Rate this post

Bữa tiệc rượu cũng sắp đến hồi kết thúc.

Cầm Phương Liên cùng Đại phu nhân ngồi bên bàn Cầm thừa tướng rất nhu hòa, Đại phu nhân thi thoảng lại gắp thức ăn cho ông.

Cầm Phương Liên khuôn mặt vấn luôn tỏ ra hiền dịu ,đoan trang và hiểu lễ nghi ngồi cạnh. Thi thoảng có ai đến mới phụ thân nàng ta lại dịu dàng đứng dậy rót rượu.

Thấy mọi người ai cũng ngà ngà say Cẩm Phương Liên liền thấp giọng cúi người nói vào tai phụ thân :

– Phụ thân con thấy mọi người cũng có phần say rồi, mà tứ muội trở về phòng thay y phục vẫn chưa quay lại. Hay để con xuống gọi muội ấy lên chào mọi người một tiếng cho phải phép .

Cầm thừa tướng thấy vậy gật đầu đồng ý với Cầm Phương Liên, ông nhẹ giọng nói lại :

– Được rồi con xuống đi, nha đầu đấy chắc đi đường xa về còn mệt.

Đại phu nhân Phương Diêu Chinh ngồi cạnh liền nắm tay của Cẩm Phương Liên kéo nhẹ rồi nói :

– Được rồi việc đó cứ để nha hoàn làm, con tới bên bàn thái tử bồi chuyện đi. Thái tử vừa rồi gặp ta cũng nhắc đến con đấy, qua rót rượu mời thái tử và các vị tướng quân ở bàn đó đi.

Cẩm thừa tướng nghe vậy cũng gật đầu nói :

– Vậy con mau qua chỗ thái tử đi, gọi Thanh Tuyết cứ để nha hoàn trong phủ tới.

Cầm Phương Liên trong lòng rất không thoải mái khi mẫu thân suốt ngày cứ muốn nàng nói chuyện với thái tử.

Người mà Cầm Phương Liên nàng thầm thương nhớ chính là Lãnh vương gia, người mà vừa xuất chúng lại còn rất điểm trai.Bao lần thấy Lãnh vương gia tới khuê phòng của Cẩm Thanh Tuyết chờ đợi, nàng từ đó đã rất mến mộ ngài ấy. Cũng có lần nàng bày kế để ngã vào lòng của hắn, nhưng cuối cùng chưa lần nào gần được. Còn chẳng hiểu nguyên nhân vì sao toàn tự nhiên ngất đi rồi còn bị trói toàn thân rồi còn bị vứt ở ngoài hoa viên.

Cầm Phương Liên nhìn sang bàn thái tử, đúng lúc hắn nhìn về phía mình. Trong mắt tựa như rất nhiều dục vọng bẩn thỉu, thái tử bây giờ tuy đã thay đổi, tuy bề ngoài ngay thằng đoan chính, nhưng phía sau vẫn là rất trêu hoa ghẹo nguyệt. Mỗi lần mà thái tử có cơ hội đều luôn động chân tay với nàng.

Hơn nữa hắn lại lập trắc phi trước, người đó lại là Bạch Nhã Lam, người mà nàng chưa bao giờ thích.

Thấy phụ thân dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, Cầm Phương Liên cũng đành phải gật đầu đứng lên đi về phía bàn thái tử.

Để không làm hỏng chuyện tốt mà nàng bày ra, Cẩm Phương Liên còn ra hiệu cho nha hoàn nhanh chạy tới quỳ gối trước mặt phụ thân báo cáo chuyện kia mà nàng đã dày công sắp xếp.

Nha hoàn kia lập tức hiểu ý chạy từ ngoài vào rồi quỳ gối xuống trước mặt Cầm thừa tướng và Đại phu nhân nói có chút lớn, muốn để cho mọi người cũng cùng nghe thấy :

– Lão gia…Lão gia… Có chuyện rồi…

Cầm thừa tướng đập mạnh bàn nói lớn về phía nha hoàn :

– Có chuyện gì? Cứ kêu la om xòm như vậy còn ra thể thống gì nữa, khách nhân đang ở đây, mau nói xem có chuyện gì?

