Rate this post

Chu Uyển Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn xa xăm. Ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều trải dài trên những tán cây, nhưng trong lòng cô lại u ám hơn bao giờ hết. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô nhìn vào màn hình, số điện thoại từ Úc hiện lên rõ ràng. Sau một chút lưỡng lự, cô nhấc máy.

-“Alo”

Đầu dây bên kia là giọng của em gái cô, Chu Uyến Dung.

” Chị, đang ở đâu thế?”” Ở nhà”” Em nghĩ chị nên đến Úc ngay…Hạ Phương Ý đang ở đây”” Cô ta ở Úc thì liên quan gì đến chị?”” Với chồng chị”Chu Uyển Lan sững người. Những lời của em gái như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cô không thế tin vào những gì vừa nghe thấy. Bàn tay cầm điện thoại của cô bắt đầu run rẩy, giọng nói lạc đi:

-“Em… em nói gì? Phương Y… với Nguyên Khang?”

Chu Uyển Dung im lặng trong vài giây trước khi nhẹ nhàng trả lời:

-“Vâng, chị. Em không muốn tin đâu, nhưng em đã thấy họ cùng nhau tình chàng ý thiếp tại một nhà hàng đây.

Chị cần em đến xử cô ta không? Đúng là cái thứ ăn cây táo rào cây sung”

Trái tim Chu Uyển Lan dường như ngừng đập. Cô không nói thêm được lời nào, chỉ lặng thinh trong sự choáng váng. Người mà cô yêu thương và tin tưởng nhất, Trình Nguyên Khang, chồng của cô, lại ngoại tình với Hạ Phương Y – em họ của cô. Làm sao chuyện này có thể xảy ra?

-“Chị… em xin lỗi vì phải nói ra điều này, nhưng chị phải biết. Em không muốn chị bị lừa dối thêm nữa.”

Giọng của Chu Uyển Dung đầy áy náy, nhưng với Chu Uyển Lan, những lời đó như nhấn chìm cô vào vực sâu không đáy. Cô cảm thấy nghẹt thở, như thể không khí trong phòng đột nhiên bị hút cạn.

-“Được rồi, chị sẽ xử lý chuyện này. Cảm ơn em.”

Cô cúp máy, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ. Chu Uyển Lan nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô, cảm giác đau đớn và cay đắng đang dâng tràn. Những hình ảnh về Hạ Phương Ý và Trình Nguyên Khang quấn quýt bên nhau cứ hiện lên trong tâm trí cô, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Cô đứng dậy, đi đến trước gương. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, cô thấy một người phụ nữ mệt mỏi, yếu đuối, và cô độc. Mọi thứ mà cô từng cố gắng xây dựng, từ cuộc hôn nhân đến danh dự của mình, giờ đây chỉ là một mớ hỗn độn.

Chu Uyển Lan khẽ vuốt bụng, nơi đứa con của cô đang lớn dần từng ngày. Cô thì thầm với bản thân: “Phải mạnh mẽ… mình không thể gục ngã.”

Cảm giác chết tâm lan dần trong cô. Tình yêu mà cô dành cho Trình Nguyên Khang đã bị phản bội, và giờ đây, cô biết rằng mình không thể trông cậy vào anh nữa. Chiếc mặt nạ của cuộc hôn nhân hạnh phúc đã rơi xuống, để lộ ra sự thật tàn nhẫn.

-” Những chuyện này bao giờ mới kết thúc…con à, mẹ chịu không nỗi nữa rồi”

Chu Uyển Lan có mặt tại tập đoàn Astra chi nhánh Úc từ sáng sớm. Cô mang theo chiếc bụng bầu đã 8 tháng đi gặp chồng. Cô mở toan cánh cửa phòng chủ tịch mặc cho trợ lí can ngăn. Nhìn thấy cảnh tượng em họ Hạ Phương Ý đang ngồi lên đùi chồng mình quyến rũ, lòng cô thắt lại. Chu Uyển Lan nhìn thấy bản mặt sợ hãi của

Hạ Phương Ý thì lao đến

” Mày, con tiện nhân”” C-chi”” Mày là thứ ăn cây táo rào cây sung. Nếu không có mẹ tao nhận nuôi mày thì mày có ngày hôm nay sao? Vậy mà mày dám…”Trình Nguyên Khang can ngăn Chu Uyển Lan, dù gì cô cũng đang mang thai. Làm như này rất ảnh hương đến đứa bé.

” U-uyển Lan, nghe anh nói đã.”” Anh bỏ tôi ra”” Em bình tĩnh, chúng ta về nhà rồi giải quyết”Để tránh Chu Uyển Lan bị kích động, Trình Nguyên Khang ngây lập tức cho người đưa Hạ Phương Ý ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi phòng chủ tịch thì Chu Uyển Dung đã chặn lại.

” Đi đâu thế?”” U-Uyển Dung…sao chị lại ở đây?”” có ai đi đánh ghen mà lại đi một mình không?”Chu Uyển Dung còn ghê gớm hơn chị gái mình nhiều lần vậy nên điều Hạ Phương Ý lo sợ đã tới.

-” Trói cô ta lại, đem về Chu gia”

” Dạ!”” Uyển Dung, chị nghe em nói. Tất cả chỉ là…”” Mày mà nói thêm một câu, ngay lập tức xe cứu thương đến Hạ gia đưa cha của mày đi đó”Chu Uyển Dung hằn học cắt ngang, giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao. Hạ Phương Ý chỉ biết im lặng, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Cô ta biết Chu Uyển Dung không phải kiểu người nói đùa, và cô đang ở trong tình huống nguy hiểm hơn bao giờ hết.

