Gió gào thét ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối, lửa trong lò than cháy hừng hực, trong nhà phát ra ánh sáng yếu ớt, Trình Võ ủ rũ ngồi ở một bên ghế dài, khuôn mặt đen đúa phản chiếu ánh lửa đỏ bừng.
Trước khi rời khỏi biệt phủ, Mạc Doãn đưa ra lời mời với mọi người, “Nếu muốn mọi rợ có đến mà không có về, mời tối nay đến Trình gia để bàn chuyện.”
Toàn trường lặng im không tiếng động.
Mạc Doãn liếc mắt ra hiệu cho Trình Võ, Trình Võ lau nước mắt, vội vàng đứng dậy đi theo.
Hai người bước ra khỏi quan phủ, phía sau im ắng một mảnh, Trình Võ nhịn không được quay đầu lại, thấy mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn ta và Mạc Doãn, nhưng không ai có ý định đứng dậy.
Có ai mà không hận mọi rợ? Có ai mà không muốn mọi rợ chết đi? Nhưng lũ mọi rợ đó, tên nào cũng thân dài tám thước, cường tráng hung hãn, tay cầm loan đao cưỡi ngựa phóng như bay vào thành, đến rồi đi nhanh như một cơn gió, khí thế giống hệt Tu La giáng trần. Vài năm trước trong thành cũng có mấy chục quan binh, đều bị mọi rợ chém giết hệt như thái rau cắt dưa, căn bản không phải là đối thủ của chúng. Bây giờ chỉ còn lại đám bá tánh bình thường họ trong thành, muốn cho bọn mọi rợ đó có đi mà không có về ư? Quả là nói thì dễ hơn làm.
Trình Võ nghiến răng, “Cho dù cuối cùng chỉ có hai chúng ta, cũng phải liều mạng với lũ mọi rợ đó!”
Mạc Doãn đút hai tay vào ống tay áo, khoanh chân ngồi trên giường, bả vai thõng xuống, toàn thân thả lỏng, mắt nhắm hờ như đang ngủ.
Sau khi trở về Trình gia, bọn họ đợi chừng khoảng nửa canh giờ, nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Trình Võ càng chờ càng bực bội và lo lắng, hận không thể lao ra khỏi thành để tìm lũ mọi rợ đó trả thù ngay và luôn, cho dù liều cái mạng này cũng tốt hơn là tham sống sợ chết, mỗi khắc mỗi giờ đều cảm thấy có lỗi với mẹ của mình.
“Ngủ đi.”
Trình Võ nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ yên tĩnh, “Ta không trách bọn họ, bọn họ có suy nghĩ riêng của mình, muốn sống cũng không phải là cái tội.”
Mạc Doãn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, “Chờ thêm một lát.”
“Còn chờ gì nữa? Không có ai đến đâu!”
Mạc Doãn nói, “Đừng nóng vội như vậy, ngươi đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc liều mạng báo thù, phải cho bọn họ thời gian.” Hắn ngước mắt nhìn về phía cửa sổ tối tăm, “Chờ một chút.”
Không biết qua bao lâu, hình như có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Trình Võ lập tức đứng dậy.
Kỳ thực, Mạc Doãn phát hiện ra sớm hơn Trình Võ. Bước chân của người này rất nhẹ nhàng, khi tiếp đất gần như không có tiếng động, lúc đến gần nhà Trình Võ mới cố ý phát ra tiếng bước chân, nhưng thật ra vẫn ngồi rất vững vàng.
Có tiếng “cốc cốc” gõ cửa, cửa không khóa bị đẩy ra, tấm màn dày được vén lên, khuôn mặt gầy gò dài thượt thò đầu vào cười toe toét, “Võ ca, ta đến rồi.”
Trình Võ sửng sốt, “Sao lại là ngươi?”
Trương Chí dậm chân bước vào, trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi, “Bên ngoài lại có tuyết rơi.”
Trình Võ cao giọng, “Tại sao lại là ngươi?”