Nha hoàn kia cúi rạp đầy xuống đất, giọng nói ấp úng:

– Lão gia… Nô tỳ vừa qua biệt viện của tứ tiểu thư để gọi tứ tiểu thư ra ngoài… thì… thì bên trong… liền nghe tiếng ái muội.

Cầm Phượng Ngọc hết sức giận giữ ông đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng lên nói lớn :

– Nói bừa, Thanh Tuyết vừa rồi vẫn ngồi ở đây với ta. Người đâu mau mang nha hoàn này ra ngoài vả miệng cho ta.

Cầm thừa tướng quay mặt nhìn mọi người trong bàn tiệc bằng ánh mắt ái ngại.

Ngay lúc đó đại phu nhân không biết lấy lá gan ở đâu mà liền đứng lên nói về phía Cầm thừa tướng:

– Lão gia, tiệc hôm nay cũng là dành cho Thanh Tuyết. Bây giờ chuyện này không biết thực hư thế nào, chi bằng ta qua đó xem một chút. Tiện gọi nó qua đây tạm biệt mọi người một tiếng trước khi buổi tiệc kết thúc.

Cầm Phượng Ngọc ánh mắt đầy tức giận nhìn Phương Diêu Chinh, ông trừng mắt về phía bà vừa muốn cất lời thì bị lời nói của Thái tử nói trước.

Đông Phương Thành là người ham sắc dục lại nghe có mùi ái muội trong phòng Cẩm tứ tiểu thư đương nhiên là hắn muốn xem náo nhiệt rồi. Hắn liền đứng lên nói lớn :

– Vậy chúng ta cùng tới đó xem, nếu nha hoàn này vu khống chủ tử thì bổn thái tử nhất định cắt lưỡi lột da của ả cho Cầm tiểu thư một cái công đạo.

Cầm Phương Liên đứng cạnh thái tử liền thấy chút chán ghét hắn ta , trên mặt là mang bộ dạng giả tạo này rất hợp. Tuy nhiên nàng cũng muốn mọi người đến càng đông càng vui. Càng đông thì chuyện của Cầm Thanh Tuyết và Cầm Phương Bình mới truyền đến tai của tam vương gia được. Khiến hắn dần chán ghét Cầm Thanh Tuyết được.

Bên này cũng có mấy người tò mò chuyện thực hư của Cẩm Thanh Tuyết, nhưng lại sợ sau khi thấy chuyện trong nhà Cầm thừa tướng khiến ông ta nổi giận sau này sẽ gây khó dễ .

Cầm thừa tướng vốn định tự mình đi xuống giải quyết, nhưng thái tử đã có lời như vậy mà ông từ chối cũng không được. Ông đành nhắm mắt, gật đầu dẫn đường để mọi người cùng đi.

Vừa rồi ông cũng ra hiệu cho quản gia đi thăm dò trước, Cầm thừa tướng vừa dẫn mọi người đi vừa nói chuyện kéo dài thời gian. Chỉ đến khi quản gia quay lại gật đầu xác nhận không có chuyện kia ông mới thả lỏng rồi cười với Thái tử và mọi người.

Nhị hoàng tử vốn định cáo lui về trước, nhưng thấy mọi chuyện sảy ra hắn lại khựng lại mà bước theo đoàn người về biệt viện của nàng. Trong lòng cũng vô cùng lo lắng, liệu nàng và tên Đông Phương Lãnh kia có phải như nha hoàn kia nó không. Hắn thật sự thất bất an trong lòng.

Hứa Mộc Huyền sau khi thấy Cầm Thanh Tuyết nắm tay tam vương gia rời đi hắn liền quay lại cùng với vài vị tướng quân khác uống rượu tới bất tỉnh. Say rồi lại nói ra toàn lời trong lòng khiến Hứa đại nhân chỉ biết cười khổ sai người đưa hắn trở về trước. Nhưng cũng vì đó mà ông biết được người mà nhi tử luôn coi trọng là nha đầu của thừa tướng. Ông cũng rất thích vị tiểu thư nhà Cầm thừa tướng này. Sau hôm nay ông nhất định sẽ tới làm thân với Cầm thừa tướng, để tác hợp cho nhi tử mà ông yêu thương nhất.

