Rate this post

Hailey vẫn đang một mình duy trì pháp trận phòng thủ. Nhưng dường như chúng không có ý định tấn công thủ đô. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Không có gì bất thường. Cảm giác như chúng…chỉ muốn câu giờ vậy…”

Meine xông vào Dan. Hắn nhanh chóng né được, vung mạnh cây rìu xuống đất. Meine dùng chân làm điểm tựa, lấy thanh kiếm đỡ lấy cây rìu nặng trĩu kia.

“Sức mạnh của thứ vũ khí này thật sự kinh khủng” – Cô thầm nghĩ. Chợt cô quay sang, một cây rìu khác lao tới. Cô nhảy lùi về sau, cây rìu sượt qua cánh tay cô, máu tước ra.

“Khỉ thật…” – Cô nhanh chóng đứng dậy, dùng Verka quan sát…Dan đã dùng một cây rìu khóa chuyển động của Meine, cây còn lại được hắn truyền ma lực để tấn công từ xa. Cô liếc nhìn cánh tay rướm máu của mình, tự dặn lòng phải thật sự thận trọng…

Dan cười nhạo cô: “Ta nghe nói đôi mắt phiền phức đó đã bị tuyệt diệt, nhưng xem ra mầm mống của nó vẫn còn tồn tại”.

Meine lôi ra thanh kiếm sau lưng, rồi nói: “Lần đầu tiên ta phải đối đầu với một kẻ nhiều lời như vậy đấy, tập trung giùm đi”.

Ở bên kia, Roy, Tom và Leon đang từ từ tiếp cận Kura. Kura không làm gì hết, hắn đang chực chờ xem bọn nhãi này có thể làm được gì mình.

Leon nói nhỏ với hai cộng sự của mình: “Hai cậu chỉ cần khóa được hắn, tớ sẽ dùng pháp trận sói hộ vệ để hạ hắn”.

“Nghe thì dễ đấy, anh bạn. Nhưng nhìn cái thân hình đồ sộ của hắn thế kia, trông không có vẻ gì là dạng tay mơ đâu, muốn khống chế hắn cũng khó đấy, chưa kể chúng ta chưa biết hắn có năng lực gì”.

Roy lập tức lao lên: “Thử là biết chứ gì. Thủy trận viêm đại” – Địa hình dưới chân Kura rung chuyển, một nhà lao hệ thủy trồi lên, trói chặt hắn. Tom nhân cơ hội dùng xích trận trói hắn để gia cố thêm. Leon hóa sói, rồi lấy ra một cuốn trục ma thuật.

“Đại sói hộ vệ dương trận!” – Cuốn trục phát sáng, truyền ma lực vào Leon. Móng vuốt của anh dài ra, Leon bật tới nhanh như cắt, xiên thẳng vào chỗ hiểm của Kura.

Tom và Roy lùi lại: “Làm được rồi sao”.

Leon sững người. Kura vẫn không hề hấn gì. Cơ thể đã bị rách toác khi nãy liền lại, cùng với đó là pháp trận phòng thủ.

“Cái…cái quái gì chứ? Sao hắn có thể phòng thủ được trước đòn này chứ…Đây rõ ràng là…”

Kura nở nụ cười: “Pháp trận sói hộ vệ của ngươi đúng là làm cho ta gai mắt”.

Tom hét lên: “Leon, lùi lại!!”

Kura túm lấy cổ Leon, rồi nhấn anh xuống đất. Roy lập tức xông lên, vung kiếm vào hắn. Kura dùng tay không đỡ lấy kiếm của anh. Roy nhanh trí nhìn ra: “Đó là…pháp trận phòng thủ. Mình chưa từng thấy ấn ký này bao giờ”.

Leon bị bóp đến nghẹn, cơ thể cũng nhanh chóng trở về hình người…Kura nhìn đứa nhóc dưới tay mình, cắn răng:

“Được rồi, một thằng nhóc tộc Marsilio thông thạo thủy viêm, một đứa thiên về kết giới hộ và khóa chuyển động, còn mày, tộc nhân sói Meyer hùng mạnh” – Vừa nói, hắn vừa bóp cổ anh mạnh hơn. Kura không quên giăng một kết giới bao trọn hắn và Leon.

“Roy điên cuồng dùng kiếm chém kết giới: “Tên khốn, thả cậu ấy ra!!”

Tom bắt đầu nhận ra bất thường: “Hắn cứ liên tục nhắm vào Leon…khứu giác…thính giác…Tộc Meyer…”

Leon sắp không chịu nổi nữa.

Bỗng từ mặt đất, một cây băng lao trồi lên, đâm xuyên ngực Kura. Kết giới nhanh chóng hóa giải. Tom nhanh chóng cứu Leon ra, rồi lùi về phía sau Roy.

Kura khuỵu xuống, nhìn cây lao đâm trên ngực mình: “Khốn…kiếp. Băng hệ phát huy được ở dưới mặt đất sao?”.

