Rate this post

Tô Vũ thản nhiên lấy ra một mảnh vải đen, sau khi trải ra trên bàn, nó được ghim gọn gàng bằng những cây kim bạc sáng bóng.

“Bệnh nhân của cô, cô nên tự mình làm, nếu lần này tôi giúp đỡ cô thì sẽ có lần sau lần sau nữa, điều mà cô học được đó chính là không ngừng cầu xin sự giúp đỡ từ người khác.” Tô Vũ duỗi tay ra lấy một cây kim bạc và nói.

“Vậy tiên sinh muốn thế nào?” Tiêu Tuyết Ny cũng đại khái hiểu được ý đồ của Tô Vũ rồi, thế nhưng cũng không phải hiểu được một cách rõ ràng.

Điều đó có nghĩa là nếu muốn chữa khỏi bệnh cho Tô Thiếu Uy thì cô ấy phải tự làm, thế nhưng ngay cả một bác sĩ Đông y đã lớn tuổi như bác sĩ Trịnh còn không dám làm, một người gà mờ thậm chí còn không thể tìm ra huyệt đạo như cô ấy, càng không thể nào tìm một nơi để bắt đầu.

“Quan sát cho kỹ, tôi sẽ chỉ làm một lần thôi.” Sau khi Tô Vũ nói xong, anh nhanh chóng kéo Trần Phúc đến bên cạnh mình.

Sau đó anh dùng thủ pháp tương tự mà lần trước anh áp dụng với Tô Thiếu Uy lên người trên Trần Phúc một lần. Toàn bộ quá trình hoàn thành chỉ trong vòng chưa đầy hai giây, làm cho Trần Phúc hoàn toàn không hề có cảm giác gì cả.

“Cậu đang làm gì vậy?” Trần Phúc xoay người lại, ông ta nghĩ rằng trên người mình có bụi, Tô Vũ đã giúp ông ta phủi bụi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Trần Phúc đã thay đổi rất nhiều, sau đó sắc mặt lộ rõ sự vặn vẹo. Ông ta ôm bụng và chạy ra phía sau.

Kết quả là, ông ta bị Tô Vũ kéo lại: “Đừng lo lắng, nó sẽ không gây hại cho ông, bây giờ ông cũng không thể rút nó ra.” Bởi vì vừa rồi Tô Vũ đã âm thầm phong ấn cơ vòng của Trần Phúc, cho dù bây giờ Trần Phúc có cố gắng kéo nó ra thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn ông ta vẫn không thể rút nó ra.

Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny nói: “Tình huống bây giờ của ông ta có phải là khá giống với tình trạng bây giờ của bệnh nhân mà cô phụ trách không?”

Mặc dù chưa được kiểm tra bằng các dụng cụ khám hiện đại, những triệu chứng đột ngột của Trần Phúc quả thực giống hệt với những triệu chứng của Tô Thiếu Uy khi anh ta mới vào bệnh viện.

Sau đó Tô Vũ lại bảo Trần Phúc ngồi lên ghế đẩu, “Roẹt” một tiếng, anh xé toạc áo sơ mi của ông ta, nhanh chóng vê vê bốn cây kim bạc trong tay, anh nhìn Trần Phúc nói: “Nhìn cho kỹ, thủ pháp “Huyền Môn Thập Cửu Châm” sẽ không tệ hơn “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” mà cô nói đâu.”

Sau khi nói xong, bốn cây kim bạc đã được c ắm vào bốn huyệt đạo của Trần Phúc lần lượt là Quan Nguyên Dư, Đại Trừ, Thiên Trụ và Ngọc Chẩm. Sau đó, cả người Trần Phúc khẽ run một cái, Tô Vũ vươn tay ra nhẹ nhàng búng kim bạc ở huyệt Quan Nguyên Dư, sau đó anh phủi phủi tay nói với Tiêu Tuyết Ny: “Cô đã nhìn rõ rồi chứ? Tháo những cây kim bạc này ra đi.”

