Rate this post

Sau đêm đó, nhị thiếu gia thừa tướng phủ bỏ đi khỏi phủ, ai cũng không biết hắn đã đi đâu, đồ đạc, ngân phiếu cũng không mang theo bất cứ thứ gì.

Phương tiểu thư, Phương Diêu Hoa thì tự mình thắt cổ chết trong phòng vì tủi nhục và đau đớn về thể xác khi nhớ lại chuyện tối hôm đó.

Phương tả tướng phủ viết thư tuyệt giao với Cẩm thừa tướng phủ.

Cầm Phương Liên thì bị đại phu nhân nhốt lại trong từ đường vì sự ngu xuẩn khi hành sử không suy nghĩ, còn bà ngày ngày ở trong phòng ăn chay niệm phật.

Cầm thừa tướng cũng không chấp nhận nổi chuyện mà Cầm Phương Liên đã làm. Ông mỗi ngày đều lạnh nhạt với Đại phu nhân và Cẩm Phương Liên.

Cẩm thừa tướng lại càng có hảo cảm tốt với Cẩm Thanh Tuyết hơn trước, thi thoảng cũng được nàng tặng cho trà và dược liệu bồi bổ. Ông cũng đã đối sử tốt với tiểu thiếu gia hơn khi thấy hắn không còn ngờ nghệch như trước.

Thi thoảng ông còn đưa tiểu nhi tử ra ngoài dạo quanh kinh thành để hóng gió và thăm thú các cửa hàng của

Cầm phủ.

Thoáng cái thời gian trôi qua lại thêm hai tháng.

Cũng sau gần hai tháng vừa thi châm vừa uống thêm các loại thảo dược mà Cầm Thanh Tuyết kê cùng . Tiểu thiếu gia cũng là nhi tử của nhị phu nhân đã có nhiều thay đổi tích cực.

Hắn cũng rất quấn quýt lấy Cầm Thanh Tuyết, mỗi lần đều ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của nàng đề ra.

Đông Phương Lãnh đã ổn định hơn, về tinh thần hắn không còn cảm thấy sợ hãi và bất an như khi trước, độc dược trong người cũng có yên ổn hơn tốc độ độc phát tác cũng giảm và chậm hơn khi trước. Do tâm tính hắn ổn định cộng thêm Cầm Thanh Tuyết mỗi tuần sẽ giúp hắn thi châm đả thông kinh mạch một hai lần.

Đông Phương Lãnh thời gian đầu ngày nào cũng tới tìm Cầm Thanh Tuyết nói chuyện hoặc lấy cớ để nàng xem vết thương. Thời gian sau cũng vì Huyết Sát Các và Gấm Nhung phường đã mở rộng nhiều nơi trong kinh thành nên hắn cũng thường phải đi mấy nơi kia giải quyết chuyện lớn hơn.

Mỗi lần đi hắn đều nhanh chóng sử lý công việc rồi trở về.

Cũng đã ba ngày rồi Đông Phương Lãnh chưa tới gặp Cẩm Thanh Tuyết, nàng cũng biết hẳn còn rất nhiều công việc cần giải quyết nên cũng không oán trách hay buồn bực gì hắn.

Hôm nay sau khi dùng bữa tối với phụ thân, nhị phu nhân và tiểu thiếu gia Cầm Phượng An . Cầm Thanh Tuyết vì ăn có chút nhiều liền đưa theo Cầm Phượng An đi dạo quanh trong phủ, để lại không gian riêng cho phụ thân và nhị di nương.

Cầm Thanh Tuyết vừa đưa Cầm Phượng An đi dạo vừa dậy hắn vài đường quyền cơ bản để phòng thân. Cả hai vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ, cả hai người đi về phía sườn viện phía tây của mình .

Vừa bước tới cổng sườn viện phía đông Cầm Thanh Tuyết liền nắm lấy cánh tay Cầm Phượng An kéo nấp vào tường, một tay nàng đưa lên miệng ra hiệu cho tiểu hài tử yên lặng.

Cầm Phượng An cũng rất nghe lời Cầm Thanh Tuyết gật đầu, tay nắm chặt cánh tay của nàng mà nấp.

Cầm Thanh Tuyết quay người vào nhìn phía chính phòng của Đại phu nhân, thấy một bóng đen cả người vây quanh hắn là khí đen ma tộc.

