Gần đây, công ty mới thành lập, nhiều chỗ cần tiêu tiền, điều này làm cho vòng vốn của Mã Hiểu Lộ có chút căng thẳng, nhưng lại khiến mọi người nhìn thấy một tương lai tươi sáng, vì vậy không chỉ Mã Hiểu Lộ, Chu Triết và Tôn Kỳ đều rất có động lực.
Bởi vì trong xã hội này, có rất nhiều người nỗ lực phấn đấu để leo lên, nhưng rất ít người thực sự nhìn thấy được hy vọng, nếu bây giờ đã nhìn thấy hy vọng, họ không nên phụ lòng hy vọng này và tiếp tục nỗ lực gấp đôi để sống theo hy vọng này.
…
“Anh lái xe hay em lái xe?” Sáng hôm sau, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đi bộ đến bãi đỗ xe ngầm, Mã Hiểu Lộ cầm chìa khóa xe trong tay nói với Tô Vũ.
Lái xe? Trong trí nhớ của Tô Vũ, hình như bởi vì tinh thần của anh có đôi khi không bình thường nên anh không hề thi lấy bằng lái xe.
“Em đang châm chọc anh à? Anh lái xe ra đường thì đáng sợ nhường nào chứ.” Sau khi Tô Vũ nói xong, anh chủ động ngồi vào ghế lái phụ.
Mã Hiểu Lộ đặt món quà lên ghế sau, ngồi vào ghế lái nói: “Em là nữ tài xế, cũng thế thôi.”
“Vậy anh có phải nên thắt dây an toàn thật chặt không?”
Mặc dù Mã Hiểu Lộ đã lấy bằng lái xe được hai năm, nhưng cô không có nhiều cơ hội lái xe, khi ra đường vẫn có chút lo lắng, mấy lần suýt tông vào đuôi xe của người ta khiến cô sợ đến mức tái mặt.
Cô áp sát vào bên đường, vuốt ngực, hít một hơi thật sâu nói: “Thật sự sợ chết khiếp, bây giờ những tài xế này lái xe không quan tâm đến tính mạng của mình nữa à, chạy nhanh thế?”
Sau đó Mã Hiểu Lộ tiếp tục căng mắt, giống như một ông lão nhàn nhã đi dạo trên đường, Tô Vũ suýt nữa ngủ thiếp đi.
Sau khi lái xe một vòng đường ven biển quanh co rồi đi vào bên trong khoảng chục phút, chiếc xe đã vượt qua một trạm thu phí và coi như đã gần đến đích.
Mã Hiểu Lộ đỗ xe bên ngoài tiệm tạp hoá, sau đó mua vài phong bao lì xì màu đỏ trong tiệm đưa cho Tô Vũ nói: “Hôm qua em quên mất, anh để vào hai cái 400 tệ và một cái 800 tệ đi, trong túi em có tiền.”
Tô Vũ ngẩn người nói: “Em cầm phong bao lì xì làm gì vậy?”
Mẹ của Tô Vũ, Lâm Thiến, hiện đang sống với gia đình bà ngoại và cậu, trước đây Tô Vũ luôn cảm thấy nhà bà ngoại nghèo khó thấp hèn nên hiếm khi trở về.
Về cơ bản, bất kể là ngày lễ ngày tết, hay là đám cưới các loại, tất cả đều chỉ có một mình Mã Hiểu Lộ.
Có thể nói, Mã Hiểu Lộ biết biết rõ hoàn cảnh gia đình này hơn cả Tô Vũ.
Gia đình cậu có hai người con, vì Mã Hiểu Lộ sống ở một thành phố lớn nên mỗi lần trở về, cô đều đưa phong bao lì xì cho hai đứa trẻ này.
Ngoài ra còn có bà ngoại hơn bảy mươi tuổi, mỗi lần trở về Mã Hiểu Lộ sẽ tặng một phong bì màu đỏ, tuy tiền không nhiều nhưng cũng là chút lòng thành.
Trong lúc đang gói phong bì đỏ, trong lòng Tô Vũ thầm nghĩ, có một cô vợ như vậy thì còn cầu gì hơn nữa chứ.
Trong chớp mắt, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương Tây, đây là ngôi nhà mà chính quyền đã đền bù sau khi di dời phá bỏ cách đây vài năm, tầng trệt được sử dụng để buôn bán, mở cửa hàng tạp hóa bán một số nhu yếu phẩm hàng ngày, hai tầng trên dùng để ở.
Dưới cánh cửa cuốn đang mở, một bà già đang ngồi dựa vào tường, mặc bộ quần áo xếp ly kiểu cũ, dưới chân là một đôi giày đế vải trông đã có dấu vết của năm tháng, trên tay cầm một chiếc quạt lá cọ đã cũ đuổi con muỗi đang vo ve bên cạnh mình.
Người này chính là bà ngoại của Tô Vũ, Lương Dịch Phương. Sau khi đỗ xe xong,Mã Hiểu Lộ đi tới, ngồi xổm bên cạnh bà cụ, cao giọng nói: “Bà ngoại, bà có khoẻ không?”
Bởi vì Lương Dịch Phương đã cao tuổi, tai không còn thính lắm, Mã Hiểu Lộ biết điều này nên cố ý cao giọng.
Lương Dịch Phương chớp mắt và mỉm cười vui vẻ sau khi nhận ra Mã Hiểu Lộ, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
“Là Hiểu Lộ đó à, sao cháu về mà không gọi điện để mọi người chuẩn bị, mau vào trong ngồi đi.” Có thể thấy, bà cụ rất thích Mã Hiểu Lộ.
Lúc này, Tô Vũ cũng đi theo, nhưng anh chỉ đứng đó bất động, Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn Tô Vũ, cau mày bĩu môi, như muốn bảo Tô Vũ phải biết lễ phép.
Tô Vũ mỉm cười, bước lên phía trước nắm lấy tay bà cụ nói: “Bà ngoại, bà còn nhớ cháu không?”