Rate this post

Ánh nắng từ từ chiều vào phòng, đêm qua cô và Lý Cảnh Thiên đã cùng nhau làm tới sáng. Nhìn những vết đỏ trên bắp tay và vai cô thở dài, anh xem ra vẫn còn ngủ rất say. Cô thì trần như nhộng, vội vàng lấy chăn che lấy cơ thể rồi xoay người bước xuống giường. Cô cảm thấy vô cùng nhức mỏi, anh nói sẽ nhẹ nhàng nhưng cô chẳng thấy nhẹ ở đâu. Mới vừa đặt chân xuống giường thì một bàn tay to lớn ôm lấy cô.

-“…”

-“ Một lát nữa…khi anh trai và ba của em đi làm, mẹ của em sẽ ra ngoài với bạn vì thế anh có thể đi vào lúc đó”

Lý Cảnh Thiên sững người, dù đêm qua hai người đã mãnh liệt như thế nhưng khi trời sáng thì thực tại phũ phàng rằng anh và vô sắp ly hôn.

-“ Đừng đi, anh có thể cho em tất cả.”

Lý gia có tiền, có quyền thế, cô cần gì phải lao tâm khổ sức ở Úc chứ. Cô quay sang nhìn anh

-“ Lâm Quỳnh Chi…”

Anh vội vàng đè cô xuống

-“ Đừng nói nữa”

-“…”

-“ Đêm qua là lần đầu của anh, em phải chịu trách nhiệm cho anh chứ”

Lần đầu? Trong hai năm qua anh và Lâm Quỳnh Chi chưa làm gì hết sao? Rõ ràng anh yêu cô ta đến như vậy cơ mà…

-“ Em chịu trách nhiệm cho anh vậy ai chịu cho em?”

-“ Anh”

Anh muốn chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân này, dù nó là được sắp xếp trước anh cũng muốn vun đắp tình yêu một cách từ từ.

-“ Chẳng phải đã nói là ly hôn sao?” Cô vội vàng đẩy anh ra

-“ Em định từ bỏ cuộc hôn nhân này sớm như vậy sao?”

-“ Em phải làm sao đây? Chúng ta trước khi kết hôn còn không biết mặt đối phương”

-“ Em không muốn thử yêu một lần sao?”

Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, cuối cùng cô cũng tìm được một người thương cô dù chỉ là mới ban đầu nhưng cô cũng rất mãn nguyện.

-“ Anh xin lỗi đã để em đau khổ trong suốt một tuần”

-“ Ừm…anh, đừng uống rượu nữa”

Ánh nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu lên làn da mịn màng của cô, khiến anh không thể rời mắt. Cảm giác nhức mỏi vẫn còn đó, nhưng trong giây phút này, mọi thứ dường như tan biến khi ánh mắt họ giao nhau.

Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng kéo cô nằm xuống bên cạnh mình, một tay vòng qua eo cô, vuốt ve những lọn tóc mềm mại. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn đầy ngọt ngào và lắng đọng. Không gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại họ và những cảm xúc đang trào dâng.

Anh biết bản thân mình mê muội với Lâm Quỳnh Chi quá lâu rồi

-“ Cảm ơn vì em đã cho anh một cơ hội”

Trình Tú Dao cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh, cô chỉ đáp lại anh bằng một nụ hôn mà thôi. Trình Tú Dao để mặt mình trôi theo dòng cảm xúc.

Lý Cảnh Thiên từ từ dịch chuyển, kéo chăn nhẹ nhàng che đi những đường cong của cô. Bàn tay anh lướt nhẹ trên làn da mịn màng của Trình Tú Dao.

Bạch Mộng Nhiên là em họ của Trình Tú Dao, gọi ông Trình là cậu, nghe tin chị họ của mình sắp ly hôn nên cô vội vã bay từ Ý về. Mới sáng sớm cô đã đến Trình gia

-“ Chị đâu ạ?”

-“ Trên phòng” Trình Vĩ Phong đáp

Bạch Mộng Nhiên vội vã chạy lên phòng

-“ Chị, em về rồi nè. Chuyện ly hôn là sao thế?”

Cô xông vào phòng, khổ nỗi buổi tối hôm qua Trình Tú Dao đã quên khoá cửa. Bạch Mộng nhiên nhìn thấy chị mình cùng một người đàn ông đang ân ái thì ngại đỏ mặt, Lý Cảnh Thiên liếc Bạch Mộng Nhiên.

-“ Em xin lỗi”

Trình Tú Dao vội vã mặc quần áo cho chỉnh tề, cô chỉ vừa khoác vội một chiếc áo hai dây thì bị nhìn thấy. Bạch Mộng Nhiên nhìn ra ngoài thì va phải Trình Vũ Phong, anh tới để lấy đơn ly hôn.