Từ sần chính đi qua biệt viện phía tây còn đi qua biệt viện phía đồng của đại phu nhân.

Mọi người mới đi tới đầu biệt viện phía đông liền nghe tiếng kêu ái muội phát ra từ trong phòng chính của Cầm

Phương Bình.

Tiếng kêu càng ngày càng lớn, giọng nói đục ngầu của nam nhân càng phát ra lớn hơn. Những lời nói thô thiển cũng vang vọng cả một khu, lại thêm tiếng kêu ái muội và tiếng thở gấp của nữ tử làm ai nấy đều có chút đỏ mặt.

Riêng thái tử lại thấy hưng phấn trong lòng, hắn liếc nhẹ về phía Cầm Phương Liên, nhìn bờ ngực căng mọng của nàng ta mà trí não hắn rạo rực. Hạ bộ từ khi nào đã không nghe lời làm hắn đành kéo tà y phục che lên phía trước.

Bên dưới đôi người lại thì thầm nói nhỏ ” Chả nhẽ là loạn luân sao”, ” có phải hai nhi tử của Cầm thừa tướng ở trong không nhỉ”…

Cầm thừa tướng tức giận tột độ, ông lo lắng nắm chặt tay.

Ông nhìn qua phía thái tử, thấy thái độ điểm nhiên nhìn vào phía trong của Thái tử, hình như hắn vẫn muốn vào tận trong để làm ông bẽ mặt rồi.

Thái tử, nhị hoàng tử còn chưa nói hay làm gì, vậy nên những người đi theo phía sau ai cũng không dám tiến lên hay rời đi nửa bước.

Đúng lúc này Cầm Thanh Tuyết, Đông Phương Lãnh cùng Đông Phương Tiêu và Trầm tướng quân đi từ ngoài hướng sân sau lương đình bước vào phía đông đám người đang đứng.

Người đầu tiên cất lời là Đông Phương Lãnh, hắn trầm giọng nói:

– Ở đây có chuyện gì mà náo nhiệt vậy? Bổn vương đến muộn không biết còn được xem không?

Cầm Thanh Tuyết đi tới phía cầm thừa tướng, thái tử, nhị hoàng tử nàng cúi đầu hành lễ, giọng nói vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên:

– Phụ thân, mọi người sao lại ra đây rồi, con và hai vị vương gia cùng trầm tướng quân vừa ra lương đình hóng gió . Đến khi quay lại sân chính liền không thấy ai, con hỏi nha hoàn mới biết mọi người đi về hướng này.

Cẩm Phượng Ngọc lúc bấy mới thở nhẹ vì nữ tử bên trong không phải Cẩm Thanh Tuyết, ông từ lầu đã coi Cẩm Phương Bình như kẻ vô dụng. Bây giờ bên trong dù có chuyện gì say ra thì ông vẫn còn có cách giải quyết được.

Thái tử Đông Phương Thành càng nghe những lời ám muội và hơi thở gấp bên trong, cả người liền nóng như lửa đốt. Hắn hiện tại không thể nhịn được mà muốn giải phóng. Sau khi thấy Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu từ ngoài bước tới hắn liền cáo từ rồi lui, để mọi chuyện cho Cầm thừa tướng giải quyết.

Đông Phương Nguyên cũng thở nhẹ một hơi, nhìn thân ảnh mỏng manh và đoan trang của Cầm Thanh Tuyết đang bước tới hắn mới yên tâm . Trong lòng vẫn còn muốn cho mình cơ hội để theo đuổi nàng, hắn cũng nhất định sẽ chứng minh cho nàng thấy tình cảm của hắn dành cho nàng là rất lớn.

Một số đại nhân cũng không nhịn được ngại ngùng khi nghe tiếng người bên trong vọng ra ngoài. Nên đa số đều đã xin cáo lui, còn lại ở đây chỉ còn người dưới quyền của Cầm thừa tướng chưa được ông cho phép về nên chưa về.

