(*) Gốc : 自爆卡车 ( Mới đầu tui tưởng đây là tiếng lóng hay tiếng địa phương, nhưng sau một hồi search ra thì nó đúng là … Xe tải tự hủy, một loại phương tiện/vũ khí đơn giản do Liên Xô sử dụng, mấy bà có thể tự tham khảo thêm nha. )
Bàn tay của Mạc Doãn thon dài, có chút lạnh lẽo, Bùi Minh Sơ cứ mãi nắm lấy tay hắn, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình làm ấm tay hắn từng chút một.
Thời điểm Bùi Thanh ra khỏi văn phòng điều tra, Mạc Doãn nghiêng người về phía cửa sổ xe, ánh mắt hướng về phía Bùi Thanh, lòng bàn tay hơi run lên.
Hắn nhìn rất chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
Bùi Thanh lên xe, hắn cũng quay mặt về phía sau, mãi đến khi Bùi Thanh hoàn toàn khuất tầm mắt, hắn mới từ từ quay lại.
Hắn tỏ ra rất kiềm chế, còn quay người lại mỉm cười với Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ cũng mỉm cười nhẹ với hắn.
Sau khi tỉnh giấc, Mạc Doãn dường như đã quên hết mọi chuyện xảy ra trên gác mái ngày hôm đó, nhưng rõ ràng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Bùi Minh Sơ lẳng lặng quan sát hắn, không biết sự thay đổi này theo chiều hướng tốt hơn hay là xấu hơn. Cứ tưởng mọi chuyện không còn gì tệ hại hơn thế thì người hầu lại đến báo tin cho anh, nói đã nhìn thấy Mạc Doãn đang bí mật đóng gói hành lý của mình.
Bùi Minh Sơ nghe xong không nói một lời, ngồi bất động trên ghế hồi lâu.
Từ xa, hình dáng ngôi nhà của nhà họ Bùi dần hiện ra, tòa nhà giống như vương miện của nữ hoàng đứng uy nghiêm và trang nhã trên sườn núi.
Cánh cửa đồng nặng nề được sức người đẩy ra, hai chiếc ô tô nối tiếp nhau tiến vào nhà.
Xe dừng lại.
Bùi Minh Sơ vẫn nắm tay Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng bình thản để anh nắm tay mình, nhưng mặt hắn đã quay về phía cửa sổ xe nhìn về phía sau, rồi lại từ từ quay lại, hơi thở không đều, ngón tay khẽ cử động.
Có thể hắn cũng biết việc mình đang làm là bất thường nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.
Bùi Minh Sơ siết chặt lòng bàn tay, hiền hòa nói, “Chúng ta tới rồi, anh cõng em xuống xe.”
Mạc Doãn không nói gì, từ sáng đến giờ hắn vẫn luôn im lặng.
Cửa xe mở ra, Bùi Minh Sơ đặt chân xuống đất quay người lại, Bùi Thanh cũng bước xuống xe, nhìn về phía chiếc xe phía trước.
Thật ra y đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc tấn công của Bùi Minh Sơ.
Hữu Thành đồng ý tiếp nhận việc Hợp Đạt mua lại là sự thất bại trên con đường sự nghiệp của Bùi Minh Sơ, nhưng sau khi tiếp nhận mua lại, có lẽ giao dịch của y với Hợp Đạt sẽ bị bại lộ.
Đến lúc đó, người anh “chính nhân quân tử” của y sẽ làm gì đây?
Khi người của Cục điều tra xuất hiện, Bùi Thanh cảm thấy rất bình tĩnh, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cho nên thực ra trên đời này không có cái gọi là chính nhân quân tử, chỉ là chúng ta chưa bị đẩy đến mức đó mà thôi.
Những con đường khác nhau đều dẫn đến cùng một đích đến, tất cả đều giống nhau, không ai cao quý hơn ai.
Bùi Thanh nhìn Bùi Minh Sơ ôm Mạc Doãn xuống xe, trong lòng vẫn cảm thấy rất bình tĩnh.