“Sao vậy, Võ ca, ngươi ghét bỏ ta à?” Trương Chí vẫn cười hì hì, rúc vào bên cạnh Trình Võ để sưởi ấm bên đống lửa, cũng mỉm cười với Mạc Doãn.
“Nhìn ngươi giống như con khỉ ốm ấy,” Trình Võ đi tới kéo cánh tay cậu ta, “Đừng gây chuyện nữa, về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy thì sao? Ai nói khỉ ốm thì không thể giết được mọi rợ,” Trương Chí nói với Mạc Doãn, “Ngài nói có phải hay không? Mạc tiên sinh.”
“Mạc tiên sinh?” Trình Võ lẩm bẩm, cảm thấy xưng hô này khá thích hợp, nhưng hắn ta vẫn giữ cánh tay của Trương Chí, “Bớt nói nhảm, về đi!”
“Ta không về đâu.”
Trương Chí kéo cánh tay hắn ta, trừng đôi mắt đậu xanh nói, “Võ ca, ta mất gia đình năm mười ba tuổi, tất cả đều là do bọn mọi rợ gây ra. Ngươi nhìn ta suốt ngày vui vẻ thì cho rằng ta không nhớ đến chuyện đó sao? Ta biết sức lực ta có hạn, không bằng được ngươi, nhưng Trương Chí ta không phải là kẻ tham sống sợ chết!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, trừng mắt nhìn nhau như hổ rình mồi. Tay Trình Võ dần dần buông lỏng sức lực, Trương Chí đặt tay lên cánh tay Trình Võ, “Võ ca, hai huynh đệ chúng ta, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Chỉ cần trước khi chết kéo theo hai tên mọi rợ làm đệm lưng, thì đường xuống hoàng tuyền cũng cười thật sảng khoái.”
“Trương Chí ——”
Hai người ôm nhau thật chặt, Mạc Doãn ngồi bên cạnh lười biếng nhìn hai người thề sống chết cùng nhau, liền ngắt lời, “Ai nói các ngươi sẽ chết?”
Trình Võ và Trương Chí đỏ mắt nhìn hắn, “Mạc tiên sinh, ta biết ngài trời sinh thần lực, nhưng song quyền khó địch bốn tay, nếu ngài thật sự lợi hại như vậy thì cũng sẽ không bị lũ mọi rợ cướp bóc.”
“Nói hay lắm!”
Bên ngoài vang lên một giọng nói sang sảng, mành xốc lên, gió cuốn theo vài bông tuyết bay vào, hai hán tử cao lớn bước vào, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt sáng ngời, “Song quyền khó địch bốn tay, hai cha con chúng ta thì sao?”
“Lý thúc, Lý nhị ca ——”
Trình Võ và Trương Chí tách ra, vui vẻ khoác tay hai cha con.
“Còn có chúng ta!”
Bên ngoài lại vang lên tiếng gọi.
Mạc Doãn bình thản không chút đổi sắc, bên tai không ngừng vang lên tiếng bước chân, có lúc gấp lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, lúc đến lúc đi, lúc đi về rồi lại tới… tiếng bước chân chồng lên nhau, liên miên không dứt.
Chẳng mấy chốc, trong phòng Trình gia hầu như không còn chỗ trống, trong sân cũng có rất nhiều người tụ tập, Trình Võ liên tục chào hỏi, kích động đến bật khóc, mọi người cũng không nhịn được ầng ậc nước mắt . Nhưng khác hẳn với nước mắt trong bữa tiệc, những giọt nước mắt lúc này vừa quả quyết vừa vui mừng. Buồn bã đau khổ thì có ích gì? Phải quyết liều mạng với lũ mọi rợ đó!
Người càng lúc càng nhiều, căn phòng trở nên ngột ngạt, Mạc Doãn ho hai tiếng, cầm một ngọn đuốc chưa thắp ở bên cạnh rồi đốt trong lò than, mọi người tản ra thành một con đường, Mạc Doãn cầm đuốc đi ra ngoài. Bên ngoài có hàng trăm người tụ tập trong ngoài sân, ngọn lửa trong lòng mọi người hừng hực cháy.
