào khách khứa trong sân lại vừa bước ra phía cổng để đứng cùng phụ thân, đại phu nhân, nhị phu nhân chào đón khách nhân ở ngoài vào tham dự.

Cầm Thanh Tuyết ra ngoài không lâu thì thái tử Đông Phương Thành cùng Bạch thiếu gia của Bạch phủ tới.

Tiếp đến là Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên và Trầm tướng quân tới.

Sau đó lại thêm Hứa đại nhân và tướng quân Hứa Mộc Huyền tới.

Sau khi mấy vị quan chức trong triều tới gần như đầy đủ cả , Cầm Phượng Ngọc ra hiệu cho tất cả vào trong tiếp rượu để, cũng để lại nhị thiếu gia Cầm Phương Bình ở lại đón những người đến sau .

Cầm Phương Bình hết sức bất mãn với lão phụ thân, hắn liền trộm một bình rượu ngon của nha hoàn đang đưa lên sân chính rồi tự mình đứng đó vừa uống vừa nghêu ngao mấy câu hát tục tĩu về nữ tử trong thanh lâu.

Sau khi vào trong Cầm thừa tướng liền đưa theo Cầm Thanh Tuyết bưng rượu tới từng bàn mời mọi người phía trong .Tới từng bàn ai cũng khen nhi tử của ông đẹp người đẹp nết, đoan trang thùy mị.

Lại thấy ai cũng nhắc lại tài nghệ của Cẩm Thanh Tuyết 5 năm trước làm Cầm thừa tướng có chút nở mũi lại càng cười sảng khoái hơn.

Cầm Thanh Tuyết thì lại có chút không thoải mái với bộ xiêm y trên người quá bó, nhưng trên mặt vẫn là phải xuất hiện nụ cười nhẹ xã giao với người đối diện.

Bàn đầu tiên mà Cầm thừa tướng và Cầm Thanh Tuyết mời rượu chính là bàn của Thái tử, Bạch công tử, Đỗ tể tướng và hai cha con Hứa đại nhân.

Cầm Thanh Tuyết có chút nhìn qua thái tử Đông Phương Thành, khuôn mặt hắn trầm uẩn. Trên mặt ngoài sự toan tính ra thì Cầm Thanh Tuyết cũng không nhìn ra sự tốt đẹp gì trên người hắn. Nàng thấy có chút lạ, vì theo trí nhớ của nàng thì thái tử năm đó là người rất trăng hoa và bỉ ổi. Có thể năm năm qua hắn đã học được bài học gì rồi chăng.

Người mà khiến nàng chú ý nhất trong bàn chính là vị nhi tử của Hứa đại nhân, từ khi tới đây hắn luôn dùng ánh mắt cười nhẹ nhìn nàng. Vừa bước đến hắn liền cúi đầu chào nàng rồi cười đầy ẩn ý.

Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhàn nhạt cúi đầu chào lại hắn. Cũng vì nhìn hắn hình như không thấy chút quen mắt nào trong trí nhớ.

Bàn tiếp theo chính là bàn của nhị hoàng tử, trầm tướng quân, Hạ đại nhân và một vị nào đó trong việc làm ăn của Cầm thừa tướng.

Đông Phương Nguyên thấy Cầm Thanh Tuyết đi theo Cẩm thừa tướng bước tới bàn mình hẳn tự nhiên lại luống cuống làm rơi cả li trà trên tay xuống y phục của mình.

Sau đó một nha hoàn gần đó đi lên muốn tới nhặt li trà kia mang xuống dưới liền bị nhị hoàng tử tức giận, hắn lạnh lùng bắt nha hoàn kia đứng cách xa hắn một đoạn.

Cầm Thanh Tuyết nhìn nhị hoàng tử cũng không có gì ấn tượng nhiều. Điều làm nàng nhớ ra hắn chính là năm đó nàng bị quận chúa ra tay hạ độc chỉ vì nàng đã nói chuyện với nhị hoàng tử khiến nàng ta căm ghét.

Còn sự thật người phía sau hạ độc nàng cũng sớm đoán ra, nhưng hôm qua ngồi hàn huyên với nhị phu nhân nàng đã biết sau lần đó họ cũng đã phải trả giá bằng chính mạng của họ rồi. Bây giờ đối với nhị hoàng tử nàng cũng không có ghét bỏ hay yêu thích.

Người ngồi bên cạnh chính là Trầm tướng quân, Cầm Thanh Tuyết lại càng chú ý tới khuôn mặt của hắn hơn, còn trẻ như vậy mà liền mắc phải bệnh nan y. Nhưng nàng cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng , chỉ tiếc là hắn cũng rất tuấn tú và có cơ ngực vững chắc. Bệnh kia không kịp thời chữa trị e rằng bệnh càng nhiễm nặng còn có thể ảnh hưởng tới vấn đề duy trì nòi giống sau này nữa.