Cầm Thanh Tuyết đừng ngoài không khỏi tò mò khi thấy bóng đen kia nhanh chóng lẻn vào phòng của Đại phu nhân bằng cánh cửa sổ.

Sợ Cầm Phượng An gặp nguy hiểm, nàng liền ra hiệu để hắn chạy về phía chính phòng.

Sau khi thấy Cầm Phượng An bước vào chính phòng, bên trong đã có phụ thân và mẫu thân hắn ở trong . Cẩm Thanh Tuyết mới nhẹ xoay chuyển người, nàng điều hộ hơi thở rồi đi nhanh lại gần phía cánh cửa, tìm một nơi có tầm khuất, tránh người trong phòng nhìn thấy qua ánh đèn chiếu vào.

Cầm Thanh Tuyết áp tai vào trong nghe ngóng, bên trong lại dần phát ra tiếng ái muội, nhưng lại nhanh liền dừng lại. Người bên trong là đại phu nhân và tên hắc y nhân trên người nhiễm tà khí nồng đậm mà vừa rồi nàng nhìn thấy.

Bên trong truyền đến tiếng nói nhỏ nhưng đầy nũng nịu có phần trầm đặc của đại phu nhân vọng ra ngoài :

– Sư huynh, Bình nhi vẫn sống tốt chứ?

Giọng nói càng trầm đục của nam nhân đáp lại bà ta :

– Bình nhi theo ta, cùng theo tôn chủ đương nhiên nhất định sống tốt. Muội yên tâm, nó cũng là nhi tử của ta, ta chắc chắn sẽ bảo hộ tốt cho nó.

Cầm Thanh Tuyết có chút thấy kinh, hóa ra đại phu nhân tằng tịu bên ngoài mới có nhị thiếu gia. Vậy còn Cầm Phương Liên thì sao? Liệu có phải của phụ thân không đây. Cũng thật không ngờ phụ thân lại bị đội cho cái sừng dài bao lầu như vậy.

Bên trong có tiếng hai người nói chuyện gì đó qua lại, nhưng nàng không hiểu mật ngữ trong lời nói của hai người bên trong. Cầm Thanh Tuyết thầm suy nghĩ trong đầu, phụ thân có biết là đại phu nhân là có sư huynh không nhỉ.

Mà nàng nghe hắc y nhân đó nói hắn theo tôn chủ, vậy người đằng sau nhất định là một người luyện ma tà đạo.

Người này nàng nhất định phải tìm ra vì sư phụ chính là bị tà khí đánh chúng nên mới mất mạng.

Luồng tà khí bao quanh hắc y nhân vừa rồi, tuy nó không quá mạnh mẽ toát ra, nhưng lại có chút giống tà khí quanh quẩn ở dưới U Sơn Cốc mà nàng thấy khi sư phụ mất.

Hắc y nhân phía trong lần nữa mở cửa sổ phi thân rời đi, Cầm Thanh Tuyết thấy hắn đi nàng cũng theo y thức đi theo phía sau.

Sau khi ra khỏi thành tới ngoại thành, đi quãng chừng mấy trăm dặm nữa hắc y nhân lại ngay trước mặt Cầm Thanh Tuyết biến mất.

Cầm Thanh Tuyết vận nội lực trong tay, nàng dùng nội lực đó bắn mạnh vào khoảng không trung phía trước đoạn hắc y nhân biến mất, cũng là muốn thăm dò địa hình phía trước. Trong đầu đoán hơn tám mươi phần trăm ở phía trước chính là giống sư phụ đã làm ở U Sơn Cốc chính là mở một trận pháp che mắt.

Ngay sau đó liền có tiếng nổ nhẹ từ phía trong vọng ra, và theo đó là một luồng âm khí đặc quánh cũng bay ra ngoài vun vút tựa như những làn khói đen.

Tiếp theo điều khiến Cầm Thanh Tuyết thoáng giật mình, chính là bên phía trước mặt không thấy ai, nhưng nàng lại nghe thấy những luồng hơi thở trẩm thấp của người có nội công rất cao cường.Khí tức trên người họ lại nồng đậm âm khí và tà khí.