Bùi Minh Sơ là kẻ thua cuộc, y cũng vậy.
Nơi này không có ai là người chiến thắng.
Xe lăn chậm rãi lăn bánh, Bùi Minh Sơ đẩy Mạc Doãn vào nhà Bùi mà không nhìn Bùi Thanh lấy một lần, một lúc sau, Bùi Thanh cũng đi theo.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Những người hầu trong nhà Bùi luôn im lặng và ẩn mình, nhưng hôm nay thật sự chẳng thấy một ai. Toàn bộ nhà Bùi yên tĩnh và trống rỗng một cách kỳ lạ, sàn đá cẩm thạch trắng sữa khiến toàn bộ không gian có vẻ sâu rộng và dài đăng đẳng. Cửa sổ bốn phía đều đón ánh mặt trời, ánh sáng đan xen phản chiếu lẫn nhau khiến nơi này tựa như không có lối vào cũng chẳng có lối ra, chỉ có ánh sáng vô biên lan tràn khắp nơi.
Bùi Minh Sơ dừng chân, thả tay ra khỏi xe lăn, nhẹ nhàng vỗ vai Mạc Doãn, rồi quay lại nhìn người đang đứng thẳng lưng cách đó không xa.
Vẻ mặt của Bùi Thanh không có chút cảm xúc, so với một năm trước, y dường như không thay đổi chút nào, nhưng cũng dường như đã thay đổi rất nhiều đến mức Bùi Minh Sơ không thể nhận ra được nữa.
Không, chỉ có thể nói hai anh em chưa bao giờ hiểu nhau.
Bùi Minh Sơ chậm rãi bước đến gần Bùi Thanh, “Cái này là đánh thay cho Hữu Thành.” Nói xong, nắm đấm của anh đánh mạnh vào bụng Bùi Thanh, Bùi Thanh rên một tiếng, hơi cúi xuống, tay ôm bụng, nhưng lúc này lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Bùi Minh Sơ, anh xứng sao?”
Tuy nói như vậy nhưng y không hề đánh trả mà để Bùi Minh Sơ đấm mình lần nữa, cú đấm này trúng vào mặt Bùi Thanh khiến y lùi lại vài bước.
“Cái này là thay cho Mạc Doãn.”
Bùi Thanh đứng vững, tầm mắt lướt qua vai Bùi Minh Sơ, thấy Mạc Doãn đứng phía sau Bùi Minh Sơ đang lặng lẽ quan sát họ.
Đôi mắt của Mạc Doãn rất kỳ lạ, không hề có chút cảm xúc nào, phản chiếu hai người họ rõ ràng như những hạt thủy tinh.
Bùi Thanh không nói gì, y quay lại và đấm thật mạnh vào mặt Bùi Minh Sơ.
Hai anh em im lặng, cứ đấm nhau tàn nhẫn như thế. Tiếng nắm đấm đánh vào cơ thể vô cùng chói tai trong đại sảnh trống trải.
Mạc Doãn nắm chặt tay vịn trên xe lăn, nhìn hai người đàn ông hận thù đấm đá anh em mình như những con thú bị mắc bẫy, ngã xuống rồi lại đứng dậy, như muốn đối phương biến mất khỏi thế giới này. Hắn nhìn không chớp mắt, khóe miệng khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên nhanh hơn.
Máu bắn tung tóe trên sàn đá cẩm thạch màu trắng đục, lấm tấm nho nhỏ như hoa nở, Mạc Doãn đẩy xe lăn lại gần, ngẩng đầu nhìn Bùi Thanh nhấc đầu gối lên thúc vào bụng Bùi Minh Sơ, ngược lại bị Bùi Minh Sơ đấm mạnh vào mặt.
Hai vị công tử sống trong nhung lụa nhiều năm lúc đánh nhau cũng chẳng buồn để ý đến thể diện, bộ vest đắt tiền trên người nhanh chóng trở nên nhăn nheo, hai khuôn mặt tuấn tú đều lấm lem thê thảm.
