Bộ tây trang thật vừa người, từ độ rộng của vai áo sơ mi cho đến độ vừa vặn bao lấy mông của quần tây, cà vạt được kéo lên cao nhất, Mạc Doãn ngẩng đầu lên, Bùi Thanh nhìn hắn, “Có chặt quá không? “
Mạc Doãn khẽ lắc đầu, “Không, tôi chỉ không quen thôi.”
Ở thế giới này, đây là lần đầu tiên Mạc Doãn ăn mặc trang trọng như vậy. Tất cả quần áo từ trong ra ngoài là do Bùi Thanh mang đến, đều được thiết kế riêng, kích cỡ rất vừa vặn. Phản chiếu trong gương là hình ảnh Mạc Doãn đang ngồi trên xe lăn. Bởi do quần áo rất vừa vặn nên trông hắn chẳng có chút ốm yếu bệnh tật nào, ngược lại còn nom rất phong độ đẹp trai, nếu bỏ qua việc đang ngồi trên xe lăn thì nhìn hắn như một quý công tử chưa từng trải qua bất hạnh,.
Mạc Doãn đảo mắt sang phải.
Bùi Thanh và hắn mặc vest cùng màu, cà vạt giống nhau, trông hệt như một cặp anh em, ngay cả khuôn mặt không có cảm xúc của họ cũng chẳng khác gì nhau. Khác biết duy nhất là giữa mày Mạc Doãn tràn ngập u sầu, trong khi Bùi Thanh hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt.
Trong suốt một mùa đông, thời tiết ngày nào cũng âm u lạnh lẽo, nhưng hôm nay lại là một ngày nắng, nhiệt độ dần dần ấm lên, như thể sắp bước vào xuân, khung cảnh ngoài cửa sổ xe không còn quá đơn điệu.
Buổi sáng khi nhận được tin “Hữu Thành sắp bị Hợp Đạt mua lại”, ban đầu Bùi Thanh ngẩn người, người bên kia điện thoại vẫn tiếp tục lải nhải gì đó thêm lúc nữa, y cúp điện thoại, đột nhiên mỉm cười, mới đầu chỉ hừ một tiếng cười lạnh, rồi sau đó dần dần biến thành một tràng cười to.
Cười xong, y nghe Mạc Doãn hỏi, “Bùi Thanh, anh sao vậy?”
Bùi Thanh cụp mắt xuống, nhìn thấy mình trong mắt Mạc Doãn, vẻ mặt có chút điên cuồng.
Y sao vậy?
Y chỉ cảm thấy buồn cười thôi.
Để ngăn cản Bùi Minh Sơ lấy được Hữu Thành, y đã tiết lộ báo cáo tài chính cho Hợp Đạt, ngược lại để ngăn cản Bùi Thanh lấy được Hữu Thành, Bùi Minh Sơ quyết định bán Hữu Thành cho Hợp Đạt.
Anh em ruột thịt, hóa ra họ thực sự là anh em ruột thịt.
Bùi Thanh dùng mu bàn tay xoa xoa má Mạc Doãn, thì thầm, “Em sẽ sớm có cơ hội gặp lại anh ta, em có vui không?”
Mạc Doãn im lặng một lúc, Bùi Thanh không biết bộ dạng điên cuồng hiện tại của mình có bao nhiêu đáng yêu trong lòng Mạc Doãn, Mạc Doãn nuốt nước miếng, trả lời hết sức chân thành, “Rất vui.”
Bùi Thanh cười lạnh, ánh mắt càng lạnh lùng, “Em vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.”
*
Xe ngừng ở bãi đậu xe trên mặt đất của tòa nhà Hữu Thành.
Mạc Doãn được Bùi Thanh ôm xuống xe, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đỉnh tòa nhà đã không còn tỏa sáng dưới ánh nắng mờ ảo nữa.
Hữu Thành hôm nay rất náo nhiệt, kỳ thật Hữu Thành đã “náo nhiệt” từ rất lâu rồi. Kể từ khi vụ lừa đảo tài chính bị bại lộ, những quả mìn tích lũy ẩn giấu đã nổ tung, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của con thú tiền tài bắt đầu đau nhức, những cành cây và dây leo bám trên người nó cũng bắt đầu nát bươm rụng tả tơi. Quả đúng như câu ‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’, mỗi người chỉ đang cố gắng thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài thời tiết hôm nay u ám, ánh sáng yếu ớt, đèn trên đầu hành lang được bật sáng giữa ban ngày, phản chiếu xuống sàn đá cẩm thạch trắng sữa lấp la lấp lánh.