Nàng ép nội lực xuống, sau đó trong tích tắc liền thở nhẹ để hơi thở được điều độ lại, trong đầu liền nói với chính mình ngay sau khi quay người thì phải lập tức dùng khinh công nhanh trở về kinh thành.

Nàng nhận thấy khí tức của những người đang tới còn có gì đó rất lạ, tựa như có tựa như không. Tiếng bước chân phía đó lại càng ngày càng mạnh lên.

Cầm Thanh Tuyết vừa quay người thì đằng sau chính là tự hiện lên hơn trăm hắc y nhân với khuôn mặt tím tái, thân thể vạn vỡ, trên người còn có vệt xanh vệt đen. Đặc biệt trong mắt chính là chỉ có lòng đen.

Cẩm Thanh Tuyết sau khi quay người liền bay nhanh về hướng trước, vậy mà hướng trước cũng bị phục kích bởi gần trăm hắc y nhân khác.

Nàng bất giác thở mạnh, đúng như dự đoán của mình, đám người phía trước chính là tà vật. Nàng bay lên đạp mạnh vào một cành cây nhỏ phía trước, cành cây cũng gãy đồ rơi vào tay Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết dùng cây thay kiếm, nàng cũng đành sông lên đánh về phía đám hắc y nhân trúng tà độc ở trước mặt.

Sau khi đánh nhiều trưởng rồi lại dùng cây nhọn đâm sâu vào ngực một vài hắc y nhân Cẩm Thanh Tuyết thoáng kinh hãi suy tư, đám hắc y nhân này không phải con người nữa rồi. Chúng bị đâm xuyên qua tim ngã xuống đất trong mấy phút liền lại đứng lên đánh tiếp về hướng nàng.

Cẩm Thanh Tuyết cười khổ, lần này thảm rồi đám hắc y nhân không những không chết mà chúng theo nhau đánh thành một trận thế, giam chính nàng ở chính giữa.

Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ đành triệu hồi kiếm Băng ngọc bích tới, như ảo diệu vừa đọc ám lệnh . Băng ngọc bích kiếm liền xuất hiện trước mặt nàng.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ rồi nhanh chóng nắm lấy chuôi kiếm đâm về phía đám hắc y nhân.

Bị thần kiếm của Cầm Thanh Tuyết đâm vào chỗ nào trên da thịt đám hắc y nhân, chỗ đó liền cháy đen và tứa

mau den ra ngoai.

Cẩm Thanh Tuyết tự phá một lối của trận pháp của hắc y nhân đang bảo quanh, để tiện đường chạy, vì nàng biết nếu tiếp tục dây dưa ở đây vậy đám hắc y nhân nữa tiếp tục tới, vậy thì hôm nay nàng các định rằng sẽ rất thảm.

Cầm Thanh Tuyết vừa đưa kiếm đánh một hắc y nhân bên trái ngã bay ra xa lại thêm một người phía trước. Vì không chú ý hắc y nhân bên phải, hắn liền đưa tay về phía cổ Cầm Thanh Tuyết, không ngờ nàng tránh được nhưng vẫn là bị nóng tay đen cửa hắc để lại một vệt dài ở cổ.

Cầm Thanh Tuyết không nao núng liền đâm một kiếm về hắc y nhân đó.

Phía trước liền xuất hiện thêm một hắc y nhân mặc hắc bào, trên mặt đeo chiếc mặt nạ đen hình quỷ có hai nanh đen. Hắn bay lơ lửng trên không nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết thấy hắn có chút gì đó rất lạ, chỉ là luồng khí lực phía sau hắn rất rất mạnh. Nhưng hắn lại không ra tay với nàng mà trực tiếp phất tay để đám hắc y nhân lui xuống trở về.

Cầm Thanh Tuyết thấy đám quỷ nhân đã dừng tay lui về, ánh mắt họ đều trống rỗng một màu đen. Nàng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ.

Chỉ thấy hắn đang dần bước đi về hướng nàng, người này bóng dáng hắn sao nàng lại thấy có chút quen mắt.

Thấy hắn bước tới phía mình càng ngày càng gần Cầm Thanh Tuyết vô thức đưa mũi kiếm về phía hắn.Nhưng hình như hẳn không hề có địch ý đối với nàng.

Hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ không hề sợ hãi, hắn chỉ nhàn nhạt nói giọng trầm đục :

– Ta sẽ không làm hại ngươi.