Bùi Minh Sơ từ khi còn nhỏ chưa bao giờ đánh nhau, anh học nghệ thuật cắm hoa, cưỡi ngựa, chơi piano, văn học … tất cả những thứ tao nhã và đẹp đẽ, bạo lực đối với anh là thứ thấp kém. Lần trước ở ngoài phòng phẫu thuật anh đánh trả là do bị động, nhưng hôm nay anh lại chủ động đấm em trai mình không thương tiếc hết lần này đến lần khác.
Bùi Thanh vì không cha nên từ nhỏ đã chịu đủ mọi lời soi mói dè bỉu, từ lâu y đã quen với việc nói chuyện bằng nắm đấm. Sau khi về nhà Bùi mới dần dần dừng lại, chấp nhận kỷ luật và cố gắng làm cho mình trông cao quý hơn, nhưng y vẫn thất bại. Khi tung nấm đấm Bùi Minh Sơ hết lần này đến lần khác, trong mắt y tràn ngập sự tức giận đang gào thét và hận thù sâu thẳm.
Hai người đã chung sống hòa bình gần mười năm, hôm nay cuối cùng họ cũng chân thành mong muốn đối phương chưa từng tồn tại.
Lưỡng bại câu thương.
Bùi Thanh nửa quỳ trên mặt đất, huyệt thái dương nhức bừng bừng, cả đầu choáng váng, khóe miệng chảy máu.
Bùi Minh Sơ cúi người điều chỉnh hơi thở, ấn vào lồng ngực và phổi đau nhức, anh giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, từ từ đứng thẳng dậy, rút chiếc khăn tay từ trong quần áo ra lau tay, chỉnh lại quần áo một chút rồi quay đầu lại nhìn Mạc Doãn.
Mạc Doãn nhìn thẳng vào họ, hai tay ôm chặt thành ghế xe lăn, mu bàn tay nổi gân xanh.
Bùi Minh Sơ đi tới, hơi ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Doãn, khuôn mặt đầy vết thương nhưng vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt và dịu dàng, nhìn Mạc Doãn bằng ánh mắt khích lệ, “Nhìn xem, nó không lợi hại như em nghĩ đâu.”
Mạc Doãn đưa tay ra, nhẹ nhàng dán lòng bàn tay lên má Bùi Minh Sơ.
Gò má của Bùi Minh Sơ bầm tím và nóng bừng, đầy mồ hôi và vết máu.
“Anh đã giao hết toàn bộ chứng cứ rồi.” Bùi Minh Sơ mỗi lời thốt ra đều cảm thấy một trận đau nhức từ bụng đến ngực, nhưng linh hồn lại dần dần thoải mái nhẹ nhàng, “Nó sẽ nhận được hình phạt xứng đáng.”
Mạc Doãn lặng lẽ nhìn Bùi Minh Sơ, vẻ mặt dịu dàng và quyết đoán phản ánh trong con ngươi trong veo.
“Hừ.”
Bùi Thanh nghe vậy thì cười khẩy, ngẩng đầu lên, máu chảy ra giữa hai kẽ răng, “Bùi Minh Sơ, anh nói hay quá, còn anh thì sao? Hình phạt của anh đâu?”
Bùi Minh Sơ điềm nhiên nói,”Người của Cục điều tra sẽ tới đây nhanh thôi, hy vọng cậu ở trong đó có thể ngẫm nghĩ lại bản thân mình.”
“Ngẫm nghĩ? Đúng rồi, tôi phải nên ngẫm nghĩ lại,” Bùi Thanh chống tay lảo đảo đứng dậy, y nhìn Mạc Doãn, hơi ngả người về phía sau cứ như sắp ngã, cơn đau dai dẳng rõ rệt trong mắt, máu từ vết thương trên trán từ từ chảy xuống, y cười, “Ngẫm nghĩ về chuyện người như tôi từ khi sinh ra đã không xứng đáng được bất cứ thứ gì.”