Sau khi đi mời hết một lượt gần hai chục bàn cuối cùng Cầm Thanh Tuyết cũng được nghỉ ngơi. Nàng quay sang tìm nhị phu nhân và tiểu đệ đệ liền không thấy đâu. Gọi hỏi quản gia liền nhận được câu trả lời khiến nàng suy tư:

– Tứ tiểu thư, nhị phu nhân đã đưa tiểu thiếu gia đi nghỉ ngơi. Vì tiểu thiếu gia ở đây gây ồn ào sẽ ảnh hưởng tới các khách quan.

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt gật đầu, nàng vừa muốn lùi về khuê phòng liền bị tiếng gọi của Nhị hoàng tử gọi làm cho khựng lại :

– Cầm tiểu thư… Ta có chuyện muốn nói.

Cầm Thanh Tuyết quay người lại khẽ cười với Đông Phương Nguyên. Nàng cúi đầu hành lễ rồi khẽ nói :

– Nhị hoàng tử, tiệc rượu vẫn chưa kết thúc ngài ra đây là có việc gì sao?

Đông Phương Nguyên cười đáp lại nàng, người mà trước nay hắn cũng tốn không ít công sức và vật chất để đổi lấy tin tức của nàng, hắn chính là muốn tìm ra nàng trước Đông Phương Lãnh. Nhưng điều làm hắn thất vọng chính là nàng cứ vậy bạch vô âm tín tới tận năm năm .

Đông Phương Nguyên gãi đầu cười ngại ngùng, nhìn vào thân ảnh mảnh mai có chút gầy của Cẩm Thanh Tuyết, nội tâm hắn lần nữa dâng lên sự hối hận. Hắn ấp úng nói :

– Cầm tiểu thư… Năm đó.. Ta thật sự xin lỗi ngươi… Vì ta mà ngươi bị ám hại như vậy.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ lắc đầu với nhị hoàng tử. Dưới chân nàng nãy giờ có chút mỏi vì đi theo phụ thân khắp nơi. Lại thấy nhị hoàng tử nói lại chuyện cũ, nàng không muốn dây dưa gì thêm với hắn nàng liền nhẹ giọng đáp

lại :

– Nhị hoàng tử ngài không cần quá để tâm đâu, tiểu nữ từ lâu đã không còn oán hận ai cả. Mọi chuyện sảy ra cũng là đều là việc mà tiểu nữ phải trải qua .

Đông Phương Nguyên lần nữa bị sự thuần khiết và bao dung của Cẩm Thanh Tuyết làm cho lay động, nội tâm lần nữa bị bóp méo, hắn quyết định phải theo đuổi nàng.

Đông Phương Nguyên còn chưa kịp nói gì với Cẩm Thanh Tuyết thì phía sau đã có giọng nói trầm lặng của một người vang lên :

– Nhị hoàng tử, Cầm tiểu thư. Hai người ở đây sao?

Đông Phương Nguyên quay người nhìn lại, người tới chính là Hứa tướng quân Hứa Mộc Huyền. Hắn giờ là người dưới quyền của Thái tử.

Đông Phương Nguyên không phải không biết chủ ý từ khi tới đây tới giờ của Hứa Mộc Huyền, hắn cũng là vì Cẩm Thanh Tuyết mà đến.

Đông Phương Nguyên nhìn Hứa Mộc Huyền khẽ gật đầu rồi lại quay về phía Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết trong lòng có chút bất mãn, nàng thật sự muốn trở về phòng ngay bây giờ. Thấy Hứa Mộc Huyền đi đến càng ngày càng gần, nàng chỉ đành cúi đầu hành lễ rồi nói :

– Hứa tướng quân, tiệc rượu vần chưa kết thúc sao ngài lại chốn ra ngoài rồi.

Hứa Mộc Huyền đi lên phía Cầm Thanh Tuyết rồi nở nụ cười đầy quyến rũ nhìn về phía nàng, hắn nhẹ giọng nói:

– Cầm tiểu thư đúng là rất hiểu tâm ý người khác, ta uống rượu không tốt lắm nên muốn ra ngoài hóng mát một chút rồi sẽ quay lại ngay.

Lời của Hứa Mộc Huyền vừa nói song liền bị lời nói băng lãnh của người phía sau lưng Cầm Thanh Tuyết đáp lại ngay:

– Vậy hai ngươi liền tự mình đi hóng mát …

Sau đó lời nói như ra lệnh hướng Cầm Thanh Tuyết nói lớn:

– Cầm Thanh Tuyết còn không lại đây với bốn vương.