“Đa tạ chư vị tín nhiệm Mạc mỗ…”
Hắn bỗng im bặt, nhìn ra ngoài, mọi người cũng đưa mắt nhìn ra ngoài theo hắn.
Lão tộc trưởng bước đi chậm rãi, được một người con trai đỡ bên cạnh, phía sau còn có mấy người phụ nữ. Có một cô gái mắt sưng như quả đào, tầm khoảng 13, 14 tuổi, chính là cô con gái nhỏ đang khóc lóc thảm thiết. Xung quanh là vài người chị dâu đang an ủi, dỗ dành cô.
Lão tộc trưởng đứng yên, đẩy tay con trai ra, “Lão thân vô lực, tuy già cả nhưng mắt vẫn chưa mờ. Ta biết ngài không phải là người bình thường.” Lão tộc trưởng cúi đầu thật sâu trước Mạc Doãn, “Thỉnh tiên sinh chỉ điểm, ta có liều cái mạng già này cũng phải báo thù cho nhi tử.”
Hai người con cũng đứng tách ra, ôm quyền thi lễ, “Thỉnh tiên sinh chỉ điểm, ta cam nguyện hy sinh tánh mạng của mình để trả thù cho huynh đệ”.
“Thỉnh tiên sinh chỉ điểm,” người con gái bước tới, hai mắt ngập lệ, tay ôm ngực, giọng nói thê lương, “Thần nương nguyện chết cũng phải báo thù cho huynh trưởng!”
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng Mạc Doãn khẽ rúng động. Hắn chỉ muốn dùng tòa thành nhỏ này làm bàn đạp, chuyện cả gia đình bị mọi rợ sát hại là do hắn bịa ra, đối với mối thù giết mẹ của Trình Võ cũng cảm nhận rất hời hợt. Đây là bản chất tự nhiên của con người, cảm xúc tự chủ sẽ không dễ dàng dao động, chẳng lẽ thân thể của con người phi tự nhiên đã ảnh hưởng đến hắn ư? Trong lồng ngực hắn vang lên tiếng “thình thịch” không thể giải thích được, trong đêm lạnh thấu xương này, hắn cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, cổ họng phát ra một tiếng ho khẽ, Mạc Doãn đưa ngọn đuốc cho Trình Võ bên cạnh, chắp tay quay mặt về phía mọi người, cúi đầu thật sâu.
Trong sân ngoài sân đều im lặng, chỉ có những bông tuyết rơi lả tả và ngọn đuốc trong tay Trình Võ bập bùng với ánh sáng vĩnh cửu trong đêm tuyết.
*
Sau Tết, trời vẫn lạnh buốt, vốn là thời điểm thích hợp để các gia đình nghỉ ngơi ở nhà, nhưng trong thành lại vô cùng náo nhiệt, hầu như nhà nào cũng đều bận rộn với nhiều việc khác nhau.
Đêm đó có rất nhiều người nguyện ý tham gia thủ thành, ngày hôm sau cũng có rất nhiều người đến tìm Trình gia, đếm đi đếm lại cẩn thận thì trong thành không có nhà nào đứng ngoài cuộc.
Ở một nơi khổ sở lạnh lẽo như biên giới, những người có thể sống ở đây đều không phải là người tham lam an nhàn hưởng thụ. Trước đây họ không kháng cự vì họ cảm thấy nếu không kháng cự thì sẽ giảm được thương vong hơn là chống cự quyết liệt. Khi đám mọi rợ lần đầu tiên kéo tới cướp bóc, họ cũng chống cự, thời điểm đó lão tộc trưởng còn trẻ nhưng kết quả là thương vong nặng nề, sau đó dần dần sức mòn lực kiệt.