Trong thoáng chốc, Mạc Doãn cảm thấy thế giới đang rung chuyển.
Nhưng chẳng bao lâu, sự rung lắc liền dừng lại.
Đây chính là hai thế lực chống đỡ thế giới này, cho dù một thế lực sắp bị đánh bại, nhưng nếu thế lực còn lại vẫn ổn định, thế giới sẽ không sụp đổ.
Chính là lúc này đây.
Mạc Doãn rút tay ra khỏi mặt Bùi Minh Sơ.
Trong lòng Bùi Minh Sơ khẽ nhói lên, anh đã làm đến thế này rồi mà vẫn không giúp gì được cho Mạc Doãn sao? “Tiểu Doãn?”
“Tôi nghĩ Bùi Thanh nói đúng,” Mạc Doãn hiền hòa nói, “Anh phán xét anh ta thì ai sẽ phán xét anh?”
Giọng nói của hắn vẫn rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại là một thứ lạ lùng mà Bùi Minh Sơ chưa từng nghe thấy trước đây, nghe có vẻ thật điềm tĩnh, nhưng giống như lạnh lùng và vô cảm hơn.
Bùi Minh Sơ nhất thời sửng sốt, anh khẽ cau mày, trong mắt có chút lo lắng, “Tiểu Doãn.”
Mạc Doãn đẩy xe lăn ra xa hai người một chút.
Hắn sợ lát nữa khi thế giới nổ tung, nhỡ đâu hai người văng trúng hắn thì sao?!
Vị trí tam giác nghiêng có thể đáp ứng nhu cầu quan sát biểu cảm của hai người cùng lúc của Mạc Doãn, hắn hài lòng giao tay lại với nhau, tựa lưng vào xe lăn ngồi thật thoải mái, cười nói, “Xem cảnh chó cắn nhau của mấy người thật là thú vị.”
Đồng tử của Bùi Minh Sơ và Bùi Thanh gần như co lại cùng một lúc.
Ở thế giới này, Mạc Doãn chưa bao giờ nói một lời khó nghe hay thô tục nào trước mặt bọn họ, hắn luôn yếu đuối, đơn thuần, đáng thương và vô hại, nhưng lúc này hắn lại cười nói, “Mấy người phản ứng tí xem nào, sao lại vô cảm như người chết vậy?”
Đại sảnh yên tĩnh đến cực độ, tiếng hít thở của hai người ngừng bặt, Bùi Minh Sơ là người đầu tiên định thần lại, “Tiểu Doãn…”
“Đừng gọi tôi là Tiểu Doãn nữa, cả ngày cứ Tiểu Doãn, Tiểu Doãn,” Mạc Doãn mau lẹ ngắt lời anh, “Nghe buồn nôn quá đi mất.”
Vẻ mặt của Bùi Minh Sơ cứng đờ.
Khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng giọng nói và phong thái của Mạc Doãn đều đã thay đổi, hắn giống như một người khác, khí tức yếu ớt gầy gò trên người cũng bị cuốn đi, khóe mắt và lông mày tràn đầy quyết tâm, chẳng còn thấy chút hoảng hốt lo âu nào cả.
“Bùi Minh Sơ, thực ra anh không nên trách Bùi Thanh,” Mạc Doãn cười nói, “Lúc đó chính tôi đã bảo Trương Hoa Siêu gọi điện cho Bùi Cánh Hữu, bảo ông ta đến xem đứa con trai ngoan của mình đang cầu hoan thằng nhóc bị ông ta làm hại đến què quặt như một con chó động dục vậy.”
Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, từng chữ từng câu chậm rãi đi vào tai Bùi Minh Sơ, nội dung càng ngày càng đáng sợ, gần như lật đổ mọi nhận thức của anh. Bùi Minh Sơ cảm thấy máu toàn thân đông cứng, giống như có một quả cầu lửa đang đập nát lục phủ ngũ tạng anh, ngọn lửa đốt cháy đồng cỏ, đốt cháy mọi dây thần kinh của anh.