-“ Em về hồi nào thế?”

-“ Mới hồi sáng”

Cô chắn trước cửa không cho anh vào trong

-“ Gì thế?”

-“ Anh đi ăn sáng trước đi, chị Dao Dao đang ngủ”

-“ Không được. Hôm nay anh phải đi sớm”

Trình Vũ Phong xông vào phòng, cả hai đứng người, Bạch Mộng Nhiên đứng nép sang một bên. Lý Cảnh Thiên quần áo sộc sệch bị Trình Vũ Phong kéo xuống dưới nhà, Trình Tú Dao đi phía sau giải thích khang cả cổ.

-“ Anh, trời ơi anh bỏ chồng em ra đi”

-“ Chồng cái gì mà chồng? Sắp ra toà ly hôn rồi mà chồng”

-“ Em không ly hôn nữa”

Ông bà Trình cũng đứng hình, Bạch Mộng Nhiên ở trên cầu thang lắc đầu ngao ngán. Vậy là hai người phải nói chuyện riêng với cả gia đình. Ông Trình là người căng nhất, ông cứ lầm lì không nói gì, Trình Tú Dao sợ không khí này nên phải mở lời trước.

-“ B-ba…”

-“ Khỏi giải thích với ba, anh kiểm tra camera rồi. Leo rào vào nhà còn em đưa cậu ta vào phòng.”

Trình Tú Dao đỏ mặt nhìn anh trai rồi quay sang nhìn Lý Cảnh Thiên. Ông Trình đứng lên

-“ Cảnh Thiên ra ngoài nói chuyện”

Anh đứng lên định rời đi thì cô kéo tay anh lại, cô sợ ba và anh cô sẽ làm khó anh

-“ Em đi với”

Trình Vĩ Phong và Trình Vũ Phong cũng đi theo ba, hình như hiểu ý em gái Trình Vũ Ôhng quay lại

-“ Chỉ có đàn ông nói chuyện thôi, em ở đó đi”

Lý Cảnh Thiên mĩm cười gỡ tay cô ra “ Anh không bỏ em nữa đâu”

Nhìn bốn người đang nói chuyện rất căng thẳng ngoài vườn, quay qua bà Trình thì cô lại càng sợ.

-“ M-mẹ…”

Chu Uyển Lan thở ra một hơi dài, cô tưởng cô sắp bị mắng rồi nhưng không.

-“ Ở lại hay ly hôn, chọn một trong hai”

-“ Ở lại ạ”

Bạch Mộng Nhiên ngồi kế bên nói

-“ Suy nghĩ cho kĩ nha…”

Bạch Mộng Nhiên cũng sắp ly hôn với chồng là thiếu gia vì có kẻ thứ ba xuất hiện, rõ ràng cô cũng là thiên kim tiểu thư, học vấn khủng, tốt nghiệp khoa thiết kế thời trang đại học Milan, vậy mà lại thu một kẻ thấp kém. Hôn nhân là chuyện rất khó nói, hơn nữa hai người còn không có tình yêu trước đó.

-“ Mẹ…hôm qua mẹ đã nói tôn trọng quyết định của con mà…”

-“ Rồi rồi, kệ con”

Ở ngoài vườn thì không khí vô cùng đáng sợ

-“ Hôm qua cậu vào đây khi nào?”

-“ Tầm nửa đêm ạ”

-“ Rồi sao nữa?”

-“ Dạ….”

Trình Vĩ Phong thấy anh khó xử liền cất lời

-“ Tôi tôn trọng quyết định của em gái tôi, nên nếu cậu còn để Dao Dao khóc lóc trở về nhà thì đừng trách tôi”

Người nhã nhặn như Trình Vĩ Phong hôm nay lại nói ra câu này là bởi anh xem Trình Vũ Phong và Trình Tú Dao là em ruột.

-“ Cậu biết đấy, hôn nhân là chuyện khó nói. Cãi nhau thì có thể làm lành, nhưng người thứ ba thì không thể chấp nhận” Trình Vĩ Phong khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị nói.

-“ Vâng”

-“ Ba, trời vẫn còn sương. Sẽ bệnh đó ạ, ba vào nhà thôi”

Những lời ông Trình định nói đều được Trình Vĩ Phong nói hộ rồi, ông cũng rất vừa ý nên đi vào nhà.

Lý Cảnh Thiên đi theo, cô nhìn anh thăm dò. Lý Cảnh Thiên lén đưa ngón tay cái lên, mọi chuyện đều đã ổn lúc này cô mới được yên.

…—————-…