Tiếng bánh xe lăn trượt trên mặt đất rất rõ ràng, lấn át tiếng bước chân dày đặc xung quanh họ.
Sau khi rẽ ở góc cua cuối cùng, Bùi Thanh dừng lại, xe lăn của Mạc Doãn cũng dừng lại.
Ở đầu kia hành lang, Bùi Minh Sơ đứng ở cuối hành lang, phía sau anh cũng có một nhóm người đang đứng.
Hai nhóm người dừng lại, đối mặt nhau ở hai đầu hành lang.
Mạc Doãn hơi nâng cằm lên để ánh mắt có thể giao nhau với ánh mắt của Bùi Minh Sơ.
Hai người đã không gặp nhau gần một tháng rồi.
Từ dạo “nụ hôn tử thần” đó, lời an ủi của Bùi Minh Sơ lúc ở tầng dưới là lần cuối cùng họ nói chuyện với nhau.
Bùi Minh Sơ gầy đi nhiều, anh có vẻ ngoài tuấn tú và ngay thẳng, dù đã gầy nhưng trông không hề nham hiểm, khí chất vẫn cao quý, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Ánh mắt của Bùi Minh Sơ khi nhìn hắn vẫn dịu dàng và khoan dung như vậy.
Lần trước họ chia tay quá vội vàng, Bùi Minh Sơ không bao giờ ngờ rằng họ sẽ xa nhau lâu như vậy.
Hai người vừa bày tỏ tình cảm với nhau xong thì tòa nhà sụp đổ, anh em quay lưng lại với nhau, mọi thứ đều trượt xuống vực thẳm vô định, như thể ông trời đang trừng phạt họ vì mối quan hệ sai lầm này.
Nhìn Mạc Doãn giống như trong video giám sát, rất trắng trẻo, đẹp trai, nhưng vẻ mặt lại có cảm giác khó tả.
Ánh mắt hai người giao nhau, đại đa số người bình thường có thể không chú ý đến điều này, nhưng Bùi Thanh lại không thể không hiểu được.
Cuối cùng y đã cướp đi “thứ” đáng lẽ phải thuộc về Bùi Minh Sơ.
Nhưng y không hề cảm nhận được chút vui sướng nào.
Cho dù Mạc Doãn ở bên cạnh y, chỉ cần Bùi Minh Sơ xuất hiện, ánh mắt của Mạc Doãn cũng sẽ không tự chủ hướng về phía Bùi Minh Sơ.
Bùi Thanh đẩy xe lăn tiếp tục di chuyển về phía trước, khi người bên cạnh họ di chuyển, Bùi Minh Sơ cũng bước lên, hai nhóm người gặp nhau trước phòng họp, trong phòng có tiếng động ồn ào, nhưng bên ngoài phòng họp yên tĩnh lạ thường.
Hai anh em nhìn nhau chăm chú, lúc này, cả hai đều hiểu rằng cho dù Bùi Cánh Hữu có sống lại thì họ cũng không bao giờ có thể nói chuyện bình tĩnh như ngày đó ở ngoài phòng phẫu thuật.
Bùi Minh Sơ lên tiếng trước, “Về rồi.”
Bùi Thanh mặt không cảm xúc không trả lời.
Vẻ mặt Bùi Minh Sơ bình tĩnh, anh cúi đầu nhìn Mạc Doãn, duỗi tay muốn chạm vào tóc Mạc Doãn, nhưng bị Bùi Thanh trực tiếp chặn lại, “Anh muốn làm gì?”
Hai người khóa tay nhau, bầu không khí có phần căng thẳng.
Đinh Mặc Hải thấy hai anh em bày ra dáng vẻ ta sống người chết thì không khỏi thở dài.
Ông rất muốn khuyên nhủ hai anh em, đồng thời cũng khuyên nhủ Bùi Minh Sơ, “Cậu chủ, nhất định phải như vậy sao? Hai anh em có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện?”
“Chú nghĩ Bùi Thanh sẵn sàng nói chuyện đàng hoàng sao?”