“Chính tôi cũng để cho Trương Hoa Siêu cố ý tiếp cận anh, dụ dỗ anh phản bội đưa báo cáo tài chính của Hữu Thành.”
Mạc Doãn lễ phép chuyển ánh mắt sang nhìn vào mắt Bùi Thanh.
Lông mi của Bùi Thanh đỏ tươi và nhớp nháp, vẻ mặt cứng ngắc, y nhìn Mạc Doãn không chớp mắt, cứ để máu chảy vào nhãn cầu.
“À, đúng rồi, Bùi Minh Sơ, phương án của anh cũng do tôi cố tình tiết lộ cho Bùi Thanh đấy. Anh ta tưởng đó là phương án tôi viết, để làm tôi vui, anh ta mới thêm những thứ trong kế hoạch của anh vào của riêng mình, chứ thật ra anh ta không biết gì cả.”
“Bùi Thanh, anh đừng có hiểu lầm tôi nha! Tôi chưa bao giờ bất bình thay anh đâu. Tôi chỉ muốn anh biết ở đây anh chẳng có lỗi lầm gì hết, anh chỉ cam tâm tình nguyện trở thành một quân cờ trong tay tôi mà thôi.”
Mạc Doãn nói thật nhanh, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trong mắt sáng ngời.
Bùi Thanh chăm chú nhìn Mạc Doãn, Mạc Doãn nói quá nhiều và quá nhanh, giống như những mũi tên sắc nhọn liên tục bắn xuyên qua cơ thể y, khiến y bối rối không biết chỗ nào đau nhất, y khàn giọng nói, “Chuyện dự án hợp tác là em cố ý .. không phải để giúp tôi…”
“Đương nhiên rồi.”
Mạc Doãn nói, “Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ rằng là do tôi yêu anh à?”
Mạc Doãn nói xong, dường như cảm thấy rất buồn cười, hắn “phụt” một tiếng rồi giơ tay xoa mũi, “Xin lỗi,” xong lại phá ra cười ha hả, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói nghiêm túc đây,” hắn giơ lòng bàn tay lên làm cử chỉ dừng lại, nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Bùi Thanh gằn từng chữ, “Bùi Thanh, tôi chưa bao giờ yêu anh.”
Trong đầu Bùi Thanh nổ ầm một tiếng.
Y nhìn thẳng vào mắt Mạc Doãn, ánh mắt của Mạc Doãn nói cho y biết —— đây là sự thật, có lẽ đây là lần duy nhất hắn nói ra sự thật trước mặt y.
Vì vậy rất nhiều cảnh tượng nhanh chóng lướt qua trong đầu Bùi Thanh.
Những cái ôm, sự đồng hành thầm lặng, nụ cười hiểu y, những nụ hôn đêm khuya…
Tất cả đều là giả? Tất cả chỉ để lợi dụng y?
Bùi Thanh không khỏi thất thần, y dùng tay ấn vào vùng bụng đau nhức của mình, hơi cong eo, cuối cùng không thể chống đỡ được quỳ một gối xuống đất, y ho nhẹ, cổ họng ngập đầy vị ngọt lẫn tanh đều bị y kiên nhẫn đè nén lại.
“Tiểu Doãn,” Bùi Minh Sơ dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giọng nói vẫn rất kiên định, “Em sao vậy?”
Mạc Doãn cười nói, “Sao vậy cái gì? Anh tưởng tôi lại phát bệnh à? À, tôi đang giả vờ đấy, nhìn cũng không tệ ha? So với dáng vẻ giả vờ thích anh thì cái nào thật hơn nhỉ?”
“Đúng rồi, hình như sáng nay anh vừa đưa em trai mình, người thân duy nhất còn lại của anh trên thế giới này vào tù rồi đó.” Mạc Doãn nhẹ nhàng nhướng mày, “Bùi Minh Sơ, chúc mừng anh nha! Làm con trai, làm anh trai, cái nào anh cũng làm thất bại hết á!”
