Hạ Huyên xuống ngựa khiến binh lính lại hét ầm lên. Trong bầu không khí như vậy, Hạ Huyên cứ như từ trên trời giáng xuống, binh lính gào to “Tướng quân” khắp nơi. Hạ Huyên giữ nụ cười trên môi, bị mọi người vây quanh, đi đến trung tâm của đám đông.
“Tướng quân?” Mạc Doãn nghi hoặc hỏi: “Sao ngài lại trở về?”
Hạ Huyên mới về nhà không lâu, không tính thời gian đi đi về về, Hạ Huyên chỉ ở nhà khoảng một hai ngày thôi ư?
Hạ Huyên không trả lời hắn mà chỉ liếc nhìn cái bánh bao bị Mạc Doãn bắn ở đằng xa, sau đó vẫy tay ra hiệu cho binh sĩ bên người, rút cung lắp mũi tên, nhắm mắt bắn một phát, “vèo” một tiếng, mũi tên cắm thẳng gần vị trí mũi tên của Mạc Doãn, lực độ tinh chuẩn vô cùng, bánh bao vẫn chưa bị nứt ra, khiến toàn trường ồ lên reo hò!
Hạ Huyên mở mắt ra, mỉm cười với Mạc Doãn bên cạnh: “Trở về ăn Tết.”
Quân doanh cực kỳ nhộn nhịp, ánh đuốc đung đưa sáng như ban ngày, cồn cát đối diện với quân doanh yên tĩnh hơn một chút, nhưng phía sau vẫn còn nhiều âm thanh ồn ào vui vẻ truyền đến.
Mạc Doãn và Hạ Huyên ngồi cạnh nhau, mỗi người một bầu rượu. Mạc Doãn đã uống được kha khá, bởi vì vui đùa với mọi người nãy giờ nên sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hạ Huyên phong trần bụi bặm nhưng trông cũng khá thoải mái nhẹ nhàng.
“Thỉnh thoảng mới có cơ hội về nhà, sao tướng quân không ở nhà đón năm mới?” Mạc Doãn hỏi.
Hạ Huyên nói: “Thân là chủ tướng, quân doanh mới là nhà của ta.”
Mạc Doãn cười, nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm một lúc mới nói: “Nghe nói tướng quân lần này là về xem mắt? Xem mắt thế nào rồi?”
Hạ Huyên quay đầu lại, vẻ mặt uy nghiêm: “Ai nói vậy?”
Mạc Doãn giơ bầu rượu lên xoay vòng trước mặt: “Cả quân doanh đều biết.”
Hạ Huyên khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tức giận, nhấp một ngụm rượu, không trả lời câu hỏi của Mạc Doãn. Thấy Mạc Doãn cứ nhìn chằm chằm vào mình, y mới quay người lại trả lời: “Ta trở về nói với phụ thân là mình không có ý thành gia.”
“Ngươi không muốn thành gia?”
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Huyên hay không, nhưng y cảm thấy đôi mắt của Mạc Doãn hình như sáng lên.
“Ừ,” Hạ Huyên hạ bầu rượu trong tay xuống, “Ta quên hỏi ngươi, ngươi đã thành gia chưa?”
Mạc Doãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Rồi.”
Hạ Huyên hơi nhướng mày: “Đã thành gia rồi ư?”
“Sao? Nhìn không giống à?”
Hạ Huyên quay đầu nhìn vầng trăng bạc treo cao trên bầu trời, “Cô nương ấy như thế nào?”
“Họ là một đôi tỷ muội.”
Hạ Huyên quay phắt người lại, nhìn Mạc Doãn không thể tin được.
Mạc Doãn sắc mặt bình tĩnh, trong mắt tràn đầy ý cười, môi mỏng phát ra mấy chữ nhẹ nhàng: “Giật mình à.”
Trong mắt Hạ Huyên, Mạc Doãn là một người lạnh lùng tẻ nhạt, không ngờ Mạc Doãn sẽ nói những lời như vậy.
Mạc Doãn hơi nghiêng mặt, một tay cầm bầu rượu lỏng lẻo, một tay đỡ mặt, cười gian xảo với Hạ Huyên, tựa như say mà không say.
Hạ Huyên mấp máy môi: “Ngươi đang đùa ta à?”
Mạc Doãn khẽ lắc đầu: “Thật sự.”