Mạc Doãn nhận được danh sách từ lão tộc trưởng, sau đó đi gặp tất cả những người trong thành nguyện ý tham gia thủ thành. Những người có thể lực mạnh, bất kể là nam hay nữ, đều được đưa đi huấn luyện, những người có thể lực yếu hơn thì được sắp xếp làm những công việc khác nhẹ nhàng hơn, cứ dựa theo tiêu chí đó mà phân công lao động rõ ràng. Chỉ có xưởng rèn duy nhất trong thành là phải làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ để chế tạo vũ khí và công cụ đặc biệt theo bản vẽ do Mạc Doãn thiết kế. Toàn thành khí thế ngất trời, bận rộn luôn tay luôn chân.
Bên ngoài gió lạnh buốt giá nhưng hàng chục thanh niên trai tráng đều cởi trần ra trận, Trương Chí đừng ở hàng đầu vẫy cờ và điều chỉnh đội hình dưới hiệu lệnh của Mạc Doãn. Đội hình này cực kỳ đơn giản, được Mạc Doãn sửa đổi dựa trên đội hình bộ binh của các nền văn minh cổ đại. dựa trên ghi chép lịch sử của con người, rất phù hợp với những người bình thường chưa được huấn luyện quân sự một cách có hệ thống.
Cứ như vậy liên tục cả ngày lẫn đêm, toàn thành chuẩn bị chiến tranh, thời gian cũng dần dần đến đầu xuân.
Hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, cả thành đều tràn đầy ý chí chiến đấu, chỉ có Trình Võ còn hơi lo lắng, “Không biết đám mọi rợ kia khi nào sẽ tới, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta trở tay không kịp, hấp tấp nghênh chiến, thì mọi nỗ lực của chúng ta ngày nay sẽ vô ích.”
“Yên tâm đi,” lúc này thời tiết đã ấm hơn nhưng Mạc Doãn vẫn mặc áo choàng suốt ngày, trông rất ốm yếu ho hen, “Trước khi bọn chúng hành động ta nhất định sẽ biết.”
Không biết vì lý do gì mà mọi người trong thành đều tin tưởng Mạc Doãn, cũng không biết khí chất của Mạc Doãn tại sao lại khiến người ta vô thức tôn sùng và tuân theo mệnh lệnh của hắn, Trình Võ gật đầu, “Được rồi, vậy thì đợi giết kẻ địch!”
Trương Chí cũng lo lắng về điểm này. Bọn mọi rợ cưỡi toàn là ngựa chiến, đến và đi nhanh như gió, đánh người không kịp chuẩn bị, rời đi thì không thể đuổi theo. Cậu ta tìm gặp riêng Mạc Doãn nói, “Mạc tiên sinh, hay là ta đi trinh sát trước ngoài thành nhé. Ta chạy nhanh, đầu óc cũng linh hoạt nữa, nếu phát hiện ra tung tích bọn chúng ta sẽ về báo cáo ngay.”
“Ngươi là người chỉ huy đội hình, không thể hành động hấp tấp,” Mạc Doãn nói, “An tâm làm tốt chuyện của mình, ta đã có biện pháp.”
Thế nên Trương Chí cũng không nhắc tới nữa.
Đến cuối tháng 2, Mạc Doãn chuyển đến tháp bảo vệ thành.
Nơi này từng là nơi sinh sống của những người thủ thành, sau khi họ chết đi thì cũng không có ai thay thế, bên trong đã bị bỏ hoang, khắp nơi đầy bụi bặm. Trình Võ quét dọn một lúc lâu rồi mới mở cửa nói: “Đừng vào. Ngươi mà vào thì ho luôn cả phổi ra đấy.”
Mạc Doãn rất biết nghe lời, dựa vào tường thành bình tĩnh chờ đợi.
Trình Võ cau mày đi ra, “Biện pháp của ngươi là thủ ở đây? Nhưng đợi nghe được động tĩnh của đám mọi rợ đó, chỉ sợ đã muộn.”
“Không đâu, bọn chúng vừa xuất phát là ta biết ngay.”
Trình Võ vẫn hết sức lo lắng.