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của Bùi Minh Sơ nửa sáng nửa tối, “Hay chú cho rằng tôi là một người anh trai quá cay nghiệt lạnh lùng?”
Đinh Mặc Hải trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh trên trời có linh thiêng sẽ không muốn thấy hai người như vậy đâu.”
Bùi Minh Sơ sắc mặt như cứng đờ, bình thản nói, “Chú ra ngoài đi.”
Không ai muốn điều này, nhưng họ không có lựa chọn nào khác.
Bắt đầu từ một điểm nào đó, có lẽ là một điểm mà chính họ cũng không biết, đã định sẵn rằng họ sẽ đi đến tình huống không chết không ngừng như hôm nay.
Mạc Doãn vươn tay nắm lấy cổ tay của ai đó, ngẩng đầu lên nói, “Đừng làm như vậy.”
Bùi Minh Sơ lập tức giảm bớt sức lực, nhưng cơ bắp của Bùi Thanh vẫn căng chặt như cũ, mọi người hai bên nhìn cuộc đối đầu kỳ lạ giữa “ba anh em” nhà Bùi, người này nhìn người nọ không hiểu ra làm sao.
Mạc Doãn cũng không để ý đến những ánh mắt xa lạ xung quanh, cầu xin, “Hai người có thể tìm chỗ nói chuyện trước được không?”
Bùi Minh Sơ có vẻ xuôi xuôi đồng ý, Mạc Doãn chỉ có thể quay đầu nhìn Bùi Thanh, “Được chứ?” Bùi Thanh tỏ ra thờ ơ, vì vậy Mạc Doãn chỉ có thể siết chặt cổ tay Bùi Thanh, thấp giọng, “Xin anh đó.”
Địa điểm vẫn là vườn treo.
So với cái nóng bức và sức sống của mùa hè, khu vườn trên cao vào mùa đông chỉ có cây cối xanh tươi, lúc này, Mạc Doãn và Bùi Thanh vẫn ngồi một bên, còn Bùi Minh Sơ thì ngồi đối diện với Mạc Doãn.
Giống như rất lâu về trước có một lần họ cũng từng ngồi như vậy, chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn còn in rõ trong đầu Bùi Minh Sơ. Nếu như ngày đó anh không đi tìm Mạc Doãn, không nghe lén được câu nói đó ở cửa, có lẽ tiếng lòng của anh sẽ không bị trêu chọc, và rồi mọi việc sau này sẽ không xảy ra. Có lẽ số mệnh cố ý muốn đùa bỡn người, muốn cho bọn rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
“Anh muốn bán Hữu Thành.” Bùi Thanh nói trước.
Bùi Minh Sơ cúi mặt xuống, không trả lời.
Khóe miệng Bùi Thanh chậm rãi nhếch lên, ngữ khí có chút mỉa mai, “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ lật ngược tình thế.”
Bùi Minh Sơ ngước mắt lên, ánh mắt thoáng dừng lại trên Mạc Doãn trước khi đối mặt với Bùi Thanh, thản nhiên nói, “Anh là người, không phải thần thánh.”
Lật ngược tình thế ư? Nói thì dễ hơn làm.
Nếu Bùi Thanh sẵn sàng gác lại mọi mối hận thù, hợp tác với anh để điều hành Hữu Thành thay vì gây chiến, có lẽ sau một thời gian, Hữu Thành có thể khởi tử hồi sinh. Có lẽ Bùi Cánh Hữu không ngờ rằng hai đứa con trai của mình lại dắt tay nhau đến đường cùng không chết không ngừng như thế này.
Hoặc là biến Hữu Thành hoàn toàn thành pháo hôi, hoặc là chấp nhận Hữu Thành thay đổi quyền sở hữu.
Ít nhất cũng được xem là biến tướng của việc “giữ được” Hữu Thành.
Mọi chuyện bắt đầu là do anh, vì vậy anh cũng nên là người đưa ra quyết định kết thúc cuộc chiến.
Mặc dù quyết định này rất khó khăn.
Trong thời gian Bùi Thanh và Mạc Doãn biến mất, Bùi Minh Sơ không ngừng tự vấn bản thân.
Đó là do anh không xử lý tốt mối quan hệ với người em ngoài giá thú của mình, cũng là do anh không thể không yêu Mạc Doãn.
