(*) Gốc: 画像之危
Ánh trăng bạc treo lơ lửng trên trời cao, những vì sao nhỏ giống như dải ruy băng vắt ngang bầu trời đen thẳm, ba người buổi tối ngồi trên tháp uống rượu ăn thịt dê. Trình Võ toát mồ hôi đầy người, kéo vạt áo lên cười nói: “Sung sướng!”
Trương Chí ở một bên cũng cười toe toét, hét lớn: “Sung sướng!”
Mạc Doãn ngồi giữa hai người, im lặng uống rượu.
Hôm nay ở Dung Thành không có yến tiệc, Mạc Doãn đột nhiên trở về thành, tất cả mọi người đều hưng phấn kích động. Dung Thành vốn là một tòa thành tương đối giàu có và đông đúc, hơn nữa năm nay lại được mùa thu hoạch lương thực trên cát, bởi thế lão tộc trưởng đích thân dẫn người đến phủ quan cũ để dọn dẹp sạch sẽ, tổ chức một bữa tiệc lớn, uống rượu ăn thịt đến nửa đêm, ai ai cũng đều vui vẻ say khướt ngất ngư.
Mạc Doãn uống rất nhiều rượu, hắn chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, cho dù có tinh thần lực hỗ trợ nhưng cũng đã hơi chếch choáng.
Gió từ trên tháp thổi vào mặt mát lạnh sảng khoái, Mạc Doãn nhấp một ngụm rượu, hai chân khẽ đung đưa, cảm giác nhẹ nhàng như chim én.
Bất kể là gió hay rượu, Mạc Doãn thực sự cảm thấy lúc này đây tâm trạng của mình rất tốt đẹp.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng là một giây phút vô cùng yên bình và tĩnh lặng, không hề có sự hủy diệt phá hoại nào, nhưng sao hắn lại có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ được nhỉ?
Mạc Doãn ấn vào ngực, nhịp tim đập cũng rất thong thả.
Thông thường trong những thời khắc sụp đổ và bùng nổ đầy vui sướng đó, trái tim hắn luôn tăng tốc đến giới hạn, máu chảy dọc khắp cơ thể nóng hừng hực, nhưng lúc này đây, máu trong cơ thể hắn chỉ lưu động ấm áp.
Thật ra Mạc Doãn rất ít khi tự thắc mắc, hắn là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, nhưng kỳ lạ là hắn có quá ít thú vui, người tự nhiên khó có thể dễ dàng thỏa mãn sở thích của mình.
Họ đã tiến hóa đến trình độ cao cấp nhưng đồng thời họ cũng đã mất đi khả năng tự làm cho mình hạnh phúc.
Mạc Doãn chưa bao giờ nhìn thấy những con người tự nhiên khác, cũng chưa bao giờ tò mò về những người được gọi là đồng loại của mình. Bọn họ không cần bầu bạn vì bản thân họ đã đủ hoàn hảo.
Nhưng không biết tại sao, hắn đột nhiên có rất nhiều tâm tư trong thế giới nhỏ bé này.
Mạc Doãn cau mày, nhấp một ngụm rượu, bảo sao trong quá trình tiến hóa bọn họ đã bỏ đi những thứ phức tạp này. Cả ngày cứ miên man suy nghĩ thế này thì làm được trò trống gì cơ chứ?
“Ngươi sống ở quân doanh thế nào?” Trình Võ cười toe toét: “Ta nghe nói ngươi đã huấn luyện một đội quân Huỳnh Hoặc, giết sạch lũ mọi rợ không còn manh giáp luôn hả.”
Trương Chí hùa vào phụ họa, “Sợ đến tè ra quần luôn ——”
Mạc Doãn thản nhiên nói: “Mới chỉ bắt đầu thôi.”
Trình Võ ực một ngụm rượu lớn, tay vẫy vẫy trong không khí hai cái rồi nhảy phắt xuống dưới, vừa ôm bầu rượu vừa nhảy múa lắc lư, miệng thì hát ư ử. Trương Chí cũng theo đuôi nhảy xuống đối diện với Trình Võ lắc lắc vai. Hai người cười ha hả, thỉnh thoảng lại nhấp ngụm rượu, bước chân lảo đảo nhưng cũng không ngăn nổi niềm vui thuần khiết.
Mạc Doãn ngẩng đầu uống một ngụm rượu lớn.
Chiếc áo xanh mỏng manh trượt nhẹ xuống, hắn ngồi yên lặng lẽ uống rượu, tiếng ồn ào ầm ĩ bên tai lại khiến hắn hơi cong khóe môi.
