Rate this post

‘Từ Nguyên vẫy tay trước mặt Thẩm Hân Duyệt: “Này, em mê muội cái gì vậy? Không lẽ em thích anh ấy à? Đừng trách anh không nhắc em, người ta đã có vợ rồi, em đừng ném đi quả dưa hấu mà nhặt hạt vừng đấy.”

Nói xong còn vỗ ngực, ý bảo mình mới là quả dưa hấu, còn Tô Vũ chỉ là hạt vừng.

‘Thẩm Hân Duyệt liếc anh ta: “Em có thích anh ấy thì sao? Anh tỉnh táo chết tâm đi.”

Lời Thẩm Hân Duyệt khiến Từ Nguyên không biết phải đáp lại thế nào, anh ta tự thấy mình chắc chắn kém hơn Tô Vũ.

Những người có sức hút như Tô Vũ, được nhiều thiếu nữ ngưỡng mộ cũng rất bình thường.

Giống như chính anh ta ở Thượng Nhiêu, không ít thiếu nữ đã coi anh ta như thần tượng vậy.

Sau bữa tối, mặt Thiện Bản Thanh hơi ửng đỏ, mặc dù cũng uống khá nhiều nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Ở bên ngoài ban công, Thiện Bản Thanh hỏi: “Cậu Tô, có một chuyện tôi không hiểu, rốt cuộc cậu đã chữa khỏi bệnh cho Vũ Băng như thế nào?”

Tô Vũ cười đáp: “Tôi tất nhiên có cách riêng, nếu nói ra thì sợ ngày nào đó ông cướp bát cơm với tôi thì sao?”

Thật ra nếu Tô Vũ giải thích, Thiện Bản Thanh cũng không dễ gì tiếp nhận được chỉ trong vài câu nói.

Và giải thích rõ ràng sẽ dẫn đến nhiều câu hỏi khác, nên Tô Vũ cũng không giải thích, mà xử lý qua loa bằng cách hài hước này.

Thiện Bản Thanh hiểu ý Tô Vũ nên cũng không hỏi thêm, mà hỏi tiếp: “À, còn một chuyện nữa, tôi cảm thấy Vũ Băng có gì đó khác sau chuyến về này, có phải do ra biển không?”

Về chuyện của Thiện Vũ Băng, Thiện Bản Thanh muốn tìm hiểu tường tận mọi chỉ tiết nghi ngờ, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, vì ông ấy không muốn Thiện

Vũ Băng xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa khiến ông ấy lo lắng nữa.

Thấy Thiện Bản Thanh tuổi đã lớn mà vẫn còn mười vạn câu hỏi vì sao như trẻ con.

Tô Vũ vỗ vai ông ấy: “Ông cụ, ông cứ yên tâm đi. Dù thế nào đi nữa, cháu gái ông tôi đã đưa về an toàn, lại còn vui vẻ hơn nữa, quá trình có thật sự quan trọng đến thế không?”

Lời của Tô Vũ khiến Thiện Bản Thanh hơi mất mặt, vì nghe có vẻ như Tô Vũ không hài lòng.

Cảm thấy Thiện Bản Thanh không tin tưởng mình, nên mới có quá nhiều câu hỏi.

Vì thế, Thiện Bản Thanh cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu liên tục.

Đồng thời, Thiện Bản Thanh cũng bắt đầu tò mò về Tô Vũ, bởi vì ngay từ đầu ông ấy đã không thể nhìn thấu con người này.

Một người mà đôi mắt sắc bén của Thiện Bản Thanh không thể nhìn thấu, cá nhân ông ấy cảm thấy chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.

Điều khiến Thiện Bản Thanh thực sự tò mò là độ tuổi của Tô Vũ, trẻ mà già dặn, đĩnh đạc chín chắn khác thường.

Làm việc gì cũng có nguyên tắc riêng, đồng thời tự tin tuyệt đối vào bản thân.

Đối với người như vậy, Thiện Bản Thanh nên cẩn thận và thân thiện hơn.

“Mao Đầu, ngon không? Nếu ngon thì động chân trái, không ngon thì động chân phải nhé.” Thiện Vũ Băng lấy cá bột của mình cho Mao Đầu đang nằm ghé vào tấm thảm như ông cụ.

Đây mới là điển hình của đưa cơm đến miệng.

Nghe lời Thiện Vũ Băng nói, Mao Đầu yếu ớt nâng chân trái lên.

Thiện Vũ Băng vui mừng, vừa vuốt đầu Mao Đầu, vừa nói: “Vậy… sau này chị sẽ thường xuyên mua cá bột cho em nhé, nhưng phải hứa là đi chơi với chị nha. Hơn nữa là nhà chị có con chó săn to hung dữ lắm, em giúp chị dạy nó một bài

học nhé?”

Mao Đầu lại lạnh lùng xoay đầu, biểu hiện là ăn no rồi không muốn nhúc nhích gì cả.

“Mau hứa với chị đi mà.” Thiện Vũ Băng nhẹ nhàng đẩy Mao Đầu. Mặc dù thái độ lãnh đạm của Mao Đầu khiến Thiện Vũ Băng không vui, nhưng cảnh này lại bị Mã Hiểu Lộ nhìn thấy, lúc này trong lòng Mã Hiểu Lộ ganh tị vô cùng.

Con chó đó có thể để Thiện Vũ Băng sờ lung tung nhưng sao lại không chịu lại gần mình chứ? Cô tức giận đến mức hung hăng giậm chân.

Sau khi mọi người ở dưới nhà tản ra, Thẩm Ngạo lợi dụng thời gian rảnh tìm đến Tô Vũ nói: “Anh Tô, chuyện Lục Hợp Môn ngài định xử lý thế nào ạ?”

Phải biết rằng, suốt ngày thờ phụng một đám tổ tiên sống kia, Thẩm Ngạo cũng thấy phiền lắm rồi.

Bây giờ với lực ảnh hưởng của Tô Vũ, ngay cả tướng quân khai quốc còn tự động đến thăm, chắc Lục Hợp Môn cũng phải xám xịt rời đi chứ.

Dĩ nhiên, nếu chưa có đồng ý của Tô Vũ, ông ta cũng không thể tự tiện hành động theo kiểu khuất phục mà không đánh như vậy.

“Ha ha, tôi lại quên mất bọn họ rồi. Tin tức bên tôi, chắc bọn họ cũng biết rồi chứ?” Tô Vũ cười cười, nhìn Thẩm Ngạo điềm tĩnh hỏi.

‘Thẩm Ngạo nhíu mài tin chắc sẽ biết sớm thôi.”

: “Chuyện này thì tôi chưa rõ, nhưng cho dù chưa biết thì

“Biết rồi, ông đi thăm dò đi, dù họ muốn làm gì thì tôi cũng theo đến cùng.” Tô Vũ nói câu này với thái độ khinh thường, tràn đầy tự tin.

Chỉ là một Trần Phong Dương thôi mà, cao thủ võ lâm Trung Hoa được mọi người kính trọng thì có thể làm gì được tôi?

Thẩm Ngạo gật đầu đáp một tiếng.

“Anh Tô, lâu rồi không gặp!” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hân Duyệt không biết từ đâu chạy ra chào Tô Vũ.