Lúc này, những triệu chứng vừa rồi của Trần Phúc lập tức biến mất, nhưng khi Tiêu Tuyết Ny tháo bốn cây kim bạc ra, Trần Phúc vẫn cầm giấy vọt vào nhà vệ sinh.

“Ông ta bị sao vậy…” Tiêu Tuyết Ny thắc mắc tại sao Trần Phúc vẫn chạy vào nhà vệ sinh.

“Đừng lo lắng, đó chỉ là một quá trình cần thiết để bài tiết độc tố ra khỏi cơ thể, không sao đâu.”

“Thế nhưng, tôi…” Tiêu Tuyết Ny cầm những cây kim bạc đó trong tay, nhưng cô ấy vẫn không hề cảm thấy tự tin một chút nào cả, dù sao cô ấy cũng chỉ xuất thân từ Tây y, đối với phương thức vận châm của Đông y thực sự cô ấy không hề nắm chắc.

Đương nhiên, Tô Vũ đã nhìn ra sự lo lắng trong lòng Tiêu Tuyết Ny, anh quấn miếng vải đen lại, đưa cho Tiêu Tuyết Ny và nói: “Thấy trăm lần cũng không bằng làm một lần, bất kể có làm chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng đều cần to gan thử nghiệm. Cô phải vượt qua chướng ngại tâm lý của chính mình, làm đi.”

Tiêu Tuyết Ny hít một hơi thật sâu, kính cẩn cúi đầu với Tô Vũ và nói: “Cảm ơn tiên sinh đã cho lời khuyên.”

Sau khi Tiêu Tuyết Ny rời đi, rốt cuộc, Trần Phúc cũng túm đũng qu@n ra đằng sau đi ra: “Tôi nói này thằng nhóc thối tha, cậu đã làm gì tôi thế?”

Tô Vũ làm sao có thể nói ra chuyện vừa rồi anh đã làm thí nghiệm với Trần Phúc chứ?

“Không có gì, tôi thấy gần đây ông bị táo bón, ngủ không ngon giấc, cho nên tôi đã giúp ông điều chỉnh lại kinh mạch, có phải là bây giờ ông cảm thấy tình trạng của mình ổn hơn nhiều rồi đúng không?” Tô Vũ xòe tay nói.

Trần Phúc xoa xoa bụng nói: “Thật sự là vậy, hai hôm nay, quả thực là tôi đang gặp vấn đề như vậy, thằng nhóc này, cậu đã giúp tôi hai lần, đi thôi, hôm nay để tôi mời cơm.”

Tô Vũ lắc đầu nói: “Không được, tôi còn phải trở về nấu ăn.”

Trên đường đi, Tiêu Tuyết Ny cẩn thận hồi tưởng những động tác của Tô Vũ trong Dịch Phúc Quán, như nước chảy mây trôi không hề có sự ngập ngừng, lại còn chuẩn xác, đúng vị trí, không chậm trễ. Cứ như thể Tô Vũ đã lặp đi lặp lại hành động này hàng ngàn lần.

“Nhưng ở độ tuổi của anh ấy, tại sao lại có thể đạt tới trình độ thành thạo hoàn mỹ như vậy?” Tiêu Tuyết Ny cảm thấy điều này khó mà tin được.

Sau khi trở về bệnh viện, Tiêu Tuyết Ny vẫn không dám ra tay, vì vậy cô ấy lại đi tìm bác sĩ Trịnh trong bệnh viện, cô ấy lấy bản đồ kinh mạch và huyệt đạo trên cơ thể người ra, nghiêm túc so sánh dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Trịnh.

Để hiểu được những gì Tô Vũ, cô ấy cũng thử nghiệm nhiều cây kim trên người mình hết lần này đến lần khác.