Trình Võ và Trương Chí, một cao một thấp, một béo và một gầy, ôm nhau nhảy múa cuồng nhiệt, tay chân của Trương Chí cực kỳ nhanh nhẹn, di chuyển linh hoạt hệt như một con thằn lằn. Trình Võ say cũng kha khá rồi, bắt không được người nên dứt khoát ngồi bệt xuống đất cười ha ha: “Cái đồ khỉ nhà ngươi.”
Trương Chí trèo lên một cây cột của tòa tháp trong thành, nâng tay che lông mày, híp híp mắt làm mặt quỷ chọc cho Trình Võ cười đến đau cả bụng.
Trương Chí thực ra không hề say, cậu ta cười khà khà: “Tiên sinh bị ta chọc cười rồi.”
Mạc Doãn quay mặt lại, khuôn mặt lạnh như băng dưới ánh trăng dường như cũng dịu dàng hơn một chút. Trương Chí nhảy xuống cột, ngồi dưới đất sát bên cạnh Trình Võ: “Tiên sinh, ngài cười lên thật là xinh đẹp.”
“Xinh đẹp,” Trình Võ cũng cười, “Trông cứ như một đại cô nương vậy.”
“Lúc ta cứu hắn, không nghĩ là hắn xinh đẹp thế này đâu, khuôn mặt gầy hóp lại thế này này…” Trình Võ chỉ vào Trương Chí, “Còn gầy hơn cả ngươi!” Trương Chí cười toe toét, hai người lại phá ra cười ha hả.
Mạc Doãn chỉ ngồi đó lặng lẽ uống, mãi cho đến khi cạn hết rượu trong bình thì nhảy xuống.
Bên tai chỉ có tiếng gió lướt qua dịu dàng, người theo dõi không dám đến gần, chỉ đứng canh gác dưới tháp thành, từ nãy đến giờ chắc nhìn cũng đã đủ rồi. Mạc Doãn đột nhiên thò tay ra chộp lấy người lùi về rìa tường thành, lưng ba người đập vào tường, Mạc Doãn nói: “Say thật à?”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, cắt ngang bầu không khí vui vẻ, sôi động như một lưỡi dao sắc bén.
Trương Chí cũng phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng quay lại nhìn Mạc Doãn, Trình Võ phản ứng chậm hơn một chút, cũng ngơ ngác quay đầu lại. Sườn mặt Mạc Doãn như được chạm khắc, đôi mắt nheo lại, “Có chuyện lớn rồi, các ngươi có nguyện ý giúp đỡ ta không?”
*
Một người dáng vẻ thấp bé gầy còm cưỡi một con ngựa cũng gầy gò giống hệt mình ra khỏi thành, lắc lư quanh quẩn mấy vòng cứ như đang nhàn nhã dạo chơi. Nhưng vừa rời thành chẳng được bao lâu, người nọ lập tức giơ roi quất thật mạnh vào con ngựa, ngựa bị đau, lập tức hí vang, cuồng chân phóng như điên.
Người nọ phi nước đại không ngừng nghỉ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đến được quán trọ. Vừa xuống ngựa, khuôn mặt gầy đét đã nở nụ cười lấy lòng, sau đó buộc ngựa chạy vào quán trọ xin nước và thức ăn.
Người canh trạm dịch hoàn toàn ngó lơ, mãi đến khi thấy đối phương xùy bạc ra thì sắc mặt mới tươi tắn hơn một chút. Dịch trạm là nơi ít người lui tới, cái tên dịch đinh này cũng là kẻ lười biếng, tiếp đón qua loa xong thì lại kiếm chỗ lén lút ngủ tiếp.
Thời tiết ngày càng lạnh, ngoài trời đầy gió và cát, người nọ ở lại dịch trạm bảy ngày, dịch đinh chỉ chăm chăm thu tiền chứ không hề hầu hạ phục vụ mà tên này cũng chẳng hề khó chịu, còn tự mình kiếm đồ ăn thức uống, rất tự tại thoải mái. Sau còn làm thân được với dịch đinh, cứ mở miệng ra là Hổ ca ơi, Hổ ca à, hỏi trạm dịch có việc gì làm không, cứ sai bảo hắn. Dịch đinh cười khẩy, bảo có ai muốn ở cái chốn khỉ ho cò gáy này đâu mà có việc để làm.
