Rate this post

Quả nhiên là vậy.

Bùi Minh Sơ không phải là loại người sẽ tàn nhẫn với anh em mình, chưa kể Bùi Minh Sơ vẫn cảm thấy có lỗi với Bùi Thanh, tài liệu và bằng chứng đưa ra chỉ đủ để Bùi Thanh tiếp nhận điều tra trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Mạc Doãn cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, “Ông có sao lưu lại tài liệu không?”

Trương Hoa Siêu phục hồi tinh thần lại, có chút kinh ngạc nhìn Mạc Doãn, “Cậu…”

“Có không?”

Trương Hoa Siêu không nói, thậm chí biểu cảm cũng thay đổi.

Ông ta chỉ muốn kiếm tiền, nhưng bộ dạng Mạc Doãn lại như muốn đòi mạng người vậy.

Trương Hoa Siêu lấy lại bình tĩnh, nói, “Tôi không có sao lưu, giao dịch của chúng tôi rất kỹ lưỡng.”

Vẻ mặt Mạc Doãn trông như thường lệ, nhìn chẳng chút gì là đặc biệt ngạc nhiên.

Với tác phong hành sự của Bùi Minh Sơ, khó có khả năng anh sẽ để lại nhược điểm chí mạng như vậy cho người khác, hắn cũng chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.

“Được rồi.”

Mạc Doãn mỉm cười với Trương Hoa Siêu, “Tạm biệt.”

Trương Hoa Siêu nhìn Mạc Doãn rời đi, chờ sau khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất dạng, ông ta mới nhận ra nãy giờ mình cứ cầm tách trà trong tay đến nỗi tay cứng đờ cả rồi.

Chậm rãi đặt tách trà xuống, Trương Hoa Siêu khẽ nuốt nước bọt, trong bụng nghĩ thầm lúc quay về sẽ phải nhấn mạnh các quy tắc an toàn trong công ty mình, đặc biệt không bao giờ để nhân viên lái xe mệt mỏi ngoài giờ làm việc. Nhỡ đâu xui xẻo đâm trúng ai, lòi ra một tên nhóc mưu ma chước quỷ như thế này thì ông ta cũng không biết làm sao.

*