Bây giờ sự hỗn loạn của Hữu Thành, cái chết của cha anh và sự mất tích của Mạc Doãn đều có liên quan đến anh.
Một người mạnh mẽ sẽ giữ bình tĩnh khi đối mặt với thành công, bởi vì anh ta cảm thấy mọi thứ đối với mình đều là lẽ tự nhiên và mình xứng đáng được như vậy, và khi đối mặt với thất bại, họ cũng chỉ có thể đổ tất cả lỗi lầm lên bản thân mình.
Nỗi đau tự suy ngẫm xuất phát từ bên trong này còn khiến trái tim đau đớn hơn bất kỳ lời buộc tội bên ngoài nào.
Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn Bùi Minh Sơ.
Trên mặt Bùi Minh Sơ không có biểu cảm gì.
Mạc Doãn lặng lẽ đánh giá cao và nhấm nháp sự im lặng của Bùi Minh Sơ lúc này.
Những người luôn làm chủ mọi việc cuối cùng cũng phải đối mặt với hậu quả của việc mất kiểm soát và thừa nhận mình đã mắc sai lầm không thể bù đắp, kiểu tự hủy hoại nhân cách này vừa mê người vừa đẹp đẽ khiến người ta không thể rời mắt.
Mạc Doãn gần như nín thở.
Lần trước ở nhà cũ của họ Mạc, Bùi Cánh Hữu đột nhiên phát bệnh, mọi chuyện quá đột ngột, nhưng thấy hắn tỏ vẻ khiếp sợ, hoảng loạn, Bùi Minh Sơ lại muốn an ủi và bảo vệ hắn, cho nên thật ra lúc đó Bùi Minh Sơ vẫn còn rất mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ có vẻ Bùi Minh Sơ đã bị thương.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi nhiều, nhưng điều đó khiến người ta cảm thấy anh đã phải trả giá rất đắt, thứ anh mất đi không chỉ là những thứ anh không quan tâm, mà còn là một thứ gì đó cực kỳ quý giá nằm sâu trong trái tim anh.
Giống như Bùi Thanh vậy, một số bộ phận của họ đều đã rách nát.
Hơi thở của Mạc Doãn có chút dồn dập, hắn cầm ly nước lên uống một ngụm.
Bùi Minh Sơ ngay lập tức bắn ra ánh mắt lo lắng.
Vừa khi Mạc Doãn xuất hiện, sự mệt mỏi và áp lực cao mấy ngày qua dường như đồng loạt ập đến khiến lòng anh lay động, anh muốn hỏi thăm Mạc Doãn dạo này thế nào, khoảng thời gian này hắn có khỏe không, và anh cũng muốn xin lỗi Mạc Doãn vì đã gây rắc rối cho hắn. …
Mạc Doãn chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Bùi Minh Sơ, nhưng chỉ trong ngắn ngủi mà thôi, bởi vì Bùi Thanh đã đứng dậy kéo xe lăn của hắn nên tầm nhìn của họ trong nháy mắt bị cắt đứt.
“Bùi Thanh.”
Bùi Minh Sơ đứng dậy nói, “Thả Tiểu Doãn đi.”
Bùi Thanh quay mặt lại, lạnh lùng nói, “Hữu Thành không phải của tôi, cũng không phải của anh, nhưng em ấy là của tôi.”
Nói xong y đẩy xe lăn ra ngoài, Mạc Doãn một tay đỡ xe lăn, quay đầu nhìn Bùi Minh Sơ. Bùi Minh Sơ vẫn đang đứng yên tại chỗ, lúc này Mạc Doãn mới nhận ra ly nước trước mặt đã ngã xuống, trên bàn đầy những vệt nước vằn vện, còn Bùi Minh Sơ lại nhìn hắn với vẻ mặt đen tối khó hiểu.
Vẫn chưa kết thúc.
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Mạc Doãn.
Bùi Minh Sơ không chỉ muốn bán Hữu Thành.
Anh còn muốn tiếp tục đối phó với Bùi Thanh.
Bàn tay Mạc Doãn vừa run lên một chút thì cằm đã bị xoay trở về trước, Bùi Thanh lạnh lùng nhìn anh, “Đừng tưởng anh ta bán Hữu Thành thì tôi sẽ không làm gì được anh ta, tôi sẽ không giao em cho anh ta đâu.”
