Khiến Hà Hoành Vĩ cảm thấy Bạch Nhãn Hạt Tử thực sự có bản lĩnh, mặc dù anh ta rất miễn cưỡng chấp nhận, nhưng khi Bạch Nhãn Hạt Tử nói “chết rồi”, Hà Hoành Vĩ thực sự đã chuẩn bị tinh thần chết trong lòng.
Nhưng điều ngoài dự kiến của anh ta chính là lần này Bạch Nhãn Hạt Tử đã sai.
Vì Hà Hoành Vĩ nhắm mắt lại nhưng hoàn toàn không cảm nhận được thay đổi gì, còn con thuyền dưới chân dường như dần dừng lại, theo nhịp sóng nhỏ dập dìu lên xuống, giống như chiếc nôi vậy.
“Này, cuối cùng thì chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thuyền chúng ta không bốc cháy?” Bạch Nhãn Hạt Tử từ từ mở mắt ra, lấy hết can đảm nhìn xuống.
Lúc này có thể nói con thuyền của họ thực sự đang ở giữa biển lửa, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là nó không bị cháy như Bạch Nhãn Hạt Tử nói, thay vào đó là những ngọn lửa trắng giữ khoảng cách nhất định, có cảm giác không thể xâm phạm.
Thấy vậy, Hà Hoành Vĩ vuốt ngực nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử: “Ông bạn già à, sau này đừng nói bừa nữa, hù chết người đấy.”
Bạch Nhãn Hạt Tử nhíu mày: “Tôi đâu có nói bừa, 30 năm trước ông đây từng chứng kiến cảnh đó mà. Ngọn lửa trắng này giống như hỏa thiêu Xích Bích, theo gió thổi lên trời, tất cả mọi thứ bị đốt thành tro trong nháy mắt đấy.”
“Vậy ông giải thích xem, thế này rốt cuộc là tình huống gì?” Hà Hoành Vĩ chỉ xuống mặt biển hỏi Bạch Nhãn Hạt Tử.
“Cái này thì tôi cũng không biết. Có lẽ tôi may mắn được mẹ tổ nương nương chiếu cố, nói không chừng tôi có quan hệ họ hàng với mẹ tổ nương nương đấy.” Thấy Hà Hoành Vĩ liếc mắt khinh thường mình, Bạch Nhãn Hạt Tử lại cướp lời nói.
“Cậu còn không tin sao? Cậu xem lần trước ông đây có thể sống sót trở về, lần này gặp phải loại lửa màu trắng này mà tôi cũng bình an vô sự, chẳng lẽ còn không thể chứng minh được vấn đề sao?”
Hà Hoành Vĩ không muốn để ý đến lời nói vô nghĩa của Bạch Nhãn Hạt Tử và chuyển sự chú ý sang Tô Vũ, tuy nhiên, có một điều không thể nghi ngờ, đó là họ quả thực rất may mắn, và nếu đã may mắn thì hiện tại họ nên cẩn thận cân nhắc vấn đề làm thế nào để sống sót quay trở về.
Tô Vũ hít sâu một hơi, anh có thể cảm nhận được âm khí cường đại ngay trước mặt, anh cảm giác như có thể chạm vào nó.
Lúc này, Thiện Vũ Băng cũng bước ra khỏi phòng, khi cô bé nhìn thấy ngọn lửa trắng trên biển, không hiểu chuyện gì, lại còn nở một nụ cười trẻ con trên khuôn mặt: “Uầy, đây là nơi nào vậy? Đẹp quá.”
Bạch Nhãn Hạt Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nhóc này sắp chết đến nơi rồi còn tâm trạng thưởng thức phong cảnh. Tôi thực sự khâm phục bà cố nội này đấy.”
Tô Vũ vẫy tay bảo Thiện Vũ Băng lại đây, sau đó nắm lấy tay cô bé đưa cho Hà Hoành Vĩ nói: “Chăm sóc cô ấy thật tốt, ba ngày, tôi cần ba ngày, nếu ba ngày nữa tôi không quay lại, dù anh có dùng cách nào đi chăng nữa cũng phải đưa cô ấy trở về an toàn.”
Nhìn dáng vẻ của Tô Vũ giống như đang dặn dò hậu sự của mình, hoặc là anh giống như đang muốn đi đến một nơi nào đó nguy hiểm, có khả năng là anh sẽ không bao giờ quay lại.
Thiện Vũ Băng cũng là một cô gái mười mấy tuổi, dù có đần độn đến đâu thì cô ấy cũng có thể nghe ra trong giọng nói của Tô Vũ có chút vị của sự chia ly.
Chỉ thấy cô ấy nắm chặt tay Tô Vũ không chịu buông ra, mắt đẫm lệ nói: “Anh Tô, anh định đi đâu, có thể đưa Vũ Băng theo cùng được không?”
Trên chiếc thuyền này, có thể nói Tô Vũ chính là chỗ dựa duy nhất của Thiện Vũ Băng.
Mượn sự việc lúc nãy mà nói, ai cũng biết hiện tượng kỳ lạ ngoài mặt biển không phải điềm lành.
Nhưng khi thấy ngọn lửa trắng ấy, phản ứng đầu tiên của Thiện Vũ Băng là cảm thấy đẹp đẽ.
Lý do chính là vì cô ấy biết khi Tô Vũ ở bên cạnh mình, cô ấy có thể không sợ hãi gì, nhìn tất cả mọi thứ với đôi mắt đẹp đẽ.
Nhưng bây giờ, cô gái nhỏ bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm lòng mình, đó là nỗi khiếp đảm và bất lực phát ra từ sâu thẳm trái tim, chỉ vì Tô Vũ sắp rời đi.
“Đừng sợ, cũng không phải anh không quay lại, chỉ là có một số việc anh phải làm đang chờ đợi anh, em cứ ngoan ngoãn ở trên thuyền. Những điều anh dạy em cũng không được lười biếng, khi anh quay lại sẽ kiểm tra đấy.”
Tô Vũ vỗ vỗ đầu cô bé Thiện Vũ Băng để an ủi.