Chạng vạng ngày thứ tám, cuối cùng cũng có người thứ hai đến trạm dịch để xin nước và thức ăn. Mấy ngày liên tiếp dịch đinh toàn ăn không ngồi rồi, lười chảy thây ra, một ngón tay cũng không muốn động đậy. Người mới đến thấy vậy thì trợn trừng mắt, sắp nổi đóa đến nơi thì lúc này người nọ mới mỉm cười, đi qua rót nước: “Quan gia, ta thay Hổ ca chiêu đãi ngài.”
“Thứ gì đâu không.”
Ông ta xoay người lại, công văn trên bàn rơi phịch xuống đất, tên kia “ôi” một tiếng rồi nhặt lên nói: “Thì ra là quan gia Ô Tây, quan gia tha tội, để tiểu nhân hâm rượu và thức ăn cho ngài.”
Người mới đến hừ một tiếng, “Nhanh lên.”
“Dạ dạ.”
Chẳng mấy chốc đồ ăn và rượu được mang lên, không ngờ hương vị lại rất ngon, người mới đến nói thêm: “Mang cho ngựa của ta chút cỏ khô.”
“Dạ được.”
Ăn uống no nê xong xuôi, người này đang định lên đường tiếp thì thấy cái tên thấp bé gầy gò kia khóc lóc: “Quan gia, ngựa của ngài, nó…”
“Nó làm sao?!”
Ông ta vừa chen vào nhìn thì vội vàng bịt mũi lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt, chỉ thấy ngựa mình đi phân lỏng, bốn vó nhũn ra đứng không vững. Ông ta lớn tiếng mắng: “Sao lại thế này? Không phải đã bảo ngươi cho ngựa ta ăn cỏ khô sao?”
“Vẫn chưa cho nó ăn kia mà, ta vừa lại thì thấy nó đã như thế này rồi.”
Tên gầy gò bất đắc dĩ nói: “Hay là ta đem ngựa cho ta cho ngài mượn dùng nhé, ngài thấy có được không quan gia?”
Ông ta thấy con ngựa kia vừa gầy gò lại vừa nhỏ thó, nhìn tới nhìn lui chẳng ưng được chỗ nào, thế là cau mày bịt mũi rồi lùi lại. Cái tên gầy đét kia lại lên tiếng: “Ngựa của ngài chắc là đi gió cát nhiều, trời lại còn lạnh lẽo thế này nên mới sinh bệnh. Hay là ngài nghỉ ngơi ở dịch quán một đêm đi, đêm nay ta sẽ cho thêm ít dược vào cỏ khô, ngày mai nó sẽ khỏe lại ngay ấy mà.”
Trời đã khuya, chuồng ngựa bốc mùi hôi thối, người đàn ông lấy tay liên tục quạt trước mũi rồi lùi lại, cau mày nói: “Cho nó ít dược đi.”
“Dạ, ngài nghỉ ngơi đi ạ.”
Thật là mệt muốn bã cả người ra mà. Suốt cả tháng nay ông ta cứ đi đi lại lại, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, mệt muốn đứt hơi. Đang ngày ngày cơm no rượu say ở Ô Tây, bây giờ khổ sở một chút cũng không chịu được, mà ông ta cũng không muốn bản thân mình chịu khổ nữa, vừa thấy trạm dịch liền nhịn không được muốn vào dừng chân nghỉ ngơi, thế rồi chẳng mấy chốc lăn ra ngủ say như chết.
Sắc trời dần tối, ngoài phòng có một bóng người nhẹ nhàng mở cửa, bước chân nhẹ nhàng êm ái không hề gây ra tiếng động. Sau khi lấy được thứ mình muốn, người này nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, tiếp đó lợi dụng màn đêm để đến chuồng ngựa, dắt con ngựa gầy guộc của mình ra. Con ngựa gầy cực kỳ nghe lời, lông mi ánh mắt dịu ngoan như nước. Trương Chí vuốt đầu ngựa, thì thầm vào tai nó: “Sóc bay, chúng ta trở về thành thôi.”
*
Căn nhà nhỏ dưới tháp thành vang lên tiếng gõ cửa, Trình Võ giật mình đứng dậy, nhanh chóng mở cửa, thân hình gầy gò của Trương Chí hiện ra trong bóng đêm: “Võ ca, lấy được đồ rồi.”
Trình Võ nhìn chung quanh, lập tức nói: “Đi thôi.”
Mấy ngày trước, Mạc Doãn hẹn hai người trên tháp, nói có việc lớn phải làm, hai người nghe xong nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, nín thở nghe lời dặn dò của Mạc Doãn.
