Thanh Tuyết dần dần mở mắt bên má vẫn còn bàn tay lạnh lạnh của Đông Phương Lãnh. Nàng bị thất thần bởi khuôn mặt không lộ ra chút nào khuyết điểm của hắn, bàn tay nàng cũng không tự chủ đưa lên vuốt nhẹ từ mi tâm hắn.
Sau đó lại đưa nhẹ xuống mũi, trượt nhẹ qua môi. Điểm tiếp theo là yết hầu đầy nam tính của hắn, điểm cuối cùng dừng lại chính là xương quai xanh.
Cầm Thanh Tuyết trên môi từ lúc nào đã là nụ cười mãn nguyện.
Bỗng nhiên bàn tay lại được nắm chặt bằng bàn tay lành lạnh của Đông Phương Lãnh, hai bàn tay cũng theo chiều hướng đưa lên trên má hắn áp lại .
Đông Phương Lãnh mở mắt, nhìn nàng đầy ôn nhu, hắn cất giọng đầy ấm áp:
– Tỉnh rồi sao?
Cầm Thanh Tuyết gật gật đầu, bụng nàng lại bắt đầu thấy chút cồn cào, bụng dưới có chút đau, nàng không biết mình đã nhịn ăn bao lâu rồi mà lại bụng sôi thành tiếng lớn như vậy.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ xoa đầu nàng, giọng nói thập phần ôn nhu:
– Đói rồi sao?
Cầm Thanh Tuyết lần nữa gật đầu đáp lại Đông Phương Lãnh.
Hắn vuốt nhẹ má nàng rồi nói:
– Nàng dậy đi, bồn vương cùng nàng dùng bữa .
Ngay sau đó hẳn lạnh lùng nói ra phía ngoài cửa.
– Ngôn quản gia mau chuẩn bị ngự thiện, bổn vương và nàng sẽ ăn ở đây .
Bên ngoài nhanh chóng đáp lại, tiếp theo là có tiếng chân dồn dập đi rời đi .
– Ân.
Đông Phương Lãnh ngồi dậy, sau đó liền đưa tay đỡ Cầm Thanh Tuyết ngồi dậy, hắn đề nàng dựa vào thành gỗ nhỏ trên giường . Hắn làm mọi thứ đều rất nhẹ nhàng và ôn nhu.
Cánh cửa lớn nhẹ mở ra, bên ngoài liền có một nha hoàn đi vào, nha hoàn kia quỳ gối cúi người hành lễ nói :
– Thuộc hạ An Y tham kiếm vương gia, tham kiếm tiểu thư. Thuộc hạ đến hầu hạ tiểu thư dùng bữa.
Cầm Thanh Tuyết có chút nghi hoặc, nàng nhìn về phía Đông Phương Lãnh rồi lại nghiêng người nhìn về phía nữ tử đang quỳ quỳ gối dưới đất. Hình như trước đây trước đây từng gặp qua nàng ta rồi.
Thấy Cẩm Thanh Tuyết nhìn mình nghi hoặc Đông Phương Lãnh liền gật đầu rồi nói với nàng :
– Đây là thuộc hạ ở Huyết Sát Các sau này nàng ta sẽ theo hầu hạ nàng.
Cẩm Thanh Tuyết mặt thoáng chút không vui, nàng nhìn Đông Phương Lãnh rồi lạnh lùng nói:
– Ta không cần người khác theo hầu hạ.
Đông Phương Lãnh mắt vẫn là nhu tình, hắn cúi người cọ cọ vào vai Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
– Ta không có ý gì, tất cả mọi việc ta đều có thể làm cho nàng. Chỉ ngoại trừ… Thay y phục …và tắm giúp nàng…
Cầm Thanh Tuyết mặt liền đỏ lên lợi hại, nàng đẩy nhẹ cả người Đông Phương Lãnh ra rồi bước chân xuống giường.
Đi tới bên bàn nhìn nha hoàn đó Cầm Thanh Tuyết có chút đánh giá, khuôn mặt mang chút hàn khí, sắc thái lạnh nhạt nhưng cũng có chút thanh tú, ngũ quan hài hoà, cả thân thể uyển chuyển thanh thoát.
Cầm Thanh Tuyết nhìn nữ tử dưới đất liền lạnh giọng nói lớn:
– Ta không cần một người vô dụng, lại càng không thích người hai chủ, hai lòng.
