Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Rate this post

Thực ra trước đó Tô Vũ cũng có nghĩ trong lòng, lần này đột nhiên xuất hiện nhiều bệnh nhân như vậy, hẳn không phải điềm lành, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng đến thế.

Nghiêm trọng đến mức ngay cả bây giờ anh cũng không có biện pháp tốt, tuy rằng Tô Vũ có lẽ có cách chữa khỏi một bệnh nhân, nhưng hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân thì Tô Vũ thực sự bó tay.

Cho dù bỏ ra bao công sức tìm ra cách đối kháng loại virus này, nhưng lại không tìm ra nguồn lây của nó, không cách nào ngăn nó tiếp tục lây lan trong đám đông.

Tin rằng chẳng bao lâu nữa, không chỉ thành phố Tân Hải, cho dù là Kim Lăng, thậm chí cả Hoa Hạ, cả thế giới đều có thể bị loại virus khủng khiếp này chiếm lĩnh.

Đến lúc đó, sẽ là thảm họa toàn cầu, nên việc thành phố Tân Hải hiện tại phát cảnh báo đỏ phòng chống dịch bệnh, tuyệt đối không phải đang nói suông doạ dẫm.

Dù sao loại virus này từ khi loài người phát hiện ra nó cho đến nay vẫn chưa có cách nào kiểm soát được, nó như một con thú dữ chôn vùi trong sa mạc, một khi thức tỉnh, e là sức mạnh loài người khó lòng chống lại.

Mà không may, lúc này, không biết vì lý do gì, con thú hung dữ đang ngủ say này dường như đã dần tỉnh lại.

Tô Vũ im lặng một lúc rồi nói: “Tôi lập tức đến bệnh viện một chuyến.”

Tuy rằng Tô Vũ không hỏi chuyện đời, cũng không muốn dính líu nhiều vào tranh chấp nhân gian, nhưng cũng không thể đứng nhìn bao chúng sinh thiên hạ lâm vào nước sôi lửa bỏng mà không màng.

Có lẽ việc mình xuất hiện ở đây chính là để giúp loài người vượt qua đại kiếp. nạn chưa từng có này.

Cúp máy xong, sắc mặt Tô Vũ trầm xuống, Mã Hiểu Lộ sớm tối ở bên Tô Vũ tất nhiên là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi trên mặt anh.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Mã Hiểu Lộ tiến lên một bước nói.

Tô Vũ không đáp lại, đưa tay nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ, rồi siết chặt. Dù thế nào, cho dù nơi đây sắp biến thành núi đao biển lửa, địa ngục trần gian, Tô Vũ cũng nhất định phải đảm bảo an toàn cho người phụ nữ này.

Thực ra, Tô Vũ cũng không quá lo lắng cho Mã Hiểu Lộ, bởi dù sao trên người cô vẫn còn một vị thần hộ mệnh thượng cổ Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu, khi thực sự gặp nguy hiểm chết người thì còn chưa biết ai bảo vệ ai.

“Được rồi, bên tôi còn chút việc, phải đi xử lý trước, cứ làm theo lời tôi là được.” Nói xong Tô Vũ không nói thêm với Thẩm Ngạo và Từ Nguyên nữa, kéo Mã Hiểu Lộ rời khỏi cửa hàng xe.

Họ bắt một chiếc xe trực tiếp đến bệnh viện, lúc này bệnh viện đã không thể dùng từ kín người hết chỗ để hình dung nữa.

Ngay cả cửa lớn cũng đầy người chờ khám bệnh, những người đó hai tay ôm bụng, ánh mắt ngây dại, nếu không phải giữa ban ngày, chắc chắn sẽ khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

“Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều bệnh nhân thế này? Chẳng lẽ dịch cúm lần này lại nghiêm trọng vậy sao?”

Mã Hiểu Lộ nhẹ nhàng nhích lại gần Tô Vũ, nhíu chặt lông mày.

“Không phải cảm lạnh, bây giờ anh cũng không biết tình hình thế nào.” Tô Vũ quay đầu nhìn Mã Hiểu Lộ nói.

“Vậy là gì?” Mã Hiểu Lộ có vẻ hơi căng thẳng, bởi vì cô nhìn thấy một số bệnh nhân có tình trạng khá nghiêm trọng.

Da trên mặt họ bắt đầu khô ráp, thậm chí có mảng da lớn bong tróc ra, bộ dạng vô cùng dữ tợn đáng sợ.

“Bây giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng có thể tình hình rất nghiêm trọng, em phải luôn chú ý an toàn cho bản thân, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với anh ngay lập tức.” Tô Vũ dừng bước, hai tay nắm vai Mã Hiểu Lộ nghiêm túc nói.

Từ trước đến nay, quả thực đây là lần đầu tiên Tô Vũ nghiêm túc như thế này, nên Mã Hiểu Lộ cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, đồng thời cũng cảm nhận được sự quan tâm từ Tô Vũ.

Chỉ thấy cô gật đầu, theo Tô Vũ đến văn phòng của Tiêu Tuyết Ny.

“Sư phụ đến rồi.” Thấy Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đến, Tiêu Tuyết Ny lập tức đứng dậy, thần sắc có phần nghiêm trọng.

“Tình hình rốt cuộc thế nào?” Tô Vũ mở miệng hỏi.

Tiêu Tuyết Ny ra dấu mời rồi nói: “Tình hình tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng theo tình trạng bệnh nhân nắm được hiện tại, cơ thể họ mất nước nghiêm trọng, da sẽ dần mất đi độ đàn hồi, sau đó xuất hiện tình trạng máu hóa dạng cháo, từ đó đần

mất đi một số chức năng vận động tinh tế”

Mã Hiểu Lộ cau mày hỏi: “Chức năng vận động tinh tế, là chỉ cái gì?”

Tiêu Tuyết Ny hít sâu một hơi nói: “Chính là ngón tay không thể co duỗi, lưỡi không thể cuộn lại, ngay cả nói chuyện cũng không rõ.”

Nói xong, Mã Hiểu Lộ theo bản năng che miệng, triệu chứng bệnh này là lần đầu cô nghe nói đến.