Ngày hôm sau, Triệu Mộng Nhã vẫn trở về đoàn làm phim, bởi vì còn có rất nhiều chuyện tiếp theo chờ cô ta đi xử lý.
Nhưng mà đêm qua lại không xảy ra chuyện gì, Tiền Hào ngây ngốc nằm ở bên giường, canh suốt cả đêm.
Mà Mã Hiểu Lộ trở về Tân Hải cũng không giao cái USB kia cho cảnh sát, bởi vì những chuyện liên quan thật sự quá bất lợi cho Triệu Mộng Nhã.
Phá hủy danh tiếng của cô ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dưới áp lực của dư luận sẽ dễ dàng khiến cô ta suy sụp tinh thần.
Hơn nữa Tô Vũ cũng nói cho cô biết, Thân Kiến Quốc đã nhận được trừng phạt xứng đáng. Về phần đến tột cùng là trừng phạt gì, Tô Vũ cũng không nói rõ ràng, dù sao chuyện đó thật sự quá tàn nhẫn.
Khi vừa đến Tân Hải, bầu trời đã đổ mưa to.
Lâm Thiến nhìn những hạt mưa rơi trên cửa sổ xe, giống như thủy tinh đang chảy nước mắt. Lúc này tâm trạng của bà ấy giống như trở lại hai mươi năm trước lúc mình rời đi, cũng xám xịt như bầu trời.
“Mẹ, chúng ta sắp tới rồi.” Mã Hiểu Lộ nhìn Lâm Thiến qua kính chiếu hậu rồi nói.
Lâm Thiến gật đầu nói: “Mấy năm nay, Tân Hải đã thay đổi rất nhiều.”
Ngày hôm qua Thẩm Ngạo cũng đã nói cho Tô Vũ vị trí cụ thể của biệt thự, hôm nay có thể trực tiếp đến đó, đồ dùng nội thất cũng đều có hết cả rồi.
Cũng là làm khó Mã Hiểu Lộ, mưa lớn như vậy mà cô còn có thể lái xe an toàn đến khu biệt thự Hoa Sơn.
Nhưng mà vừa mới đến cổng, Mã Hiểu Lộ lại không dám đi vào bên trong.
Bởi vì đây là nơi tụ tập của giới nhà giàu ở Tân Hải, khu biệt thự Hoa Sơn.
Cho dù là ở Tân Hải không thiếu người giàu, nhưng cũng không có nhiều người có đủ khả năng mua biệt thự tại đây.
“Tô Vũ, căn nhà anh nói ở đây thật à?” Mã Hiểu Lộ đỗ xe bên đường, bật đèn nháy đôi lên hỏi.
Tô Vũ nhìn qua cửa sổ xe, sau đó gật đầu nói: “Khu Hoa Sơn, chính là nơi này.”
Bởi vì Thẩm Ngạo đã đợi trước ở cổng nên bọn Tô Vũ thuận lợi lái xe đến bãi đậu xe ngầm của biệt thự giữa sườn núi.
Thẩm Hân Duyệt chủ động tiến lên mở cửa xe: “Anh Tô, tôi thực sự xin lỗi, hôm nay bởi vì thời tiết không tiện nên không thể đón từ xa được.”
Nhưng mà khi nhìn thấy Mã Hiểu Lộ bước ra khỏi ghế lái, trong lòng Thẩm Hân Duyệt như đột nhiên bị thứ gì đó bóp nghẹt.
Tuy rằng trước đó đã sớm biết anh đã có gia đình, nhưng sau sự việc trên du thuyền, khi gặp lại chính chủ, Thẩm Hân Duyệt vẫn không kiềm chế được nỗi ghen tị trong lòng, khẽ gật đầu chào Mã Hiểu Lộ.
“Chào dì.” Thẩm Hân Duyệt tươi cười tiến lên đỡ Lâm Thiến xuống xe.
Từ đầu đến cuối Lâm Thiến vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc trước không phải nói Tô Vũ bị đuổi ra khỏi nhà sao? Tại sao bây giờ lại trực tiếp vào ở trong một tòa biệt thự lớn như vậy?
“Cô là?” Lâm Thiến nhíu mày hỏi, cô gái xinh đẹp này nhiệt tình như vậy, làm cho bà ấy có chút không thích ứng kịp.
“À, dì à, cháu là bạn của anh Tô.” Nói xong, Thẩm Hân Duyệt ra vẻ thân thuộc nắm lấy cánh tay của Lâm Thiến và bước đi, người không biết còn tưởng rằng cô ta mới là con dâu của Lâm Thiến.
“Anh thành thật khai báo đi, mùi nước hoa lần trước trên người anh, có phải của cô ta không?” Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ đi ở phía sau, Mã Hiểu Lộ đương nhiên có thể phân biệt được mùi nước hoa.
Mùi nước hoa lần trước trên người Tô Vũ chắc chắn là của Thẩm Hân Duyệt.
“…” Tô Vũ nhất thời không biết nên nói gì.
“Vậy anh nói đi, anh và cô ta có quan hệ gì?” Mã Hiểu Lộ nhìn như vô tình nhưng thực ra là cố ý hỏi.
Điều này quả thật làm cho Tô Vũ cảm thấy hơi khó trả lời, mặc dù mình không làm gì khuất tất nên không phải sợ, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy càng tô càng đen.
“À, không phải mấy lần trước cùng nhau ăn cơm sao, em cũng đi cùng mà, sau đó mọi người quen biết thôi. Còn về nước hoa lần trước thì chỉ là bạn nhảy trong bữa tiệc rượu mà thôi, chắc chắn là em suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Vũ do dự, nói qua loa lấy lệ.
Đến phòng khách ở tầng một, Lâm Thiến trợn tròn mắt, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ và sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng, dường như mỗi thứ đều có giá trị xa xỉ.
Nhất là lúc năm người xếp hàng trong phòng khách cùng nhau cúi đầu trước Lâm Thiến, bà ấy sợ tới mức muốn quay đầu bỏ chạy.
Đây đâu phải là cuộc sống mà bà ấy có thể hưởng thụ, cho dù là nằm mơ cũng chưa từng thấy cảnh tượng xa hoa như vậy.
“Dì à, dì đừng căng thẳng, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi sẽ quen thôi.” Thẩm Hân Duyệt đỡ Lâm Thiến ngồi trên sô pha mềm mại.
Lúc này Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ cũng lần lượt đi theo vào, nhưng mà khi nhìn thấy toàn cảnh biệt thự, cho dù là Mã Hiểu Lộ đã có chuẩn bị tâm lý cũng thực sự kinh hãi.
Đồng thời, trong lòng cô cũng đang thắc mắc, sao Tô Vũ lại làm được tất cả những thứ này?
“Anh Tô, bởi vì thời gian tương đối gấp nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị tốt, ngài thấy đã hài lòng chưa?” Thẩm Ngạo mỉm cười đứng trước mặt Tô Vũ, hơi cúi đầu nói.