Rate this post

Được Chung Phù Ngọc nhắc nhở, Mã Hữu An lập tức hiểu ra, tự đập trán mình nói: “Ồ phải rồi, lúc này nên để họ tự tâm sự với nhau, bà xem sao tôi không nhận ra được nhỉ?”

Chung Phù Ngọc trừng mắt liếc nhìn ông ấy, nói: “Ông đúng là đầu gỗ, nếu ông nhạy bén hơn, hồi xưa ông theo đuổi tôi, tôi đã không cần gửi nhiều tín hiệu như vậy.”

“Ây, tôi nên tưới nước hoa lan trên lầu rồi, Tiểu Thuý đi lên tưới với tôi nha.” Lượng Dịch Phương cũng rất biết điều, với tình huống này, dù là người lớn tuổi thì bà cũng không nên xen vào.

Vì vậy, bà nói dối là lên tưới nước cho hoa, rồi rời khỏi phòng khách.

Ngay cả tên Mao Đầu kia cũng nhìn ra được, những gì không nên nghe thì tự nhiên nó sẽ không nghe. Nó lười biếng bò dậy từ dưới đất, đi ra bên ngoài rồi nhảy vào một cái đỉnh đồng to, nằm ngủ tiếp ở tư thế khác.

“Này này, anh nghĩ họ sẽ nói gì nhỉ?” Đi vào bếp, Mã Hiểu Lộ không yên lòng, vừa rửa rau vừa hỏi Tô Vũ.

“Em cũng thật là, rõ ràng cũng rất quan tâm, nhưng lại đi trốn. Nếu em tò mò thì tự đi nghe là được rồi.” Tô Vũ trả lời mà không nhìn Mã Hiểu Lộ.

Adv

“Ối ối, em buông ra đi.” Tô Vũ vừa dứt lời thì eo anh đã truyền đến một cơn đau đớn dữ dội.

Mã Hiểu Lộ đã lợi dụng lúc anh không để ý, lại nhéo thêm một cái nữa.

“Thái độ nói chuyện của anh kiểu gì thế?” Mã Hiểu Lộ mỉm cười nhưng vẫn không có ý buông tay ra.

Sau khi Tô Vũ vùng vẫy thoát ra, xoa xoa hông, nói: “Chiêu này em học của mẹ em đúng không, đau chết anh rồi.”

“Nếu không đau thì em động tay làm gì. Em nói cho anh biết, bất cứ khi nào cha em không nghe lời, mẹ em đều dùng chiêu này.” Mã Hiểu Lộ còn hơi đắc ý về điều này.

Cứ như thể cô đã học được một kỹ năng bí truyền vô cùng hiệu quả từ mẹ mình vậy.

“Vậy sao trước đây lúc anh không nghe lời, anh không thấy em dùng chiêu này bao giờ cả?” Tô Vũ hồi tỉnh, từ phía sau ôm lấy eo thon của Mã Hiểu Lộ, đặt cằm lên vai cô, hỏi.

Trước đây Tô Vũ đúng là ở trong trạng thái coi trời bằng vung, ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, mỗi lần về nhà đều say khướt.

Nhưng Mã Hiểu Lộ chưa bao giờ đụng vào anh, lý do là động tác này chỉ dành cho người thân thiết nhất, đặc biệt là người yêu.

Rõ ràng trước đây dù Mã Hiểu Lộ đã là vợ của Tô Vũ, nhưng trong lòng cô, anh cũng không tính là người yêu.

“À… tôi mua vài chiếc bánh trung thu, nếm thử xem, đều là vị bà thích nhất đấy.” Tô Nhạc Luân hơi căng thẳng nói với Lâm Thiến.

Đã hai mươi năm rồi, ít nhất là ròng rã hai mươi năm.

Cả hai đều đã không nhớ lần cuối cùng ngồi cùng nhau nói chuyện là ở đâu, bầu không khí lúc đó ra sao, và lúc ấy hai người đều đang trong tâm trạng gì.

“Không ăn đâu, tôi đã rất lâu rồi không ăn loại bánh có vị này!” Lâm Thiến mỉm cười nói.

Một số thứ cần phải quên đi, một số thói quen cần thay đổi, điều này rất khó với một người.

Nhất là khi bạn đối mặt với việc buộc phải thay đổi thì càng khó hơn.

Sau khi rời xa Tô Nhạc Luân, Lâm Thiến bắt đầu thay đổi, thay đổi thói quen cũ của mình, cố gắng thay đổi hoàn toàn để thích nghi với cuộc sống không có người đàn ông này.

Trong cuộc sống khắc nghiệt, có lẽ bà đã thành công về mặt bề ngoài, nhưng nội tâm vẫn thất bại hoàn toàn.

“Haiz, tôi biết tôi vẫn còn nợ bà một lời xin lỗi, dù bà có không muốn nghe, tôi vẫn muốn nói ‘xin lỗi’, dù chỉ là một hiểu lầm, nhưng không thể phủ nhận lúc đó tôi thực sự không tin bà.”

Tô Nhạc Luân từ từ cúi đầu, nói ra những lời xuất phát từ tận đáy lòng:

“Tôi không mong bà tha thứ cho tôi…”

Lời của Tô Nhạc Luân chưa dứt thì bị Lâm Thiến ngắt lời:

“Vậy tại sao bây giờ ông lại tin tôi?” Khi nói điều này, đôi mắt Lâm Thiến đong đầy nước mắt.

Đó là nỗi uất ức đã tích tụ suốt hai mươi năm, đôi khi hiểu lầm cứ như một cái xương cá mắc ở cổ vậy, giày vò người ta cả ngày lẫn đêm.

“Bởi vì, sự thật chỉ có một mà thôi, tảng mây đen cuối cùng cũng có một ngày sẽ tan đi. Hiểu lầm rồi cũng chỉ là hiểu lầm, tôi muốn đền bù, dù có thể không đáng là bao nhưng ít ra cũng làm lòng tôi nhẹ nhõm phần nào.”

Lời nói của Tô Nhạc Luân khiến nước mắt Lâm Thiến trào ra.

Nhưng Lâm Thiến không muốn để ông ta nhìn thấy, cố tình quay đầu đi, lấy tay lau nước mắt.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Thiến nói: “Tôi biết trong lòng ông đang nghĩ gì, về đi, đừng quay lại nữa. Chúng tôi không cần ông phải đền bù gì cả, tôi không muốn dính líu vào chuyện lộn xộn này nữa, thật sự tôi đã quá mệt mỏi rồi.”

Trong lòng Lâm Thiến rõ hơn ai hết, Tô Nhạc Luân có vợ, có gia đình trọn vẹn, trước đây bà từng bị gọi là “tiểu tam phá hoại gia đình người khác”.

Giờ đây bà không muốn gánh thêm tội danh đó nữa, Tô Nhạc Luân đến tìm mình, rất có thể sẽ bị người khác nhìn thấy, lúc đó tin đồn nhảm nhí sẽ lại lan tràn không ngừng.

Đặc biệt là Lý Nguyệt Hoa. Lâm Thiến thật sự không muốn đối mặt với người phụ nữ ngoan cố ấy nữa, cứng đầu cứng cổ đến mức không đạt mục đích quyết không bỏ qua.

Trước mặt Lý Nguyệt Hoa, Lâm Thiến hoàn toàn không có cơ hội cãi lại, hai mươi năm trước là vậy, hai mươi năm sau Lâm Thiến cũng không có can đảm ấy.