Mạc Doãn vỗ nhẹ vào tai mình, cười nói, “Ta có thuận phong nhĩ.”
Trình Võ: “……”
Ngay cả Trình Võ vốn luôn tin tưởng hắn cũng không thể tin được.
Mạc Doãn nhìn ánh mắt nghi ngờ của hắn ta thì chỉ cười. Hắn nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào tai, một lúc sau mới mở mắt ra nói, “Trương Chí đang lén uống vò rượu mà ngươi giấu dưới gầm giường kìa. Ngươi mau về xem thử đi.”
“Hả?”
Trình Võ, “Làm sao ngươi biết?”
“Thuận phong nhĩ.”
“……”
Trình Võ bị Mạc Doãn đuổi đi nên đành lên ngựa quay trở về. Về đến nhà thì quả thật thấy Trương Chí đang ở đó, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ, “Võ ca, không phải ngươi đi cùng Mạc tiên sinh đến tháp ư? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Trình Võ không để ý tới cậu ta, vội vàng nâng ván giường lên kiếm vò rượu ngon hắn ta giấu bên dưới, nhưng nhìn đi nhìn lại chẳng thấy gì cả. Hắn ta quay người lại, hung hăng hỏi, “Trương Chí, ngươi lén uống rượu của ta phải không?”
Trương Chí bình tĩnh nói, “Không có à, Võ ca, ta hết trộm vặt từ lâu rồi.”
Trình Võ không nói nhảm với cậu ta nữa, chẳng nói chẳng rằng xồng xộc tiến tới cạy miệng cậu ta ra. Trương Chí gào thét ầm ĩ, “Võ ca, Võ ca, ta sai rồi —— chỉ có một chén rượu thôi mà —— lần sau ta không trộm nữa đâu —— “
Trình Võ buông cậu ta ra, đôi mắt mở to như hai quả trứng gà.
Trương Chí xoa xoa khóe miệng vừa bị Trình Võ kéo, lẩm bẩm, “Võ ca, ngươi keo kiệt từ khi nào thế? Lén uống của ngươi có một chén rượu mà ngươi muốn xé rách miệng ta luôn rồi.”
Trình Võ ngồi phịch xuống giường, nói với Trương Chí, “Trương Chí.”
“Làm sao?”
“Hình như ta đã cứu được một nhân vật rất lợi hại.”
“Ngươi nói Mạc tiên sinh à? Đúng là lợi hại thật đấy. Trận pháp mà hắn ta dạy rất đơn giản, nhưng hôm qua chúng ta chia thành hai nhóm nhỏ để thử nghiệm xem thế nào, không ngờ uy lực lại cực kỳ mạnh mẽ. Nếu chúng ta có vũ khí trong tay, lũ mọi rợ kia á, đến một tên thì giết một tên, đến hai tên thì giết luôn cả hai tên!”
Trương Chí cười vui vẻ một lúc, lại hỏi, “Ngươi nói xem, Mạc tiên sinh thật sự là thương nhân ư?”
Trình Võ liếc cậu ta một cái, nghiêm túc nói, “Mặc kệ hắn là ai, hắn cũng là người giúp chúng ta giữ thành.”
Mạc Doãn vừa mới ngủ dưới tháp, hắn có hơi buồn ngủ, tuy rằng nhắm mắt bịt tai lại nhưng vẫn đang chú ý.
Khi tập trung tia tinh thần lực đó vào thính giác, cơn gió nơi xa, hơi thở của động vật, cát đá lăn lông lốc dường như đều ở trong tâm trí hắn. Hắn khống chế chúng như một như một vị Chúa sáng thế, nhưng cái giá phải trả là những bộ phận còn lại của cơ thể hắn vô cùng yếu ớt và mệt mỏi. .
Trình Võ tới mang nước cho hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, lông mày dường như càng ngày càng đen, mặt mũi hệt như ma quỷ, không nhịn được lên tiếng, “Ngươi không sao chứ?”
