“Khoan đã…các cậu nói gì?” – Helen sững người, pháp trận băng tượng vì thế mà bị mất kiểm soát. Anders lao ra dùng kết giới Hala bao bọc lấy 3 người. Elric quay lại: “Tập trung vào!”
Mathew nở nụ cười, nắm lấy thanh kiếm của Elric: “ “Sát thủ đỏ” của Fressia, giết hàng trăm, hàng ngàn kẻ địch, quả không phụ lời đồn. Xem ra năng lực của ngươi khá hơn ta nghĩ, có thể theo kịp tốc độ của ta như thế này”.
“Trả lời. Hoàng đế Conroy còn sống đúng không? Bọn ta biết cả rồi” – Elric trừng mắt nhìn gã.
Mathew nở nụ cười, dường như biết viễn cảnh này có thể xảy ra, hắn giơ tay ra, xác chết như các chân thể mà nhóm Elric đánh bại khi nãy hóa thành cát bụi, nhập lại vào cơ thể hắn. Hắn dùng sức mạnh lấy được từ Kimme Prym, rồi đánh mạnh vào Elric. Anh nhanh chóng nhảy ra, rồi đáp xuống chỗ 3 người kia. “Khỉ thật!!”
Helen quay sang Elric: “Anh nói cha tôi có thể vẫn còn sống, là sao chứ?”
“Tớ sẽ giải thích sau. Giờ thì phải tập trung phòng thủ. Cậu không còn trụ được nếu cứ tiếp tục dùng ma lực của Ylia đâu” – Anders quay sang, nắm lấy tay của Helen, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại. Rina vẫn đang quan sát từng hành động của hắn thông qua lục bảo nhãn.
Mathew vẫn đang quan sát ở trên cao: “Sát thủ đỏ của đế quốc và một con nhỏ tộc Lowry. Xem ra con khốn tộc Lowry kia đã nhìn ra được gì rồi”.
Một giọng nói chạy sượt sang tâm trí của Mathew: “Rút đi”.
“Hả?” – Mathew kinh ngạc. “Này, đừng đùa với ta như thế chứ. Cả Ylia và Troy đều đang ở đây. Cơ hội để chúng ta tóm được chúng…”
“Mathew, đừng kháng lệnh của ta. Ta đã nói đừng bao giờ xem thường tộc Lowry và tên Elric đó” – Tên kia gằn giọng. Mathew tặc lưỡi, hắn dùng pháp trận không – thời gian. Elric nhận ra pháp trận đó, anh quay sang Rina: “Rina!!”
“Dạ!” – Rina cắm phượng hoàng kiếm: “Chu tước thuật”. Elric leo lên chu tước, phóng thẳng về hướng của Mathew. Nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, biến mất không một dấu vết.
Helen gục mặt xuống, khóc nức nở: “Hức, cha…cha ơi”.
Rina ôm chặt Helen như một lời an ủi. Anders thu kết giới Hala lại, rồi hít thở sâu. Anh tiến tới Elric: “Đội trưởng”.
Elric thu kiếm lại, rồi nói: “Xem ra bọn chúng đã bị chúng ta phát giác ra chuyện gì đó”.
“Vậy, khả năng hoàng đế Conroy…”
“Ừ, có thể ông ấy còn sống, ta sẽ gửi thư báo về cho nữ hoàng” – Elric thu kiếm về.
…
30 phút trước…Ở khu vực kết giới thủ đô Kerma…Nơi mà nhóm của Meine đang giao chiến…
“Em thấy chúng rồi!” – Emilia dùng đại bàng sa thiết quan sát, rồi phát hiện ra Kura và Dan đang lao thẳng về thủ đô. Hailey quay sang: “Cô có thể tăng tốc lên được không?”
Emilia thở không ra hơi, tay vẫn đang duy trì pháp trận. Yue lập tức nói: “Emilia, cậu không sao chứ. Leon, cậu có ngửi thấy mùi của bọn chúng không?”
“Trận đánh lần trước, cái gã mặt sẹo kia đã khắc được khứu giác của tớ, nên mùi của hắn tớ đã quên mất rồi…Khốn thật”.
Meine dồn ma lực vào tay: “Chị thấy chúng rồi. Tất cả cúi đầu xuống” – Meine với đôi mắt Verka phát sáng. Cô đan tay vào nhau: “Pháp trận chung tiễn dương bích” – Một mũi tên có ma lực bao quanh phóng ra từ cung tên của Meine, bắn thẳng về phía Kura và Dan. Kura ngửi được mùi nguy hiểm, hắn thông báo cho Dan: “Cúi xuống”.