Hạ Huyên nhất thời không nói nên lời, nhìn Mạc Doãn từ trên xuống dưới, khó mà tưởng tượng ra cảnh Mạc Doãn sẽ đồng thời cưới một lúc cả hai chị em. Trong đầu y vô thức nảy ra một vài suy nghĩ không đứng đắn. nhấp một ngụm rượu nói, “Sau đó thì sao?”
“Chết rồi.”
Hạ Huyên lại giật mình, miệng Mạc Doãn hơi nhếch lên, nụ cười mờ ảo dưới ánh trăng: “Bọn họ đều đã chết, đều bị ta giết.”
Hạ Huyên bừng tỉnh hiểu ra.
Mạc Doãn từng kể rằng cả gia đình mình đều bị bọn mọi rợ cướp bóc và giết chết, lúc đó y nửa tin nửa ngờ nhưng về sau cũng dần dần quên mất chuyện này. Y luôn cảm thấy Mạc Doãn cứ như từ trên trời rơi xuống, không có tương lai hay quá khứ, không có người thân trong gia đình ràng buộc, chỉ là một người lạnh lùng xa cách như vầng trăng cao trên trời.
“Thật xin lỗi,” Hạ Huyên cụp mi xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi đã báo thù cho các nàng, các nàng dưới suối vàng biết được cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Mạc Doãn nhịn cười, nhấp một ngụm rượu, “Ừm” một tiếng rồi nằm ngửa ra, quay lưng về phía Hạ Huyên, cười đến nỗi vai run lên bần bật.
Hạ Huyên thấy vậy lại tưởng Mạc Doãn đang nhớ tới chuyện thương tâm nên không kiềm chế được cảm xúc, trong lòng y rất hối hận, do dự đưa tay ra, đặt lên vai Mạc Doãn một lát rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Nén bi thương.”
Mạc Doãn cắn môi dưới, cố nén cười: “Còn ngươi thì sao? Sao ngươi không thành gia?”
“Đó không phải là ý muốn của ta.”
“Vậy ý muốn của tướng quân là gì?”
“Bảo vệ quốc gia, khôi phục lãnh thổ đã mất.”
Hạ Huyên nói rất thản nhiên nhưng Mạc Doãn lại bắt được tin tức quan trọng, liền điều chỉnh tư thế từ nằm nghiêng sang nằm ngửa nhìn trời: “Ý ngươi là vùng đất hiện đang bị mọi rợ chiếm đóng?”
“Hơn một nửa từng là đất đai thịnh vượng của chúng ta.” Hạ Huyên trầm giọng nói.
“Chắc phải hơn hai mươi năm rồi.”
“Không tệ.”
“Trước khi ngươi sinh ra, đại thịnh đã mất đi mảnh đất đó,” Mạc Doãn chậm rãi chớp mắt, “Mảnh đất đó chưa từng có quan hệ gì với ngươi, và trong suốt hai mươi năm qua cũng chưa từng có ai cố gắng đoạt lại mảnh đất đã mất đó. Sao ngươi lại có chấp niệm với việc khôi phục chúng?”
Tiếng ồn ào phía sau vẫn tưng bừng náo nhiệt. Năm đó khi Hạ Huyên muốn gia nhập quân đội để dẹp loạn thì Hà Thanh Tùng kịch liệt phản đối, ông thà rằng Hạ Huyên vào triều làm quan còn hơn là ra chiến trường. Chiến trường vô tình, đao kiếm không có mắt, Hạ Thanh Tùng thương yêu con trai nhưng Hạ Huyên chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Những người sống sờ sờ như bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thi thể chỉ trong chớp mắt, nhưng sự tồn tại và hy sinh của họ vĩnh viễn sẽ luôn nóng bỏng ấm áp.
“Nó ở đó và ta còn sống nên ta phải làm điều đó.”
Ánh mắt Hạ Huyên nóng rực: “Đây chính là sứ mệnh của ta.”
Mạc Doãn quay đầu nhìn Hạ Huyên.
Sắc mặt Hạ Huyên vẫn bình thản như cũ, nhưng càng trầm tĩnh, người ta càng cảm thấy niềm tin của y thật kiên định.
Không hẳn là khó giải quyết.
Mạc Doãn mông lung nhìn Hạ Huyên, Hạ Huyên quay đầu nhìn Mạc Doãn, “Còn ngươi thì sao? Sao ngươi lại tòng quân? Chẳng lẽ chỉ vì báo thù thôi sao?”