Đó là Hailey, băng hệ của cô đã cứu lấy Leon trong gang tấc. Hailey lo lắng:

“Không sao chứ?”

Roy ra hiệu mọi thứ vẫn ổn. Leon thở dốc, hướng mắt về Kura. Anh bàng hoàng:

“Cái đó…”

Kura rút cây lao ra khỏi ngực, rồi vứt áo ngoài ra. Thứ đáng chú ý, là ấn ký chữ X kì lạ ở ngực phải của hắn…

“Ngươi…chính là tộc nhân gia tộc cổ khuyển…Larent…”

Kura thở dài, vứt cây lao sang một bên: “Nhận ra rồi à?”

“Quả nhiên…khứu giác nhạy bén đó, là tộc nhân khuyển Larent. Cái mùi sát khí đó, vẫn không đổi chút nào…” – Leon cười khẩy.

Kura nghe vậy thì nổi nóng. Lông của hắn bắt đầu mọc ra, tai và các chi cũng hóa thành khuyển…

“Hắn…hắn có thể duy trì hình dạng nhân khuyển sao?” – Roy ngẩn người. Ngay cả Leon…

Leon chỉ có thể duy trì một trong hai hình dạng, một là người, hai là sói, anh vẫn chưa thể kết hợp được hai chân thể như tên Kura kia. Nếu hai chân thể được hợp nhất, chắc chắn sẽ rắc rối to.

“Roy…Tom…hai người mau chạy đi” – Leon cầu xin. Sát khí đó, anh là người cảm nhận được nó rõ nhất…

Roy và Tom đứng trước Leon, bảo vệ cho anh. Kura điên cuồng lao tới với cây lưỡi hái của mình. Đôi bên bắt đầu giao chiến, Roy và Tom phải chống đỡ từng đòn thể lực của Kura. Quả nhiên là nhân khuyển, vừa thừa hưởng được cả sự nhanh nhẹn của loài chó, vừa dùng trí thông minh của loài người áp dụng vào thực chiến. Roy và Tom hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Hắn vung mạnh cây lưỡi hái, rồi triệu hồi ma lực lên nó: “Nhị trận tử thần”.

Lưỡi hái lao nhanh như cơn gió, Roy dùng thủy kiếm phòng ngự lên chính mình. Nhưng không ngờ, lưỡi hái phá được cả pháp trận của anh, chém ngang bụng anh.

“A…” – Roy đau đớn kêu lên. Tom quay sang đỡ lấy Roy: “Roy!!”. Kura lập tức di chuyển ra sau: “Quá chậm”. Hắn tung cú đá vào lưng Tom, khiến cả hai bay ra xa, ngã xuống mặt đất ngập tuyết.

Leon trông thấy thì run rẩy: “Không…dừng lại…dừng lại đi”. Cái thứ sát khí đó, dường như lấn át mọi suy nghĩ bây giờ của anh…

Kura phủi tay, hắn kéo lê lưỡi hái, tiến về phía Leon…Leon như chết lặng trong từng khoảnh khắc hắn bước tới. Cơ thể anh, hoàn toàn không thể cử động…

“Kết thúc rồi, ta sẽ giải quyết mối hận này!” – Hắn ném cây lưỡi hái thẳng về phía Leon. Thời gian như chậm lại.

“Đây…là sức mạnh của bọn Nora sao?”

Một giọng nói vang bên tai anh: “Đừng có sơ hở như thế, đồ ngốc!!!”

Emilia cùng đại bàng sa mạc lao tới, kéo anh lên kịp thời. Yue dùng ma lực của mình, dây leo gai lập tức túm lấy tay của Kura.

Emilia bay vòng ra sau lưng Yue, rồi đáp xuống: “Yue, không sao chứ?”

“Ừ, không sao, nhưng tớ không cầm được lâu đâu”.

Kura giằng mạnh tay, ma thuật của Yue bị phá giải. “Chút năng lực đó mà cũng đòi ngăn ta sao?”

Hailey lập tức nhảy xuống: “Lùi lại đi, hai người không phải là đối thủ của hắn đâu”.

“Chà, công chúa Hailey, cô không lo bọn ta sẽ làm gì thủ đô lạnh lẽo kia sao?” – Kura châm biếm nói. Hailey đanh mặt lại, vạch áo choàng ra, lấy một cây trượng thu nhỏ.

“Quyền trượng băng hệ sao? Quả đúng như những gì Mathew cảnh báo” – Kura lại tiếp.

Hailey cầm chặt quyền trượng trong tay: “Ẩn thuật. Bão tuyết”.

Tầm nhìn trước mắt Kura bỗng mờ đi. Đó là một trận bão tuyết tầm vừa, nhưng đủ để khắc được khứu giác và thính giác của hắn…

“Khỉ thật, lại là thứ bão tuyết phiền phức đó”.