Bùi Minh Sơ cảm giác toàn thân đau nhức tê dại, hai má nóng bừng, lòng bàn tay lạnh lẽo.
“Số mệnh Bùi Cánh Hữu thật tốt, ông ta chết sớm, không có cơ hội tận mắt chứng kiến hai anh em các người bị tôi đùa chết như thế nào.”
“Bùi Minh Sơ, Bùi Thanh, hai anh em các người, hai tên ngốc, bị một kẻ tàn tật như tôi đùa giỡn ——”
Ác ý bay ra từ linh hồn, treo lơ lửng trên người hắn như một cái bóng tàn ác, cười vui vẻ trên nỗi thống khổ của hai người trước mặt.
Mạc Doãn duỗi hai tay ra, như mời gọi họ bước vào thế giới của mình, trên môi nở nụ cười chân thành nhất, nhẹ giọng nói: “—— thật đáng chết.”
Thế giới rung chuyển dữ dội, ánh đèn của tất cả các tòa nhà xung quanh hắn đều bị xé nát và biến dạng, tuy nhiên, hai người trước mặt hắn dường như không biết gì cả, chỉ yên lặng nhìn hắn với vẻ mặt chứa vô vàn cảm xúc phức tạp. Tâm trạng của Mạc Doãn cứ dâng cao như đang đi tàu lượn siêu tốc, đôi mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào hai người họ. Sắp rồi ư? Sự sụp đổ của thế giới mà hắn mong đợi nhất… Sự sụp đổ của hai người có sức mạnh mạnh mẽ như vậy chắc chắn sẽ đẹp đẽ hơn những thế giới nhỏ bé giả tạo đó rất nhiều…
“Cậu chủ ——”
Xa xa có tiếng người hét to và tiếng bước chân vội vã.
Một người xông vào vào thế giới vặn vẹo.
Ông cũng vặn vẹo, mắt mũi đều lệch vị trí, nhưng ông cũng hoàn toàn không biết, giơ lên túi giấy màu nâu trong tay, nôn nóng nói, “Tài liệu trong đây không đúng!”
Bùi Minh Sơ chậm rãi xoay người lại.
Đinh Mặc Hải đầu tóc bạc rối bù, hô hấp gấp gáp, nhíu mày, khó hiểu nói, “Cậu chủ, ngài đưa nhầm tài liệu cho tôi phải không? Tài liệu này sẽ làm cậu hai ngồi tù đấy, hai người là anh em ruột ….”
Thế giới đang biến dạng dần dần dừng lại.
Bùi Minh Sơ lấy túi giấy màu nâu từ tay Đinh Mặc Hải, quay mặt lại.
Nụ cười trên mặt Mạc Doãn dần dần nhạt đi.
“Nhầm lẫn phải không?” Đinh Mặc Hải nói, “Cũng may là trước khi nộp tôi lấy ra xem lại lần nữa.” Lúc này ông mới chú ý tới vết thương trên mặt Bùi Minh Sơ. Thật là kỳ lạ! Vừa nãy hình như ông có nhìn thấy đâu nhỉ?! Ông kêu lên, “Cậu chủ, mặt cậu sao vậy?” Ông quay đầu nhìn về phía Bùi Thanh, “Cậu hai, sao cậu cũng…”
Ông nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đến khi phát hiện vết máu khắp nơi trên mặt đất thì hít một hơi lạnh, rồi cuối cùng nhìn về phía Mạc Doãn cách đó không xa.
Ông kích động nói, “Không phải bảo phải nói chuyện vui vẻ à? Sao lại thành ra thế này rồi?”
“Lão Đinh,” Bùi Minh Sơ nghiêng mặt về phía ông, vẫn nhìn thẳng vào mặt Mạc Doãn, “Ông về trước đi, chúng tôi… vẫn chưa nói xong.”
Như đáp lại lời nói của anh, Bùi Thanh đỡ gối đứng dậy, khập khiễng đi về phía Mạc Doãn.