Còn có thêm người của Phương tả tướng phủ cũng là nhà mẹ đẻ của Đại phu nhần.

Cùng thêm với vài đại nam nhần vừa uống rượu ngà ngà say nên tò mò muốn biết bên trong là ai.

Cầm thừa tướng trừng mắt nhìn về phía Đại phu nhân nói :

– Còn không mau và mang nhi tử ngỗ nghịch của bà ra đây. Hôm nay nhất định ta phải dậy dỗ lại nó, quá tùy ý.

không còn coi quy củ ra gì rồi .

Phương Diêu Chinh thoáng qua tia sợ hãi, bà cũng được Cẩm Phương Liên báo cho là cho người làm nhục nha đầu Cẩm Thanh Tuyết. Bây giờ sao lại là nhi tử của bà rồi.

Phương Diêu Chinh gấp gáp đi lên gõ mạnh vào cửa, một hồi, lại thêm một hồi. Bên trong vẫn là câu văng tục và những tiếng thở gấp.

Đông Phương Lãnh đưa tay lên áo nhẹ vào tai Cẩm Thanh Tuyết, nàng không nên nghe mấy cây nói và hơi thở như này.

Cầm Phương Liên thấy Cầm Thanh Tuyết đi cùng với Lãnh vương gia, nàng đã vô cùng chán ghét rồi. Lại thêm hành động ôn nhu của Lãnh vương đối với Cẩm Thanh Tuyết càng khiến Cầm Phương Liên như muốn nổi điên.

Cẩm Phương Liên liền nhìn về Cẩm Thanh Tuyết nói lớn :

– Ngươi sao lại ở đầy.

Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh nhìn thẳng Cầm Phương Liên nói :

– Đại tỷ nghĩ ta giờ nên ở đâu?

Cầm Phương Liên còn muốn nói mấy câu với Cầm Thanh Tuyết, nhưng lại khựng vì nhận ra ánh mắt giận giữ của

Lãnh vương gia đang nhìn hướng mình như muốn thiêu chết nàng.

Sau một lúc thúc giục người bên trong cuối cùng cũng ra mở cửa, nhưng người chạy ra vừa khóc vừa ôm y phục lại chính là Phương Diêu Hoa nữ nhi của Phương tả tướng cũng là cháu gái ruột của đại phu nhân.

Nữ nhân đó quần áo còn chưa mặc hết, trên người chỉ có chiếc yếm đỏ và bộ váy buộc nhãn nhúm. Vừa chạy ra đến ngoài liền cứ như vậy mà ngất đi.

Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu cùng vài nam nhân cao lãnh khác lập tức quay mặt ra hướng khác.

Cẩm Thanh Tuyết trên môi thoáng cười lạnh nhìn vào người vừa ngất. Bên tai vang lên lời nói thầm thì :

– Ngươi không cần phi châm đề nàng ta ngã nằm ra đó. Dù có bước ra ngoài hay không thì mai rồi ai cũng sẽ biết đó là nữ nhi nhà Phương tả tướng thôi.

Cẩm Thanh Tuyết bị hơi thở lành lạnh của Đồng Phương Lãnh thổi vào tai liền có chút co rút, nụ cười trên môi vừa muốn xuất hiện liền tắt ngủm, vì vừa rồi thấy mấy đại nam tử ở đây quay mặt đi hướng khác nàng liền thấy chút buồn cười.

Đúng lúc đó người đi về phía Phương Diêu Hoa đầu tiên chính là phụ thân của nàng ta Phương tả tướng.

Ông ta vừa bước lên vừa đưa tay cởi áo choàng ngoài của mình ra rồi chùm lên cả người nữ nhi đang nắm dưới đất lạnh. Sau đó lập tức không nói một lời liền ôm nàng ta rời đi.

Điều Cầm Thanh Tuyết chú ý đến không phải điều đó mà chính là ma khí toát ra từ người Phương tả tướng. Nó có

cái gì đó làm nàng vừa tò mò lại vừa lo lẳng.