“Tuyết Ny à, vốn dĩ tôi không nên xen vào, thế nhưng những kỹ thuật Đông y không thể thành thạo được trong một sớm một chiều, cô đừng quá lo lắng.” Bác sĩ Trịnh ở bên cạnh nhắc nhở.

Lúc này Tiêu Tuyết Ny vẫn đang đắm chìm trong cách thức vận châm: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông Trịnh.”

Sau khi nói xong, Tiêu Tuyết Ny cầm bộ kim bạc mà Tô Vũ đã đưa cho cô ấy, trở về phòng chăm sóc đặc biệt của Tô Thiếu Uy.

“Lật bệnh nhân lại, động tác phải thật nhẹ nhàng.” Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Thiếu Uy đang nằm trên giường bệnh và nói với hai y tá ở bên cạnh mình.

Bởi vì Tiểu Tuyết Ny là bác sĩ điều trị chính của Tô Thiếu Uy cho nên y tá đương nhiên phải làm theo lời cô ấy nói.

Trong tay Tiêu Tuyết Ny cầm một cây bút, cẩn thận so sánh bốn huyệt đạo mà Tô Vũ đã nói, để đảm bảo không có chuyện bất trắc xảy ra, cô ấy đã đánh dấu vị trí của bốn huyệt đạo lên người Tô Thiếu Uy.

Làm xong tất cả những điều này, Tiêu Tuyết Ny hít một hơi thật sâu, đeo khẩu trang y tế, bàn tay cầm kim bạc có hơi run rẩy một chút.

Bởi vì cô ấy biết những gì mình đang làm, biết rằng hậu quả của việc to gan thử nghiệm này có thể rất nghiêm trọng. Nếu như cô ấy thất bại, tình trạng bệnh của Tô Thiếu Uy có thể sẽ chuyển biến xấu đi, thậm chí tính mạng của anh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Không chỉ có vậy, vốn dĩ cô ấy là một bác sĩ Tây y, việc cô ấy tùy tiện sử dụng thủ pháp Đông y sẽ làm hủy hoại danh tiếng của cô ấy ở trong bệnh viện, e rằng cô ấy có thể phải chịu trách nhiệm pháp lý.

Thế nhưng để theo đuổi lý tưởng trong lòng, vì để cho mọi bệnh nhân trong tay cô ấy đều có hy vọng sống sót, Tiêu Tuyết Ny vẫn chuẩn bị đứng vững vàng dưới áp lực tâm lý được ăn cả ngã về không.

Lúc này, hai y tá bên cạnh cô ấy nhìn bàn tay không ngừng run rẩy của Tiêu Tuyết Ny khi cầm kim bạc trong tay, trên trán cô ấy lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, như thể một bác sĩ ngoại khoa đang tập trung tinh thần hàng giờ trong một cuộc phẫu thuật.

Thực ra, trong lòng họ cảm thấy khá bối rối trước hành động lấy kim bạc của Tiêu Tuyết Ny, nhưng dù sao thì Tiêu Tuyết Ny cũng là một bác sĩ, với chức trách là một người y tá, họ hiển nhiên không nên xen vào chuyện này.

Trong số họ, có một người y tá lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tiêu Tuyết Ny. Sau đó, Tiêu Tuyết Ny hít sâu một hơi, trong đầu cô ấy hồi tưởng lại những động tác của Tô Vũ và nhanh chóng cắm chính xác bốn cây kim bạc vào những vị trí mà cô ấy đã đánh dấu trước ở trên người Tô Thiếu Uy

Sau khi làm xong, Tiêu Tuyết Ny lùi lại hai bước, như thể đang chờ đợi một phép màu xảy ra.

Đúng lúc này, đột nhiên, Tô Thiếu Uy đang nằm trên giường bệnh, toàn thân anh ta có hơi co quắp.

“Bíp!!”

Sau đó, máy đo dấu hiệu sinh tồn bên cạnh giường bệnh phát ra một tiếng bíp dài, lúc này, các chỉ số đánh giá dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh đột nhiên mất hết.