Nha đầu An Ý vội vàng quỳ gối dập đầu mạnh xuống đất rồi nói :
– Tiểu thư, thuộc hạ biết võ công, cũng biết chút nhỏ y thuật. Thuộc hạ nguyện sống làm người của tiểu thư …
chết làm ma của tiểu thư. Thuộc hạ xin thể cả đời chỉ trung thành với người, nếu trái lời xin ông trời cứ dùng ngũ lôi đánh chết.
Cầm Thanh Tuyết lúc ấy mới mãn nguyện, nàng gật đầu rồi đi về phía nha đầu An Ý, cũng đưa tay giúp nàng ta đứng lên, lời nói đã nhu hòa đi nhiều:
– Được rồi ngươi mau đứng lên đi, sau này theo ta lấy tên là A Y. Nếu ngươi tận tâm với ta, ta nhất định không bạc đãi ngươi.
An Ý cùi đầu rồi theo tay của Cầm Thanh Tuyết đứng lên, nàng ta cũng cung kính đáp :
– Đa tạ tiểu thư. A Ý đã rõ, nhất định thuộc hạ sẽ hết lòng vì người.
Đông Phương Lãnh từ trong bước ra hắn kéo nhẹ cánh tay Cầm Thanh Tuyết về hướng mình, để cả người nàng ép sát vào ngực mình , lời nói ra lại nhàn nhạt giận dỗi:
– Bồn vương cũng hết lòng vì nàng, sau này nàng cũng đừng bạc đãi bồn vương có được hay không?
Cầm Thanh Tuyết phẩy tay về phía A Ý rồi nói :
– Được rồi, em xuống dưới đi. Giúp ta lấy nước và khăn để ta và vương gia rửa mặt.
A Ý cung kính cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Đúng lúc đó thì Ngôn quản gia cùng mấy người giai nhân bê đồ ăn đến cửa, quản gia nhẹ giọng nói vọng vào trong :
– Vương gia, ngự thiện đã song.
Cầm Thanh Tuyết đẩy nhẹ Đông Phương Lãnh ra, nàng có chút không thích trước mặt người khác tỏ ra quá thân mật với tam vương gia.
– Vương gia, có người đến, ngài buông ta ra được rồi.
Đông Phương Lãnh vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, hắn ngồi xuống bên ghế lại kéo nàng lại để nàng ngồi lên đùi hắn, lại cất giọng trầm ấm bên tai nàng :
– Đây là phủ của bồn vương, người của bồn vương luôn quản rất tốt miệng. Nàng yên tâm.
Cầm Thanh Tuyết nghe hơi thở nhẹ bên tai mình liền ho nhẹ cúi đầu tránh né, nàng nhàn nhạt nói :
– Vương gia, ta.. ta có chút không quen….
Đông Phương Lãnh không đáp lại nàng mà trực tiếp lạnh lùng nói ra ngoài :
– Vào đi.
Sau đó Ngôn quản gia cùng hơn mười người lần lượt bê đồ ăn đặt lên bàn. Trên bàn liền có cả món ăn nhẹ lẫn món thịt, có cả điểm tầm.
Ngôn quản gia cung kính nói về phía Cầm Thanh Tuyết :
– Vương gia, Tiểu thư mời dùng bữa. Lão nô chuẩn bị mấy món này không biết tiểu thư có thích ăn. Cũng không biết tiểu thư muốn ăn món gì đế lão nô xuống chuẩn bị.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ đáp lại Ngôn quản gia, nàng nhẹ giọng nói :
– Ta cũng dễ ăn, như vậy cũng đủ rồi. Đa tạ quản gia.
Lúc này A Y bước vào bên tay còn có thùng gỗ nhỏ chứa nước, bên trong là mấy cánh thảo dược. Trên miệng thùng gỗ là hai chiếc khăn nhỏ.
Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi nói về phía A Ý và Ngôn quản gia:
– A Ý em cứ để đó đi, ta sẽ hầu hạ vương rửa mặt. Hai người cũng ra ngoài đi.
Ngôn quản gia và A Ý hiểu ý liền lập tức ra ngoài.
Sau khi họ ra ngoài Cẩm Thanh Tuyết liền nắm nhẹ bàn tay của Đông Phương Lãnh đang ôm phần eo mình mở ra, nàng cất lời hết sức dịu dàng:
– Vương gia, ta đói rồi.
Đông Phương Lãnh gật đầu rồi nhẹ giọng nói:
– Nàng ngồi đi, bổn vương giúp nàng rửa mặt.