Mũi tên bắn trượt qua hai tên đó, Meine nhếch môi: “Định né sao?”. Cô nắm chặt tay lại, mũi tên nổ thành trăm mảnh kim nhỏ, đâm vào Kura và Dan. Dan lượn đại bàng bay sát Kura, rồi vung cây rìu cỡ đại của mình, phòng thủ tuyệt đối trước hàng trăm mũi kim. Tom ngỡ ngàng:
“Hắn…hắn đỡ được?”
Roy rút kiếm ra, dặn dò với Yue: “Tình hình này, Emilia sẽ không trụ được lâu đâu. Hai tên đó vẫn chưa rõ năng lực ra sao. Cậu tuyệt đối không được giao chiến với chúng, cứ để cho tớ và mọi người xử lí. Hiểu chưa?”
Yue gật đầu: “Cậu phải cẩn thận đấy”.
…
“400 mét nữa là tiếp cận với thủ đô!” – Hailey ra hiệu. Emilia cắn răng: “Được rồi, trông cậy vào mọi người!!”
Đại bàng tăng tốc, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp hai tên kia. Kura và Dan ngỡ ngàng: “Cái…”
Hailey triệu hồi ma lực băng hệ, tạo ra những mặt đế băng trên cao. Đại bàng thuật hết tác dụng, mọi người đều nhảy lên mặt đế. Yue đỡ lấy Emilia đã kiệt sức, rồi lùi về để chữa trị.
Các pháp sư canh giữ bên trong kết giới nhìn ra, họ thấy hai gã lạ mặt đang chực chờ tấn công, còn có cả người của Hailey: “Đó là công chúa Hailey. Tất cả chờ lệnh”.
Roy và Tom đứng gần nhau: “Chúng ta sẽ làm gì đây, công chúa?”
Hailey nhìn vào tay mình, rồi bảo: “Nhờ Emilia dùng đại bàng thuật mà tôi đã có thể tích tụ đủ lượng ma lực của mình. Tôi sẽ gia cố phòng thủ cho thủ đô, vì có lẽ như chúng đã biết được tọa độ chính xác rồi. Kết giới phòng thủ cho nơi này được duy trì bởi băng hệ của gia tộc Harper, nên chỉ có tôi là người có khả năng gia cố nó một cách tuyệt đối. Tuy kết giới sẵn có đã rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không thể biết được chúng sẽ dùng cách gì…”
“Được rồi. Roy, dùng thủy viêm của em tấn công tên mặt sẹo kia. Leon sẽ theo sát với Roy để lần ra mùi của hắn, chúng ta nhất định phải có được manh mối từ chúng. Còn Tom, hỗ trợ bằng ma thuật của em. Tên cầm rìu kia, chị sẽ lo liệu hắn. Tuyệt đối không dể chúng đến gần công chúa Hailey, tất cả rõ chưa!”
“Rõ!” – Mọi người tản ra. Roy dùng thủy tiễn tiêu diệt đại bàng của Kura và Dan. Chúng nhanh chóng nhảy xuống mặt đất. Trước khi đáp đất, Kura không quên ném lá bùa khắc thuật tàng hình vào đúng tọa độ. Kết giới tàng hình bị phá bỏ, thủ đô của Kerma hiện ra. Người dân không khỏi bàng hoàng: “Chuyện…chuyện gì thế này! Đó…đó là bọn Nora” – Họ nhận ra nhờ chiếc mặt nạ giắt bên hông của bọn chúng.
Hailey di chuyển ra giữa kết giới, hạ lệnh cho các pháp sư: “Ta sẽ gia cố phòng thủ, đội cảnh vệ hãy dựng kết giới xung quanh ta”.
“Rõ!” – Các pháp sư thủ đô đồng loạt dựng phòng thủ xung quanh Hailey. Một người trong số họ kinh ngạc: “Những người kia…là người của đế quốc Fressia sao?”
“Quả đúng như lời Mathew nói, thủ đô của Kerma” – Dan cười thích thú, vác rìu trên vai. Kura mặt đanh lại, quay sang:
“Thằng nhóc tộc Meyer…” – Hướng 8 giờ…
Hắn quay sang, trước mắt là Roy, Tom và Leon. Trông thấy Leon, hắn nở nụ cười thỏa mãn: “Xem ra ông trời lúc nào cũng ủng hộ ta”.
Leon choáng trước sát khí cao vút của Kura…Cái tên đó, rốt cuộc hắn bị cái gì vậy chứ?”
Dan cười châm biếm: “Chậc, đây có phải là thằng nhóc tộc Meyer mà ngươi tính giết không đấy? Cái ngữ nhát gan như vậy mà là người của gia tộc đó à?”
Kura tặc lưỡi: “Lo cho cái mạng của ngươi đi. Trong tình thế này, không thể tấn công được thủ đô, nhưng dụ được chúng ra đây cũng là thành công rồi đấy. Giờ thì chỉ còn cách khử hết lũ này”.