Hạ Khang Dụ dìu Hi Văn lên phòng, hản nhẹ nhàng để cô ngồi lên giường ròi
đưa thuốc sau đó là nước cho Hi Văn uống
Cô cũng ngoan ngoãn mà uống hết thuốc Hạ Khang Dụ đưa
“Em có vẻ rất lo lâng cho tên đớ” Hạ Khang Dụ đây hờn ghen mà cầm lấy ly
nước trên tay Hi Văn
Nghe Hạ Khang Dụ nói thế, Hi Văn biết Hạ Khang Dụ đang ghen nhưng khác
với những lần trước hản không còn tức giận hay bị cơn ghen che mờ måt mà
lại cưỡng ép cô trên giường nữa, lần này Hạ Khang Dụ chỉ hờn dỗi mà hỏi
khiến Hi Văn hơi mim cười nhẹ
” Nếu đôi lại là tôi em có thể lo lảng như thế không?” Hạ Khang Dụ vừa dứt lời
thì đến chính hản cũng không biết bản thân đang nói gì
Ha Khang Dụ chỉ cần hình dung tới cảnh Hi Văn lo lảng cho Quân Hạo khi tên
đó chạy xe phóng nhanh trên đường vì cô khiến hản thật sự rất ghen tị, rất khó
chịu
Câu hỏi của hản cũng làm Hi Văn khá ngạc nhiên, cô không ngờ Hạ Khang Dụ
sẽ hỏi thế
Ha Khang Dụ không nói nếu là hản cô nhất định phải lo lång cũng không nói
lần sau đừng lo lảng cho Quân Hạo mà hản lại thêm từ *Có Thể* hản là đang
hói cô sao? đang mong cô sẽ lo lẫng cho hần như thế sao?
Tất nhiên không cần Hạ Khang Dụ hỏi, Hi Văn vẫn biết lòng mình sẽ luôn lo
lầng cho hản, thậm chí còn hơn cả Quân Hạo nhưng cô chí giữ trong lòng
không nói ra.
Ha Khang Dụ mặc kệ lời Hi Văn nói, hản mạnh mẽ áp môi mình lên đôi môi
hồng ngọt ngào của cô khiến Hi Văn hơi sững người, cô dùng tay chống trước
ngực muốn đầy ra
um…um…buông..” Hi Văn cố gầng mở miệng bảo hản buông ra đừng hôn
nữa nhưng càng làm thế Hi Văn chỉ càng tạo cơ hội cho Hạ Khang Dụ tiến sâu
vào trong, môi lưỡi quấn quýt dây dưa với nhau, quét sạch tất cả mật ngọot
trong khuôn miệng của Hi Văn
So với nų hôn dịu dàng như nước ở bàn ăn khi nãy, nụ hôn này đầy mạnh më
chiếm hữu khiến Hi Văn có chút không thích ứng kip, cô chỉ biết nhảm måt lai.
Dù hôn bao nhiêu lần thì Hi Văn vẫn luôn rất gà mờ, toàn được Hạ Khang Dụ
dẫn dåt, đến ngay cả việc thở cũng khiến Hi Văn quên bén
” Ngốc a, thở bâng müi” Hạ Khang Dụ thấy Hi Văn mặt đỏ bừng, mất hết dưỡng
khí hản liền nhận ra vấn đề liền thả cô ra, cười nhẹ nhảc nhở Hi Văn
” à, ở..” Nghe Ha Khang Dụ nhảc, Hi Văn hơi ngớ người không biết phải trả lời
sao chỉ à ờ vài tiếng
Em có chuyện gì giấu anh phải không?” Hạ Khang Dụ nảm lấy căm Hi Văn,
nghi ngờ mà hỏi
Ha Khang Dụ biết Hi Văn không phải là người giận dai như thể, nếu chỉ vì
chuyện hån bênh vực Mạn Nhu mà giận đến mức chán ghét, đổi cả cách xưng
hô từ em- anh sang tôi – anh thì làm hản không tin lảm bởi Hản biết Hi Văn của
hản trưởc giờ tính cách khá vô tự, cô giân dỗi thì sẽ thể hiện rõ trên mặt nếu
chịu khó dỗ dành cô sẽ không giận quá lâu nhưng ln này lại khác
Hi Văn không hề sợ hấi hay nao núng cô nhìn thẳng vào mất Hạ Khang Dụ
Hi Văn đang mong chờ Hạ Khang Dụ tự mình nói ra hết mọi chuyện nếu như
hản thật sự có liên quan đến cái chết của cha cô
Là đồng loã cũng được, là chủ mưa cũng được nhưng điều quan trọng nhất
đối với Hi Văn chỉ là mong người đàn ông trước mặt nói cho cô biết
Dù thế nào cô vân mong Hạ Khang Dụ tự mình nói cho cô biết, Hi Văn thật sự
không muốn tự mình điều tra mới biết chuyện hoặc nghe qua lời người khác
đầu. Nếu thật sự Ha Khang Dụ có liên quan đến vụ án của cha cô, Hi Văn sẽ
không biết phải đối mặt với hần như thế nào nữa
Anh trước giờ chưa từng giấu em chuyện gì! Chỉ cần tiểu Văn Văn hỏi anh sẽ
trá lời” Hạ Khang Dụ không hề do dự, hản khắng định với Hi Vẫn
“Được, vậy tôi muốn biết anh có quen biết cha tôi từ trước không?”
Hi Văn không hỏi Hạ Khang Dụ có liên quan đến vụ án không, cô chỉ muốn hỏi
hản có quen cha cô từ trước không
Nếu hần nói không Hi Vẫn sẽ tin tưởng, cô sẽ không nghi ngờ
Dù gì việc Hạ Khang Dụ có liên quan đến vụ án của cha cô trước giờ chỉ toàn là nghi ngờ của bản thân
Lựa chọn tin tưởng người mình yêu sẽ tốt hơn so với việc nghi ngờ rồi tự bản thân làm tổn thương chính mình
Ha Khang Dụ do dự trong giây lát, hản không hiểu tại sao Hi Văn lại hỏi như thế.Hản båt đầu nghi ngờ Hi Văn thật sự đã biết chuyện gì không nên biết, hản
nhất định phải điều tra, suy nghĩ một hồi Hạ Khang Dụ lâc đầu, tỏ vẻ không quen biết
“Anh chưa từng gặp cha em trước đây, làm sao có thể quen biết ông ấy được.”