Cầm Thanh Tuyết tay vẫn giữ nguyên kiếm về phía hắn, lời nói có phần lạnh lùng:

– Ngươi là ai? Vì sao lại tự luyện tà nhân?

Hắc y nhân biết có người đang tới hẳn liền lạnh giọng nói với Cầm Thanh Tuyết :

– Ngươi mau trở về đi, từ sau đứng có tự ý tới nơi này. Mau đi đi … Tôn chủ ta cũng sắp quay lại rồi.

Cầm Thanh Tuyết vừa rồi cảm nhận được luồng tà khí rất mạnh đang ở quanh đây, nàng cũng không có ý định ở lại đây.

Cầm Thanh Tuyết vừa quay lại liền thấy bóng dáng gấp gáp Đông Phương Lãnh đang chạy tới phía mình. Tay nàng khẽ thu tay cây Băng ngọc bích kiếm liền biến mất.

Nàng cũng rảo chân đi nhanh chóng về phía hắn. Luồng tà khí đang ở đây rất gần, tim nàng lại có chút co rút, nàng thất rất bất an.

Lại nhìn thấy ánh mắt đỏ tươi tà mị đang cháy đỏ rực của Đông Phương Lãnh làm nàng liền khựng lại bước chân.

Trong nội tâm lần nữa bị cơn sợ hãi chạy dọc cơ thể, càng làm Cầm Thanh Tuyết mất bình tĩnh, chân lảo đảo như muốn ngã xuống.

Đông Phương Lãnh từ Huyết Sát Các trở về, hắn liền tới tìm Cầm Thanh Tuyết, vào biệt viện của nàng không thấy bóng dáng nàng đâu. Trong nội tâm lần nữa nổi lên cơn sợ hãi, hắn liền gấp gáp đi tìm nàng ở khắp nơi trong phủ, cuối cùng ai cũng đều không .

Hắn liền như điên loạn triệu tập các ảnh vệ trong Huyết Sát Các đi chia nhau ra đi tìm. Còn đang giận giữ thì có một người trong giang hồ báo lại, vừa rồi nhìn thấy bóng của Cẩm Thanh Tuyết đã đi ra hướng ngoại thành.

Hắn như điên dại lao nhanh về ngoại thành, thấy nàng bình yên đứng phía trước hắn mới thở nhẹ chạy lại phía nàng.

Vừa rồi Cầm Thanh Tuyết cũng đi về phía hắn, rồi lại khựng lại làm hắn càng lo lắng hơn. Thấy bóng nàng như muốn ngã xuống hắn sợ hãi mà chạy tới đưa tay ra đỡ, nhưng khi chỉ còn cách nàng một thước liền bị nàng nhanh chóng tránh sang một bên.

Đông Phương Lãnh hụt hẫng nhìn bàn tay mình đang còn lơ lửng ở trước mặt, vừa nhìn về phía trước một hắc y đang lững thững bỏ đi . Trong lòng Đông Phương Lãnh như nổi điên lên, vừa bước hướng bước chân về phía trước liền bị tay của Cẩm Thanh Tuyết kéo lại.

Đông Phương Lãnh vô thức nhìn về phía nàng, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng đang lắc đầu. Hắn cư nhiên quay lại đỡ Cầm Thanh Tuyết rồi lo lắng hỏi :

– Ngươi không sao chứ?

Cầm Thanh Tuyết nhìn Đông Phương Lãnh lắc đầu, giọng nói thập phần yếu ớt :

– Vương gia, đưa ta về.

Đông Phương Lãnh liền gật đầu quay lại đưa tay ôm Cầm Thanh Tuyết vào lòng rồi bước về hướng kinh thành.

Cầm Thanh Tuyết vừa được Đông Phương Lãnh ôm liền nhắm chặt mắt lại, nàng liền vận lực điều hòa khí tức trong cơ thể.

Phía xa xa có một nam thiếu niên đứng trên cành cây lớn hướng ánh mắt về bóng lưng hai người đang đi ở phía này. Môi hắn khẽ nở nụ cười quái dị, lời nói trầm lạnh vang lên :

– Thú vị, hóa ra người mà Lãnh Ly ngươi nóng lòng muốn tìm về lại đặc biệt như vậy. Bảo sao ngươi lại nhất nhất muốn giữ nàng ta ở lại.