“Mấy ngày tới sẽ có nha dịch của Ô Tây đến dịch quán, người đó sẽ mang theo một phong bì dán kín bên mình.” Mạc Doãn nhìn Trương Chí, “Ta nghe Trình Võ nói ngươi trộm đồ rất giỏi.”
Trương Chí khẽ gật đầu, lập tức hiểu ngay: “Ý của tiên sinh là muốn ta trộm lá thư đó!”
“Không sai, sau đó đợi ta tráo đổi đồ vật bên trong thì sẽ nhờ ngươi trả về chỗ cũ.”
“Được!”
Trương Chí không chút do dự đồng ý ngay, thậm chí còn không hỏi lý do.
Trong lòng Mạc Doãn khẽ động: “Nếu chuyện này bại lộ…”
Trương Chí lập tức giơ ngón tay lên nói: “Việc ai làm người nấy chịu, nếu ta khai ra tiên sinh thì sẽ chết không được tử tế.”
Mạc Doãn nhìn chằm chằm cậu ta một lát, sau đó quay đầu nhìn Trình Võ, “Từ ngày mai trở đi, ngươi sẽ ngủ trong tháp và trở về nhà vào thời gian quy định mỗi ngày. Đợi Trương Chí mang phong bì về, ngươi sẽ trở về cùng hắn. Trương Chí, bên trong Dung Thành có mai phục, nhưng hắn chỉ theo dõi ta chứ không để ý đến ngươi, đến lúc đó ngươi hãy giả vờ ở đây uống rượu chơi đùa với Trình Võ, ngươi hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Trình Võ cũng nói: “Hiểu rồi.”
Mạc Doãn nhìn qua nhìn lại hai khuôn mặt say khướt chẳng có chút nào là đáng yêu, nhàn nhạt nói: “Việc ai làm người đó chịu, nếu chuyện này bị bại lộ, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
“Sẽ không bị lộ ra ngoài đâu,” Trương Chí tự tin vỗ ngực, duỗi tay trái ra nhìn Mạc Doãn cười, “Tiên sinh, nhìn xem, đây là cái gì?”
Mạc Doãn chưa kịp nhận ra thì Trình Võ đã hết sức kinh ngạc: “Bà nội ngươi chán sống rồi hả, lưng quần của ông mày cũng dám lấy!”
Không ai hỏi tại sao, hai người làm theo lời dặn của Mạc Doãn, tối nay âm thầm đem theo thứ Mạc Doãn cần đến gặp hắn.
“Tiên sinh, ta trộm được rồi. Người nọ ngủ rất say, còn khoảng ba canh giờ nữa là trời sáng. Ngài phải tráo đổi đồ bên trong nhanh lên, ta sẽ trả lại phong bì lại chỗ cũ trước khi ông ta thức dậy.”
Trong phòng thắp nến, Mạc Doãn cẩn thận mở phong bì, một bức họa được gấp lại rơi ra.
Mạc Doãn liếc nhìn hai người đang cầm nến soi sáng cho mình rồi trực tiếp mở bức họa ra.
Bức họa cực kỳ rõ ràng, kỹ năng của họa sĩ vô cùng xuất sắc, ngũ quan được vẽ chi tiết, khí chất lạnh lùng xa cách và kiêu ngạo của hắn cũng được thể hiện rõ trên trang giấy, đồng thời còn nêu rõ họ tên và tội trạng của người trong tranh. Bên phần vai phải có ấn một con dấu ghi bức họa là do Hộ Bộ thị lang Lưu Tùng vẽ.
Trình Võ và Trương Chí đều sửng sốt.
Chỉ cần không phải là người mù thì chỉ cần liếc mắt qua cũng nhận ra người trong tranh chính là Mạc Doãn trước mặt!
Sau khi phản ứng lại, cả hai đều không lên tiếng.
Mạc Doãn không nói một lời, từ trong tay áo lấy ra một bức chân dung khác mà hắn đã vẽ từ trước dùng để đánh tráo.
Trương Chí lúc này mới tỉnh táo lại: “Tiên sinh, không kịp nữa rồi, cứ bỏ luôn vào đó đi. Thư đã được dán kín, người nọ cũng chưa xem qua nội dung bên trong, sẽ không biết đâu.”
Mạc Doãn lắc đầu, “Lưu Tùng làm việc cẩn thận, sẽ không làm những việc vô ích. Chắc chắn trước đó hắn ta đã đánh tiếng với tổng quản Ô Tây rồi.”
Trương Chí sốt ruột, vậy phải làm sao bây giờ?
