Rate this post

Tuy rằng Lâm Thiến không biết giá cả cụ thể của những thứ này, nhưng chỉ xét về bao bì, chúng chắc chắn có giá trị rất lớn: “Cái này làm sao được…”

Hai người còn đang khách khí đẩy qua đẩy lại, Tô Vũ ở một bên lại muốn cười, kỹ năng diễn xuất của Từ Thiên Thành thật sự là quá kém, vừa rồi ông ta đến cũng không có ai nói cho ông ta biết hôm nay là sinh nhật của Lâm Thiến.

Nhất là món quà trên tay ông ta, lại càng lộ vẻ giấu đầu hở đuôi.

Nghĩ một chút thì thật ra Từ Thiên Thành cũng không có gì sai, hiện tại thị trường ngầm của Tân Hải và Thượng Nhiêu cũng coi như là thay đổi triều đại. Mà trước đó không lâu trên du thuyền xảy ra một số chuyện, Từ Thiên Thành cũng không chiếm được lợi ích gì, cho nên hiện tại đến lấy lòng vị chủ nhân mới này cũng chỉ là chuyện bình thường.

“Được rồi, mẹ nhận đi, còn nữa, nếu như ông chủ Từ không chê thì ngồi xuống uống một chén.” Tô Vũ biết, nếu như không lên tiếng, không riêng gì Lâm Thiến sẽ không nhận những món quà kia mà Từ Thiên Thành cũng không dám ngồi xuống, cứ như thế này mãi cũng có vẻ khó xử.

Sau khi nghe Tô Vũ nói, Từ Thiên Thành thở ra một hơi thật dài rồi nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

Lâm Quân là một người đàn ông thô lỗ, ông ấy không hiểu và không muốn hiểu một số thủ tục quan liêu ở các thành phố lớn. Nhưng mà ông ấy biết người tới là khách, hơn nữa vừa rồi mới mở miệng đã muốn mua Đại Trùng Cửu, người này nhất định còn là một khách quý.

Có thể làm ăn với người như vậy, chắc là cháu ngoại của mình ở Tân Hải sống cũng không tệ lắm.

“Ông chủ Từ, uống một chén đi!” Lâm Quân nói xong thì cầm lấy ly lên rót cho Từ Thiên Thành.

Nhưng Từ Thiên Thành sao có thể để cho Lâm Quân rót, phải biết rằng tất cả mọi người đang ngồi ở đầy đều là đối tượng mà Từ Thiên Thành ông ta cần nịnh bợ.

Ông ta vội vàng đứng lên nhận lấy chai rượu trong tay Lâm Quân, rót đầy cho mình, sau đó cầm ly rượu lên nhìn Lương Dịch Phương khom lưng nói: “Bà à, chúc bà khỏe mạnh vạn sự như ý!”

Giọng nói của Từ Thiên Thành cũng không lớn, chủ yếu là không dám quá lớn tiếng để tránh giọng khách át giọng chủ. Nhưng chính là bởi vì nói nhỏ, cho nên Lương Dịch Phương hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ nhìn ông ta vui tươi hớn hở gật đầu.

Sau đó Từ Thiên Thành có chút xấu hổ nhìn Lâm Thiến nói: “Chị, em chúc chị sinh nhật vui vẻ, luôn trẻ trung xinh đẹp.”

Lâm Thiến bưng ly rượu lên trước mặt và chạm ly với Từ Thiên Thành, sau đó Từ Thiên Thành uống một hơi cạn sạch, lại rót cho mình một ly rượu khác, nhìn tư thế của ông ta phỏng chừng là muốn mời tất cả mọi người ở đây.

Tô Vũ đặt đũa xuống, liếc nhìn Từ Thiên Thành nói: “Được rồi, ông tới đây mừng sinh nhật hay uống rượu, rượu nhà chúng tôi rất đắt đấy, ngồi xuống đi.”

Tô Vũ vừa nói xong đã bị một cái tát vào đầu, Lâm Thiến bất mãn nhìn Tô Vũ nói: “Con nói cái gì thế? Người ta tới là khách, không hiểu quy củ gì cả, còn không mau xin lỗi người ta đi.”

Mã Hiểu Lộ ở một bên cứ cười như đang xem trò vui, Tô Vũ cũng cười, quay đầu lại nói với Từ Thiên Thành: “Tôi phải xin lỗi ông sao?”

Từ Thiên Thành liên tục khoát tay nói: “Sao thế được chứ, chúng ta đều là bạn bè tốt, nào có nhiều quy củ như vậy, xin lỗi có vẻ xa lạ, tôi không mời mà tới nên người phải xin lỗi phải là tôi mới đúng.”

Trước đó không lâu Tô Vũ mới giết em trai ruột của ông ta ở trước mặt ông ta, vậy mà trong nháy mắt lại có thể biến thành bạn tốt, không thể không nói đây là quy luật bất biến của xã hội cá lớn nuốt cá bé, chỉ khi mình đủ mạnh mẽ mới có thể được người ta tôn trọng.

“Ông chủ Từ, đừng lo lắng. Ở đây cũng không có món ngon gì, ông đừng để bụng nhé.” Lâm Thiến nồng nhiệt chào đón Từ Thiên Thành.

Từ đầu đến cuối, Tô Vũ chưa bao giờ khách sáo với Từ Thiên Thành, cũng không tỏ vẻ chào đón sự xuất hiện của ông ta.

Từ Thiên Thành nhấc đũa lên, tay của ông ta hơi run lên, người khác không biết, nhưng ông ta biết rất rõ, trên bàn này có một kẻ giết người không chớp mắt, hành động của ông ta hôm nay rất mạo hiểm, như đang đi trên lớp băng mỏng, một hành động nhỏ cũng có thể khiến ông ta mất nhiều hơn được.

Ông ta vô thức nhìn Tô Vũ, gắp một miếng rau xanh lên cắn một miếng, đôi mắt chợt mở to: “Ai nấu món này thế? Ngon quá, tuyệt đối xứng đáng là siêu đầu bếp, nếu có người có thể thuê đầu bếp này, việc kinh doanh chắc chắn sẽ bùng nổ.”

Từ Thiên Thành không ngờ đồ ăn trên bàn này là do Tô Vũ tự mình nấu, trên thực tế, mặc kệ đồ ăn có ngon hay không, Từ Thiên Thành cũng chỉ có thể nói là ngon.

Lâm Thiến gật đầu và nói: “Tôi cũng nghĩ rằng kỹ năng nấu ăn của Tiểu Vũ thực sự tốt, hay là quay đầu làm một đầu bếp đi?”

“A? Là anh Tô làm sao?” Từ Thiên Thành kinh ngạc đến mức hàm suýt rơi xuống đất.

Mã Tiểu Lộ lập tức bĩu môi: “Đây là đầu bếp hoàng gia của tôi, không cho thuê mượn.”

Hai đứa trẻ chỉ trong chốc lát đã no nê, sau khi chào những người lớn tuổi tại bàn ăn, chúng chạy lên lầu, trong đầu đã có kế hoạch nhỏ của riêng mình.

Lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên đi tới, Lâm Quân mỉm cười chào đón nói: “Thím Ngô, ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn chung một chút nhé?”

Người tới là thím Ngô mà Tô Vũ gặp ở chợ rau hôm nay, nhìn thấy thím Ngô đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nói: “Không đâu, hôm nay con trai tôi về rồi, cho tôi một ít tương đậu nhé.”