Mạc Doãn lấy một ít nước rửa mặt, bọt nước từ lông mày lăn tăn, trượt qua sống mũi cao thẳng, rơi xuống từ đôi môi tái nhợt, hắn thản nhiên nói, “Không sao đâu.”
Trình Võ còn muốn nói thêm, nhưng Mạc Doãn đột nhiên giơ tay lên, nín thở tập trung trong chốc lát, sau đó quay mặt về phía Trình Võ, trong mắt mang theo tia lạnh lùng, “Chúng tới rồi.”
*
Khoái mã phi nước đại giữa sa mạc mênh mông, kẻ nằm trên ngựa đều là những kỵ sĩ giỏi lớn lên trên lưng ngựa, bọn chúng hô bè gọi bạn, cười nói ca hát, chuẩn bị thực hiện một vụ “thu hoạch” mới mẻ khác trong mùa xuân này. Đám người xưng huynh gọi đệ một đường đùa giỡn cười nói thoải mái như đang đi chơi xa, bàn bạc với nhau chút nữa sẽ cướp lấy cái gì, cướp bao nhiêu, giết bao nhiêu, để lại bao nhiêu.
Dung Thành là lò mổ của bọn chúng, ở đó có những chú “dê bò” ngoan ngoãn được nuôi béo mập, không cần bọn bọ phải tốn tâm tư suy nghĩ nhiều, cần cái gì thiếu cái gì thì cứ đến đó lấy là được.
Thiếu lương thì lấy lương thực, thiếu tiền thì lấy tiền, thiếu nữ nhân ư? Vậy thì cướp nữ nhân.
Bọn chúng chính là đao phủ của lò mổ này, mọi thứ đều phụ thuộc vào tâm trạng của chúng.
Lũ ngựa vốn quen giết chóc dường như cũng có linh tính hiểu rõ ý đồ của chủ nhân, khi đến gần cổng thành, vó ngựa hưng phấn giơ cao rồi nặng nề đáp xuống. Tuy nhiên, tiếng hí dài đột nhiên hoảng sợ truyền qua tai đám người cưỡi ngựa, vó ngựa cong cong, người trên ngựa cũng lập tức ngã nhào xuống đất. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, những mũi tên ẩn giấu từ đâu đó lao tới, trong chốc lát, có mấy người kêu thảm thiết, tay ôm ngực ngã phịch xuống mặt đất.
Thủ lĩnh của nhóm cướp thành giờ đây mới phản ứng, dùng ngôn ngữ của tộc mình hét lớn, “Cẩn thận, có mai phục ——”
Vài con ngựa thoát được cạm bẫy nhưng cũng hoảng sợ chạy lung tung rối loạn, bị người trên ngựa khống chế, đám ngươi hung hăng rút đao hô to, “Trên tháp có cung thủ, cúi người, lao vào cổng thành! Ngã xuống! Nằm rạp xuống, trốn dưới đám ngựa bị thương, đợi chúng ta đánh vào trong rồi đi theo —— “
Trình Võ đứng trên tháp thành mặt mũi nóng bừng, hắn ta nhìn thấy đám mọi rợ đã điều chỉnh lại đội hình, tiếp tục tiến lên trong đêm tối thì vội vàng gọi Mạc Doãn, “Mạc Doãn!”
Mạc Doãn nói, “Đi.”
Dưới những tiếng thét to cổ vũ của chủ nhân, bầy ngựa một lần nữa lại lấy hết can đảm lao về phía cổng thành, đám mọi rợ thành thạo dùng móc câu để mở cổng thành cũ kỹ. Âm thanh “cành cạch” nặng nề vang lên, nhưng trong đêm tối, nghênh chiến với bọn chúng là một quả cầu lửa hừng hực đang lao tới phía trước —— là bình rượu, một bình rượu rực lửa —— nó rơi xuống đất rồi lập tức lan nhanh ra, tạo thành một rào chắn lửa đỏ rực!