Cẩm Thanh Tuyết chút nữa thì sặc cả nước bọt của mình, nàng lạnh giọng vừa nói với Đông Phương Lãnh và
dung len di ve phia thung go nho :
– Vương gia ta cũng đầu có phải tàn phế, ta tự mình làm được.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ nhìn bóng dáng gấp gáp ngượng ngùng của nàng.
Sau đó hai người ai tự làm vệ sinh cá nhân của người đó.
Trở lại bàn Cầm Thanh Tuyết vốn định ngồi đối diện tam vương gia, nhưng hắn lại như cố ý liền lấy ghế ngồi sát cạnh nàng.
Cầm Thanh Tuyết dù có chút không quen nhưng phản đối chắc chẳn Đông Phương Lãnh hắn cũng không đồng ý.
Nàng cũng đành lằng lặng ngồi dùng phần ăn của mình.
Lại bị tam vương gia gắp hết món nọ qua món kia, nàng còn chưa ăn hết hắn đã liền gắp. Cầm Thanh Tuyết có chút ăn không hết nàng liền nhìn Đông Phương Lãnh rồi nói :
– Vương gia ngài sao lại không dùng bữa đi? đừng gắp thức ăn cho ta nữa.
Đông Phương Lãnh nhìn nàng cười ,hắn ôn nhu xoa đầu nàng rồi nói:
– Nàng ăn nhiều một chút, năm năm rồi bổn vương vẫn không thấy nàng nặng hơn chút nào.
Cẩm Thanh Tuyết bị câu nói của Đông Phương Lãnh làm cho suýt nghẹn, nàng ho mạnh mấy tiếng, tay cũng đưa lên cổ vuốt vuốt.
– Khụ.. khụ…khụ…
Đông Phương Lãnh vội vàng đưa tay lấy cho nàng bát canh, hắn múc từng thìa nhỏ đưa lên miệng để nàng uống.
Cầm Thanh Tuyết uống mấy ngụm canh cũng thấy đỡ hơn, nàng liền nói về phía Đông Phương Lãnh:
– Vương gia, ngài đừng như vậy có được không? Ngài cứ nhìn ta ăn như vậy ta thật sự ăn không ngon.
Đông Phương Lãnh gật đầu, hắn vẫn gắp thức ăn cho nàng, nhưng cũng sẽ tự mình ăn thêm đồ ăn trên bàn.
Bàn ăn còn chưa vơi đi bao nhiêu thì bên ngoài tiếng nói gấp gáp của ngũ vương gia vọng vào:
– Tam ca, ta vào được không?
Đông Phương Lãnh gắp thêm miếng cá cho Cẩm Thanh Tuyết rồi mới nhàn nhạt nói vọng ra ngoài:
– Vào đi.
Đông Phương Tiêu bước vào nhìn thấy Cẩm Thanh Tuyết đang ăn thì trong lòng cũng có chút thở nhẹ. Nhưng lại nghĩ tới chuyện sắp nói sắc mặt hắn lại trẩm xuống.
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Tiêu bước vào liền đứng lên cúi người hành lễ :
– Tham kiếm ngũ vương gia.
Đông Phương Tiêu cười gượng gạo phẩy tay với Cầm Thanh Tuyết hắn vừa đùa cợt vừa nói :
– Sau này gặp ta không cần khách khí như vậy, sớm muộn ngươi cũng thành tẩu tử của ta. Hi vọng sau này Cẩm tiểu thư chiếu cố ta một chút chứ tam ca của ta ngày nào không hành ta thì ngày đó huynh ấy ăn không ngon.
Đông Phương Lãnh vừa rồi còn chút bất mãn vì Đông Phương Tiêu tới làm phiền, nhưng khi nghe hẳn nói hai tiếng tẩu tử với nàng. Môi Đông Phương Lãnh từ khi nào đã nở nụ cười nhẹ đẩy vui vẻ.
Cầm Thanh Tuyết xua tay nhìn về phía Đông Phương Tiêu nói :
– Ngũ vương gia, ngài đừng nói như vậy. Ta cũng chưa qua tuổi cập kê chuyện này vẫn là để sau này hãy nói .
Đông Phương Tiêu còn chưa kịp trả lời Cầm Thanh Tuyết thì bên ngoài tiếng của một nữ nhi đầy thánh thót vọng vào trong :
– Lãnh ca ca… Lãnh ca ca… Huynh có ở trong đó không? Ta tới tìm huynh rồi đây..
Đông Phương Lãnh trừng lớn mắt nhìn về phía Đông Phương Tiêu.
Đồng Phương Tiêu chỉ biết nhún vai lắc đầu, hẳn nhẹ giọng nói:
– Đệ cản không nổi.