-” Mày gọi tên tao thật là chói tai hết sức, mày mới ở Chu gia được đâu đó mười mấy năm đã tưởng mình mang họ

Chu rồi sao? Con dòng vợ lẻ thì tốt nhất nên im mồm, tao ghét nhất thể thoại người như mày. Đưa đi!”

Hai người vệ sĩ theo lệnh của Chu Uyển Dung tiến đến, nắm chặt lấy tay Hạ Phương Ý, kéo cô ta ra khỏi phòng không chút khoan nhượng. Cảnh tượng đó làm cho không khí trở nên ngột ngạt.

Trong phòng Trình Nguyên Khang đứng yên, không dám đối diện với ánh mắt đầy tổn thương của vợ mình.

Chu Uyển Lan đưa tay ôm lấy bụng, cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng của đứa bé bên trong, nhưng lòng cô như bị dao cứa. Cô đã từng tin rằng Trình Nguyên Khang yêu cô, rằng gia đình nhỏ này sẽ là tất cả. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là sự phản bội, lừa dối và đau đớn.

-“Anh nói đi,” Chu Uyển Lan thì thầm, giọng run rẩy. “Tại sao lại làm vậy? Anh đã hứa với em điều gì?”

Trình Nguyên Khang thở dài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm anh biết rằng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát. Anh nhìn vợ, thấy cô quá mệt mỏi, quá tổn thương, và anh biết rằng không còn lời bào chữa nào đủ để xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.

”Anh xin lỗi, Uyển Lan,” anh nói khẽ, mắt không dám nhìn thẳng vào cô. “Đó chỉ là sai lầm… Anh không hề yêu cô ta, tất cả chỉ là một phút yếu lòng…””Yếu lòng?” Cô bật cười, nhưng giọng cười đầy cay đắng. “Anh nghĩ một câu xin lỗi, một lời bào chữa sẽ khiến mọi chuyện trở lại như cũ sao? Anh nghĩ em có thể tha thứ khi biết rằng người mà anh phản bội em lại là em họ của em?”Cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh thêm nữa. Chu Uyển Lan cảm thấy trái tim mình tan nát, không còn chút sức lực nào để đối diện với người đàn ông đã từng là tất cả của mình.

-“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, Nguyên Khang. Và kể cả đứa bé này, nó cũng không cần một người cha như anh. Ly hôn đi”

Nói rồi cô quay lưng lại với anh, lòng dạ rối bời và cay đăng. Cô cố gắng giữ mình bình tĩnh, nhưng mọi thứ trong lòng như sắp vỡ tung. Những lời cuối cùng của cô nói với Trình Nguyên Khang, những ánh mắt thất vọng, và sự phản bội tràn ngập tâm trí.

Cô nắm chặt bụng, cảm nhận đứa bé đang lớn dần trong mình, nhưng sự đau đớn và căng thẳng đang dồn ép khiến cô khó thở. Bước chân dần trở nên loạng choạng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở trở nên nặng nề. Nhìn xuống dưới chân, một thứ chất lỏng màu đó đang từ từ chảy ra. Trình Nguyên Khang thấy có gì đó không đúng liền vội vã đi đến đỡ cô nhưng Chu Uyển Lan hất tay ra.

” Đừng chạm vào tôi, đồ khốn”” Uyển Lan, em phải đến bệnh viện”Cô muốn gọi em gái mình giúp đỡ nhưng miệng không nói được. Dùng hết sức Chu Uyển Lan chỉ kịp thốt lên vài từ:

”Bụng… chị… đau quá…Uyển Dung!!!” trước khi cơn đau dữ dội tấn công. Cô khụy xuống, tay vẫn ôm chặt bụng như cố bảo vệ đứa con của mình. Cô khóc nất lên một phần vì tủi thân, một phần vì hoảng sợ” Cha lừa con, anh ta không phải người tốt. Các người đều gạt ta, tất cả mọi người đều gạt ta”Ngay lập tức Chu Uyển Lan được đưa vào bệnh viện. Chu Uyển Dung cũng chạy tới, vừa thấy Trình Nguyên Khang đứng ở hành lang trên bàn tay và áo dính máu, cô lập tức xông đến tát anh.

”Anh có thấy hối hận không? Đó là chị tôi… và anh đã phản bội cô ấy như vậy.” Cô gần như gắn giọng, không thể kiềm chế sự tức giận nữa.” Chị tôi sinh con cho anh đó…”Trình Nguyên Khang không trả lời, chỉ cúi đầu. Những lời nói của Chu Uyển Dung như những nhát dao đâm sâu vào tâm can anh. Anh đã không chỉ làm tổn thương Uyển Lan, mà còn đẩy cô vào nguy hiểm đến mức này.

-“Anh đã phá hủy cuộc đời của chị tôi… và đứa bé… nếu có chuyện gì xảy ra với họ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Chu Uyển Dung nhìn qua phía người làm quát

” Còn ở đó làm gì? Gọi chủ tịch và phu nhân đến đây” nói xong cô quay qua nhìn anh” Trình gia đừng có được nước làm tới, chị tôi mà có mệnh hệ gì thì anh xác định hai nhà chúng ta trở mặt trên thương trường. Vậy thôi”Cả ngày hôm đó, trên dưới bệnh viện nháo nhào vì một sản phụ sinh non và bị băng huyết. Xém nữa thì mất mạng… còn bên ngoài phòng sinh là người chồng đang ôm đầu tội lỗi ngồi trên băng ghế tự trách.