Lũ ngựa lập tức hoảng sợ, người trên ngựa không thể khống chế chúng được nữa liền bỏ ngựa lăn xuống đất, bọn chúng la hét chửi rủa bằng ngôn ngữ ngoại tộc mà người ở Dung Thành nghe không hiểu. Chúng nắm chặt loan đao, giận dữ giẫm lên ngọn lửa vượt qua tường thành. Đám người ngoại tộc thân cao tám thước, cường tráng vạm vỡ bao nhiêu năm nay chưa từng bị phản kháng, giờ đây muốn trút hết sự phẫn nộ của mình lên người dân trong thành. Cho dù không còn cưỡi ngựa, bọn chúng vẫn có thể giết sạch đám người Dung Thành không biết tốt xấu này!
“Quân bên trái —— Thay đổi đội hình ——”
Trương Chí ở trên cao vẫy cờ chỉ huy, gào to lên như muốt nứt cả phổi.
Mắt Trình Võ sớm đã đỏ hoe, dùng trường thương lớn tiếng đáp lại, “Giết——”
Bọn mọi rợ không ngờ người trong thành lại dám trực diện chống cự, chúng càng tức giận, hú hét lao về phía trước.
Nhưng rất nhanh, chúng liền phát hiện ra rằng thứ mà chúng phải đối mặt tối nay không còn là đám “dê bò” nữa, mà là một con thú dữ ăn thịt người!
Trước mặt bọn chúng chỉ có khoảng một trăm người, trước đây mấy chục người bọn chúng cũng đủ để đối phó, nhưng lần này cho dù đánh như thế nào bọn chúng cũng không vào được, giống như địch nhân hằng hà sa số ở khắp mọi nơi.
Mạc Doãn vốn đang giám sát trận chiến trên tháp, lúc này cuối cùng cũng cởi áo choàng ra, ra hiệu cho Trương Chí trên tháp, Trương Chí khẽ gật đầu, thầm đếm trong đầu, đếm đến mười thì hét lên, “Hai quân —— mở —— “
Cờ xí tung bay, đám mọi rợ vốn đã hoảng loạn và bị nhiều thương tích, chắc giờ đây cũng biết có người đang chỉ huy từ trên đỉnh tháp. Khi chúng giơ tay chỉ vào Trương Chí, đám người đang bao vây chúng đột nhiên giải tán, bọn chúng cũng theo bản năng không tiến vào thành mà lùi lại một bước.
Tiếng vó ngựa mạnh mẽ lao tới, đám mọi rợ rút lui về phía sau, thậm chí còn lùi tuốt về phía hàng rào lửa đang dần tắt. Bọn chúng hoảng sợ dập tắt những đốm lửa rải rác trên người, chỉ thấy một con ngựa đen đang hí vang lao ra khỏi hàng rào cháy đỏ. Người cưỡi ngựa có khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, mặc áo mỏng màu xanh lá cây, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén tỏa ánh sáng lạnh buốt.
*
“Tướng quân, tướng quân ——”
Binh lính liên lạc đột ngột xông vào trong lều, quỳ xuống nói: “Phía Dung Thành có động tĩnh!”
Người đàn ông đang uống nước thả túi nước xuống, giơ tay lau mặt. Dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt như sao sáng, không giận mà tự uy, “Điểm binh ngay lập tức.”
“Dạ!”
Lính liên lạc xông ra, lập tức ra lệnh cho quân xuất binh.
Một bàn tay to lớn vén rèm lên, Hạ Huyên không mặc áo giáp, trên thắt lưng chỉ có một thanh bội đao, binh lính mang ngựa đến, y kéo dây cương xoay người lên ngựa. Lúc này, một lính liên lạc khác lại chạy về phía Hạ Huyên, quỳ một gối trước ngựa, ngẩng mặt hưng phấn nói: “Tướng quân, đại thắng rồi!”
“Đại thắng?”
Hạ Huyên nhíu hàng mày rậm, “Đại thắng ở đâu?”
“Là Dung Thành!” Binh lính kích động tiếp tục, “Bá tánh Dung Thành đã đại thắng!”