Hắn đang tranh giành quyền lực, mượn lực vào triều để trả thù và cuối cùng là lấy oán trả ơn chứ sao.
Mạc Doãn không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, giơ tay nhấp một ngụm rượu: “Có lẽ, ta chỉ muốn sống.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạc Doãn ho khan một tiếng, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, trước mặt xuất hiện một bàn tay, theo sau bàn tay đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt Hạ Huyên: “Đứng dậy.”
Mạc Doãn suy nghĩ một chút rồi đưa tay cho Hạ Huyên, Hạ Huyên dùng chút lực kéo hắn đứng dậy. Đợi Mạc Doãn đứng dậy, Hạ Huyên vẫn không buông tay nói: “Uống rượu nhiều như vậy mà sao tay vẫn lạnh?”
“Thật sao? Ta đã quen rồi.”
Hạ Huyên buông tay ra, nói: “Theo ta.”
Bên ngoài lều tướng quân, con ngựa màu hạt dẻ đang ngoan ngoãn nhai cỏ khô, Hạ Huyên cởi hành lý trên ngựa, bước vào lều thắp nến: “Ngồi đi.”
Mạc Doãn không khách khí ngồi xuống ghế, cầm cuốn sách trên bàn của Hạ Huyên lên, liếc nhìn rồi đặt xuống. Hạ Huyên cầm chiếc hộp bọc tơ vàng mở ra, bên trong là một khối lụa trắng như tuyết, toát ra ánh sáng tươi tắn rực rỡ dưới ánh nến, dường như có chút lạc lõng ở vùng biên giới lạnh lẽo này. Hạ Huyên mở tấm vải lụa bọc trong ra, bên trong là năm chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau, Mạc Doãn cười nói: “Thứ tốt gì mà đáng để tướng quân phải bao bọc cẩn thận thế này?”
Hạ Huyên liếc hắn một cái, trước tiên mở cái hộp dài nhất bên phải ra, bên trong là một cây nhân sâm còn nguyên cả râu rễ, tiếp đó chỉ vào bốn hộp còn lại: “Đều là thuốc bổ khí cường thân, ngươi cầm ăn đi.”
Ánh mắt Mạc Doãn chậm rãi quét từ củ sâm quý đến bộ râu trên cằm Hạ Huyên cho đến đôi mắt điềm tĩnh của y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Huyên cảm thấy cách Mạc Doãn nhìn mình rất lạ.
Hạ Huyên không hiểu có ý gì, nói: “Thuốc không đắng đâu.”
“Thật sao?” Mạc Doãn lại rũ mắt xuống, cầm lên một chiếc hộp nhỏ mở ra, trong hộp nhỏ có một chiếc bình sứ, hắn không khỏi bật cười, ngước mắt lên nhìn Hạ Huyên lần nữa. Hạ Huyên vẫn nghiêm túc nói: “Một ngày ăn một viên, đừng nên ăn nhiều, cẩn thận kẻo hư bất thụ bổ.” (*)
(*) Gốc 虚不受补 Nếu sử dụng phép bổ không phù hợp thì sẽ xuất hiện cái gọi là “hư bất thụ bổ”. Nghĩa là cơ thể hư suy vẫn không thể hấp thụ được chất bổ.
Mạc Doãn rút nút chai sứ, cúi đầu ngửi ngửi, ngửi thấy một chút mùi thuốc tươi mát, hắn dùng lòng bàn tay xoa xoa chai sứ, khẽ nói: “Đa tạ tướng quân đã quan tâm.”
Hạ Huyên không biết tại sao giọng điệu của Mạc Doãn lại có vẻ lạnh lùng, có lẽ là vì nam nhân không thích bị coi là yếu đuối chăng, y kiên nhẫn giải thích: “Bệnh tật bẩm sinh không thể so sánh với bệnh tật thông thường. Ngươi cứ dùng loại thuốc viên này trước đi, nếu thân thể có bất kì thay đổi nào thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ nhờ Kim đại phu điều chỉnh phương thuốc. Kim đại phu là Nam Hương thánh thủ, y thuật rất cao minh, sức khỏe của mẫu thân ta đều là nhờ vào ông ấy mới hồi phục lại đấy.”
Mạc Doãn gật đầu cho có, đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, tướng quân xin hãy nghỉ ngơi sớm.”