Trình Võ cũng kịp phản ứng, vội vàng nói: “Hay là phóng hỏa dịch trạm, đốt sạch thứ này luôn?!”
Mạc Doãn liếc mắt nhìn hai người, vẻ lo lắng trên mặt bọn họ không hề giả tạo mà thật sự rất chân thành.
Mạc Doãn đặt hai bức họa xuống.
Những kẻ phản diện như bọn họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.
Trên bàn bày ra hai bức chân dung, một bức là chính Mạc Doãn, một bức là chân dung giả do hắn chuẩn bị.
Bức tranh gốc ở trên, bức tranh giả ở dưới, Trình Võ cầm nến còn Trương Chí pha mực.
Ánh mắt Mạc Doãn lạnh lùng nghiêm nghị, tay áo xắn lên cao, tay nắm chặt bút, một nét bắt chước chữ, một nét bắt chước ấn, đầu bút lướt nhanh như thần. Những giọt mồ hôi nhỏ mịn dần dần rướm đầy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, môi mím chặt thành một đường thẳng, hai vết thương cũ lộ ra trên cổ tay cũng đã bỏ thẫm từ bao giờ.
Thời gian trôi qua, tựa như rất lâu, lại tựa như chỉ trong một khoảnh khắc, dòng chữ và con dấu trên bức họa giả giống hệt như trên bức họa thật, cứ như đúc cùng một ấn ra!
Trình Võ thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại vô tình thổi tắt ngọn nến trong tay.
Căn phòng tối om, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp.
Trình Võ vội vàng thắp lại nến, Mạc Doãn gấp bức họa lại, ở đây thời tiết khô lạnh, mực vừa viết đã khô ran. Hắn bỏ bức họa vào phong bì, dán lại phong bì rồi đưa cho Trương Chí.
Trương Chí cất phong bì vào ngực, hơi chắp tay lại, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm “Tiên sinh yên tâm”, nói xong lập tức quay người đi ra ngoài, còn không quên loạng chà loạng choạng làm bộ say xỉn.
Trong phòng, Trình Võ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
Cổ tay Mạc Doãn đỏ lên nóng bừng, Trình Võ thấy thế vội vàng lấy nước để hắn ngâm cho dễ chịu.
Bàn tay ngâm trong nước, hơi run lên, Mạc Doãn nhìn Trình Võ: “Ngươi không tò mò sao?”
“Tò mò,” Trình Võ quay mặt lại, khuôn mặt thành thật tràn đầy sự chân thành, “Ngươi không nói, ta cũng sẽ không hỏi. Ngươi giúp chúng ta báo thù, bảo vệ thành, ngươi là ân nhân của chúng ta, ngươi bảo chúng ta làm gì, chúng ta sẽ làm cái đó.”
Mạc Doãn im lặng nhìn đôi bàn tay đỏ ửng dưới làn nước, suy nghĩ xem sau này có nên tìm cơ hội để giết hai người này diệt khẩu để tránh đêm dài lắm mộng hay không.
“Ta cũng giống như các ngươi,” Mạc Doãn thản nhiên nói, “Ta cũng muốn báo thù.”
*
“Tướng quân, tin khẩn.”
Thân vệ cầm lá thư trên tay trình lên, Hạ Huyên đứng phắt dậy, y dán chặt mắt vào nó một hồi lâu, sau đó không chút do dự lấy phong bì xuống, mở ra xem xét.
Trong phong bì, đúng như tổng quản Ô Tây đã nói, có bức họa, chữ viết và con dấu đã hoàn chỉnh. Trong bức họa là tranh vẽ một người đàn ông có dáng vẻ yếu đuối văn nhược.
Hạ Huyên đặt bức họa xuống, thở phào một hơi.
Không phải hắn.
Không phải hắn.
Khóe miệng y vô thức nở một nụ cười thoải mái, ngay cả thân vệ cũng sửng sốt, ngập ngừng nói: “Tướng quân…”
Y thản nhiên ném phong bì lại cho thân vệ, nói: “Tìm kiếm xung quanh giúp bọn họ.”
“Vâng, thưa tướng quân.”
Khi thân vệ chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy tướng quân của họ cởi bộ cưỡi ngựa treo trên tường rồi đi lướt ngang qua hắn, bước chân nhanh đến mức tạo ra một luồng gió nhẹ. Thân vệ vội vàng đuổi theo: “Tướng quân, ngài muốn đi đâu?”
Y dùng sức vẫy tay về phía sau, giọng nói sang sảng và uy nghiêm vang lên: “Đi đón quân sư của các ngươi!”