Ánh mắt Mạc Doãn trong veo, “Bùi Thanh, tôi không phải của anh ấy, cũng không phải của anh.”
Vẻ mặt của Bùi Thanh trở nên méo mó trong giây lát, sau đó liền khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, “Vậy thì lúc đó em đừng nên nói là em yêu tôi.”
Mạc Doãn rất muốn gào lên với y một câu, cái loại cảm xúc nông cạn như “tình yêu” đến càng dễ dàng thì đi sẽ càng nhanh chóng, ai mà biết Bùi Thanh sẽ chấp nhất như vậy chứ?
Hắn đè nén sự hưng phấn trong lòng, trực giác cảm nhận được Bùi Minh Sơ sắp mang đến cho mình một “bất ngờ” ngoài ý muốn.
Tất cả giám đốc và cổ đông trong phòng họp đều đã có mặt, một số được đại diện bởi cố vấn ủy nhiệm, hai nhóm người Bùi Thanh và Bùi Minh Sơ lần lượt bước vào phòng họp và đi về hai hướng khác nhau.
Hai bên đối mặt nhau, giống như hai đội quân đối đầu nhau, khói thuốc súng vô hình lập tức tràn ngập phòng họp, các giám đốc và cổ đông có mặt đều đang thì thầm với nhau về cặp anh em không ngừng đấu đá với nhau này.
Hữu Thành sắp chết. Đây gần như là sự chấp nhận chung của mọi người.
Tại cuộc họp cổ đông ngày hôm nay, mỗi người đều có suy nghĩ và quan điểm riêng, nhân vật ở trung tâm vòng xoáy chắc chắn là hai anh em nhà họ Bùi.
Sau khi Bùi Cánh Hữu qua đời, Bùi Minh Sơ đã giữ chức chủ tịch lâm thời, cuộc họp cổ đông hôm nay lẽ ra cũng do anh chủ trì, nhưng anh không lên sân khấu mà để Đinh Mặc Hải thay mặt mình chủ trì.
Đinh Mặc Hải nói với giọng điệu nặng nề, “Hôm nay chúng tôi tổ chức đại hội đồng cổ đông lâm thời. Hạng mục đầu tiên trong chương trình nghị sự là bỏ phiếu về kế hoạch mua lại Hữu Thành của Hợp Đạt.”
Đa số các cổ đông gần như không có ý kiến phản đối nào khác.
Bọn họ đã sớm muốn chấm dứt tình trạng hỗn loạn ở Hữu Thành, chán ngấy việc hai anh em tranh giành trong công ty, khí thế của Hợp Đạt hiện tại rất tốt, việc mua lại cũng có lợi cho bọn họ.
Bùi Thanh nhìn đối diện với ánh mắt nặng nề.
Đây là một sự thất bại của Bùi Minh Sơ, dù anh có cố gắng che đậy thế nào nhưng sự thật là anh đã bị Bùi Thanh đẩy vào tình thế tuyệt vọng, phải cắt đuôi để tìm một con đường sống.
Trên mặt Bùi Minh Sơ cũng không có biểu cảm gì, trong khoảng thời gian này anh đã tự dày vò bản thân vì sự thất bại của mình, hiện tại không cần thiết phải tỏ ra bi thương và thống khổ nữa.
Sau khi kế hoạch được thông qua, Đinh Mặc Hải liếc nhìn Bùi Minh Sơ trên sân khấu, vẻ mặt Bùi Minh Sơ rất tao nhã, nhưng đồng thời cũng lộ ra vẻ lạnh lùng quyết đoán. Đinh Mặc Hải trong lòng thở dài một hơi, nhìn về phía Bùi Thanh, ông khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nói, “Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành hạng mục thứ hai của buổi họp.”
Mạc Doãn thấy Bùi Minh Sơ đang đối diện mình đột nhiên nhắm mắt lại.
“Hạng mục này nói về một cổ đông làm tổn hại đến lợi ích công ty và xâm phạm bí mật kinh doanh, theo đó chúng tôi sẽ tiến hành khởi kiện cổ đông đó theo quy định của pháp luật”.
Đinh Mặc Hải nhìn Bùi Thanh, miễn cưỡng lên tiếng,: “Bùi Thanh, Bùi tiên sinh, người của Cục điều tra đã đến rồi.”