“Xoẹt!!” – Hailey tung đòn vào Kura. Máu tứa ra từ chân hắn, khiến hắn khuỵu xuống.

“Hừ, con ranh đó dùng bão tuyết để khắc thuật của ta”. Hắn liên tiếp nhận đòn của Hailey, giờ chỉ có thể phòng thủ những vị trí hiểm, nên hắn hoàn toàn bị động”.

“Chẳng lẽ mình phải rút lui sao, trước đám hạ đẳng này” – Kura cắn răng. Hắn đạp mạnh chân xuống đất, bão tuyết lập tức tan biến, dư chấn thổi Hailey ra xa. Hắn nhân cơ hội lao đến kết liễu cô. Nhưng Yue đã nhanh hơn hắn một bước, dùng dây leo nhấc Hailey lên, rồi kéo về phía mình.

“Công chúa Hailey, cô ổn chứ?” – Yue lập tức kiểm tra cho Hailey. Hailey lắc đầu:

“Không sao, tôi sơ suất quá. Không ngờ thể lực của hắn lại mạnh đến vậy”.

Bên kia, Meine vẫn đang chật vật đánh với Dan. Với một người không mạnh về thể lực như cô, thì đánh với tên này là một bất lợi lớn.

“Đỡ này!!” – Dan ném cây rìu về Meine. Cô mở Verka, rồi đan chéo hai tay vào nhau:

“Phòng ngự thuật” – Kết giới dâng lên, đỡ được cây rìu. Meine khuỵu chân xuống. Dan cười khoái chí:

“Xem ra đúng như ta nghĩ, nếu đấu thể lực lâu dài, thì ngươi sẽ bị hao tổn ma lực, đôi mắt đó của ngươi chẳng lẽ để trưng sao?”

Meine thở dốc, Verka của cô hoàn toàn không thể nhìn được điểm yếu của hắn…Nền tảng thể lực quá hoàn hảo, ngay cả thuật hắn dùng để thao túng cây rìu theo ý mình, cô không thể nhìn ra đó là loại thuật gì.

“Đội trưởng Elric, chẳng phải ngài nói mọi ma lực đều có điểm yếu sao…Em…thật sự không thể…”

Meine kiệt sức, cô gục xuống. Toàn thân cô đau nhói, rìu của Dan từ nãy đến giờ đã đánh sượt qua cô rất nhiều lần, máu rỉ xuống nền tuyết. Toàn thân Meine như tê liệt…

“Giờ thì đã hiểu thế nào là đau đớn chưa hả, ranh con. Giờ thì để ta kết thúc chuyện này” – Dan nhìn máu của Meine trên cây rìu, cười khúc khích. Hắn định vung rìu kết liễu cô, thì hàng loạt kết giới phòng thủ bao quanh Meine, đánh bật cả Dan…Hắn tức giận, quay sang:

“Là lũ nào?”.

Một loạt pháp sư thủ đô đang cố gắng phòng ngự cho Meine: “Lùi lại, tên hèn hạ kia. Không được đụng vào đồng minh của bọn ta”.

Dan tặc lưỡi, vác rìu lên vai: “Chậc, đúng là bọn yếu đuối”.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên Kura và Dan:

“Lệnh của ta, rút”.

Kura thầm trong bụng: “Là hắn, thủ lĩnh”.

“Hả!? Rút á? Đùa ta à?” – Dan càu nhàu.

“Mathew đã để lộ chuyện hoàng đế Conroy rồi. Hơn nữa có cả Troy ở đấy, các ngươi muốn chết trước khi bắt được nó sao?”

“Khỉ thật, rút thì rút” – Dan chạy về phía Kura. Kura không cam tâm, nhưng cũng rút theo Dan. Emilia định chạy theo, nhưng Hailey ngăn lại:

“Đừng. Vô ích thôi”.

“Sao chứ? Cô định để vuột mất cơ hội này sao?” – Emilia khó chịu. Hailey cất quyền trượng vào, rồi nhìn sang hướng Roy và Tom:

“Cô định để đồng đội của mình chết sao?”

Yue ngỡ ngàng, nhìn về hướng mắt của Hailey…Tom và Roy nằm bất động trên tuyết. Emilia cũng thất thần. Cả hai nhanh chóng chạy đến chỗ hai người. Hailey nhìn sang, Leon vẫn chưa hoàn hồn sau những gì đã chứng kiến.

“Thực chiến là vậy đấy. Fressia căn bản là một đế quốc quá yên bình, nên đối với các cô cậu, đó là điều gì đó rất khủng khiếp. Nhưng với những quốc gia hay diễn ra xung đột như bọn tôi mà nói, đổ máu như vậy là thường tình thôi, không ai có thể trốn chạy số phận của mình cả. Mau đứng lên đi, nếu chúng đã rút, khả năng chúng quay lại lâu đài rất cao đấy”. – Nói rồi cô chạy về phía mọi người.