Sau đó Cầm thừa tướng quay lại, giọng nói có phần e ngại nhìn những người còn ở lại :

– Thật ngại quá để mọi người chê cười rồi, Chuyện hôm nay ở phủ vẫn mong các vị đừng quá để tâm hay tiết lộ ra ngoài. Là Thừa tướng phủ hôm nay thất lễ, lần sau nhất định mời mọi người một bữa lớn.

Cầm thừa tướng quay lại thấy Cầm Thanh Tuyết và Cầm Phương Liên vẫn thừ người ra thì liền ho lớn nói :

– Phương Liên, Thanh Tuyết mau cúi chào mọi người rồi trở về nghỉ ngơi đi.

Cầm Thanh Tuyết lúc bấy mới rời khỏi suy tư, nàng cùng Cầm Phương Liên cúi người cùng nói :

– Thanh Tuyết ( Phương Liên) Chào các vị vương gia, tướng quân và các vị đại nhân. Các vị đi thong thả, lần sau mong các vị lại tới phủ làm khách.

Sau khi các vị đại nhân rời đi, trong này chỉ còn nhị hoàng tử, tam vương gia, ngũ vương gia, Cầm Thanh Tuyết và

Cầm Phương Liên.

Cầm thừa tướng thở dài mệt mỏi, trong người vẫn còn chút men rượu nên cũng cúi chào các hoàng tử đi nghỉ ngơi trước.

Đông Phương Tiêu rất biết ý liền kéo tay Đông Phương Nguyên rời đi lấy lý do là muốn cùng hắn uống rượu hàn huyền.

Đông Phương Nguyên dù rất không hài lòng và không muốn để Đông Phương Lãnh ở lại cùng nhau. Nhưng cuối cùng lại phải thỏa hiệp vì Đông Phương Tiêu đã cố ý nói thầm một bí mật của hắn ở bên tai.

Còn lại ba người Đông Phương Lãnh, Cầm Thanh Tuyết và Cầm Phương Liên.

Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết vẫn còn suy tư, hắn liền nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng ôn nhu nói :

– Sao vậy? Ngươi vừa phát hiện ra điều gì sao?

Cầm Thanh Tuyết giật mình sau câu hỏi của Đông Phương Lãnh, nàng không trả lời hắn mà trực tiếp quay qua nhìn Cầm Phương Liên nói :

– Sao vậy đại tỷ, thật không ngờ gậy ông lại đập vào lưng ông chứ gì.

Cầm Phương Liên trừng mắt nhìn Cầm Thanh Tuyết căm phẫn, lời nói phát ra lại có phần ngập ngừng:

– Ngươi… ngươi…chính ngươi giở trò.

Cầm Thanh Tuyết thấy người trong phòng đã tỉnh dậy môi liền cười lạnh nàng cố ý nói với Cầm Phương Liên:

– Sao? Ta chính là không thể ngờ chính đại tỷ như ngươi lại bày kế để nhị thiếu gia và ta chung chỗ. Nhị thiếu gia chính là đệ đệ ruột của ngươi…

Cầm Phương Liên tức quá hóa giận, giọng nói thập phần giận giữ :

– Thì sao, ta đúng là bày mưu cho Cẩm Phương Bình đấy. Ngươi nghĩ xem một tên vô dụng suốt ngày rượu chè bài bạc cùng với ngươi một nữ tử xấu xí ở một chỗ đúng là rất hợp.

Cầm Phương Liên vừa nói rứt lời thì trên cổ đã có thêm một chiếc kiếm sáng bóng của Ánh Nhất phía sau.

Đông Phương Lãnh hừ lạnh rồi lạnh lùng nói :

– Ngươi không xứng để nói về nàng.

Nói song Đông Phương Lãnh liền nắm tay Cầm Thanh Tuyết rời đi.

Phía trong phòng Phương Diêu Chinh ngồi khụy xuống nền đất sau khi nghe nữ nhi của mình nói.

Trên giường Cẩm Phương Bình cũng nghe song liền cười lớn như điên dại, trong đầu là bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực.