Rate this post

21

Yến Châu là thành trấn đứng đầu, phải nói là có rất nhiều địa điểm vui chơi.

Mấy ngày kế tiếp, ta chơi vui đến quên cả trời đất. Thi thoảng Bỉnh Đường đưa ta đi, đôi khi hắn bận việc thì để Tinh Đồng và thị vệ đưa đi.

Đáng nói là tin tức “gia chủ Nguyên gia hiện đang ở Yến Châu” tựa hồ đã âm thầm bị truyền ra bên ngoài, vì thế đám thích khách lại nô nức kéo đến.

Ta vốn không biết vì Bỉnh Đường dường như cố ý che giấu chuyện này. Đến một ngày nọ, vì uống quá nhiều nước trước khi ngủ nên ta bị tỉnh dậy giữa đêm. Lúc mở mắt thấy bên cạnh không có ai, thế nhưng trên giường vẫn còn hơi ấm sót lại.

Ta ngáp một cái, tự mình mò mẫm trong bóng tối tìm phương tiện giải quyết ở mép giường. Giải quyết vấn đề sinh lý xong, ta không hề thấy mệt, lại tò mò không biết Bỉnh Đường đi đâu nên rung chiếc chuông đặt trên kệ đầu giường.

Không lâu sau, một ám vệ im lặng bước vào phòng ta, quỳ một gối xuống đất: “Xin hỏi chủ thượng có chuyện gì phân phó.”

“Bỉnh Đường đâu?” Ta hỏi.

“Bẩm chủ thượng, gia chủ có việc gấp cần xử lý.”

Ta nghi hoặc: “Hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì cần xử lý?”

Ám vệ cúi đầu không trả lời.

“Thôi được, ngươi dẫn ta đi xem.”

Hắn vụng về đỡ ta lên xe lăn. Lúc cố gắng tự mình mặc áo khoác, ta mới nhận ra hình như cũng không thấy Tinh Đồng đâu. Rõ ràng trước giờ Tinh Đồng mới là người bước vào khi được gọi.

Sau khi ra khỏi phòng, ta mới thật sự giật mình. Không ngờ trong viện chật kín vệ binh canh gác. Ánh đuốc chiếu lập lòe lên khuôn mặt không biểu cảm của họ, tựa như đang ở giữa địa ngục Tu La.

Nhìn kỹ mới thấy nơi này không chỉ có phủ binh của Nguyên gia mà còn có cả người của Bạch Đề Bảo.

Bên ngoài sân viện của ta có khoảng năm, sáu người đang dọn dẹp. Trên mặt cỏ còn những vệt máu chưa kịp lau sạch.

Bỉnh Đường đang nói chuyện với một người nào đó trong hoa viên. Người kia có vẻ đến từ Bạch Đề Bảo, trên y phục có thủ ấn của Bạch Đề Bảo.

Ta chỉ nghe được họ nói loáng thoáng vài từ, không hiểu rõ. Hình như là bàn luận về thế lực nào đó. Lúc ta đến gần, họ quay lại nhìn về phía ta.

“Sao Thừa Ý lại tỉnh rồi?” Bỉnh Đường hơi ngạc nhiên hỏi.

“Buồn xi xi.” Ta nhún vai, nhìn về phía người của Bạch Đề Bảo, hỏi: “Đây là ai?”

Đó là một tráng hán trung niên cao lớn, bên hông đeo một thanh trường đao, thoạt nhìn như một vị tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường. Hắn chắp tay hành lễ về phía ta: “Thưa Cửu trưởng lão, tại hạ Hoàn Bàn, một trong tứ đại kim cương của Bạch Đề Bảo. Tại hạ phụng mệnh Bảo chủ đến điều tra việc gia chủ Nguyên gia bị ám sát.”

Bị ám sát? Ta kinh ngạc nhìn Bỉnh Đường. Bỉnh Đường có vẻ hơi khó chịu cau mày, sau đó nói: “Hiện tại không còn sớm. Hoàn đại nhân đã nắm rõ mọi chuyện, hẳn đã đến lúc có thể rời đi rồi chứ?”

Đối diện với lệnh đuổi khách thẳng thừng của Bỉnh Đường, Hoàn Bàn vẫn giữ thái độ tôn trọng nhưng không hạ mình: “Ngoài chuyện này ra, Bảo chủ còn cố ý dặn dò Hoàn mỗ đưa Cửu trưởng lão cùng với Thiếu phu nhân, tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia trở về Bạch Đề Bảo của chúng ta.”

“Những người còn lại tùy ngươi. Nhưng Thừa Ý là người của Nguyên gia chúng ta, không thể đến Bạch Đề Bảo của các ngươi.”

Ta cũng vội vàng nói: “Ta sẽ không đến Bạch Đề Bảo!”

Hoàn Bàn cũng không có ý ép buộc, vẫn theo lễ nghĩa hành lễ với ta, trước khi đi nói: “Cuối cùng, Bảo chủ dặn tại hạ có lòng nhắc nhở Nguyên gia chủ một chuyện: chiều ngày hôm nay, đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngài đã đến thành Yến Châu —— giờ tại hạ cũng nên đến gặp nhà Thiếu phu nhân. Hai vị, xin cáo từ.”

Hắn rời đi không quay đầu lại. Ta ngẩng đầu, quan sát sắc mặt âm trầm của Bỉnh Đường, không nhịn được hỏi: “Không phải nam đinh nhà phụ của ngươi đều đã chết hoặc bị lưu đày hết rồi sao?”

Bỉnh Đường hít một hơi thật sâu, tiến đến đẩy xe lăn cho ta, lời ít ý nhiều: “Khi còn nhỏ ở nhà phụ, ta có một đệ đệ quan hệ không tệ. Ta đã phái người cứu hắn trên đường bị lưu đày, ngụy trang thành hắn chết ngoài ý muốn. Còn âm thầm cho hắn một số tiền để mưu sinh.”

“Này không phải chuyện tốt sao? Người còn có ân cứu mạng với hắn.” Ta cảm thấy khó hiểu: “Vậy vì sao khi nãy Hoàn Bàn lại nói với giọng điệu như vậy?”

Bỉnh Đường im lặng, hiếm khi không lập tức trả lời ta.

Ta mới tỉnh dậy chưa lâu, đầu óc còn hơi chậm chạp, tưởng rằng hắn không nghe thấy nên hỏi lại lần nữa.

Một lúc sau chỉ nghe hắn nói: “Về phòng rồi ta sẽ nói cho Thừa Ý.”

Ta gật đầu: “Được.”

Chúng ta trở về phòng. Bỉnh Đường thắp đèn, thần sắc có chút u ám nhìn ta. Ta cuối cùng cũng nhận ra tâm trạng của hắn không bình thường: “Bỉnh Đường, nếu ngươi không muốn thì có thể không nói.”

“Không sao. Lục bảo chủ đã biết, ta nghĩ sớm hay muộn Thừa Ý cũng sẽ biết.” Hắn lắc đầu, giúp ta cởi áo khoác ngoài, treo lên giá, sau đó bế ta lên giường rồi đắp chăn cho ta.

Sau khi để ta ngồi ổn thỏa trên giường, hắn mới ngồi xuống mép giường, nói: “Mấy ngày trước, Thừa Ý bỗng nhiên giận ta. Ta cho rằng Lục bảo chủ đã kể chuyện này cho thừa Ý, khiến ấn tượng về ta trong lòng Thừa Ý tuột dốc nên Thừa Ý mới đột nhiên nổi giận. Sau mới biết không phải do chuyện này.”

Ta nghiêng đầu, khẽ chớp mắt: “Vậy đó là chuyện gì?”

“Thực tế, năm đó Hoàng đế vốn tính trọng dụng Chu Hưng Lương, lý do vì Chu Hưng Lương quả thật có tài, còn chủ động tỏ lòng trung thành với hắn, tân triều lại đang thiếu nhân tài.” Chu Hưng Lương là phụ thân thân sinh của Bỉnh Đường. “Ban đầu ta định trình chứng cứ Chu Hưng Lương phạm tội tham ô, cường đoạt dân nữ cho Hoàng đế, nhưng lại phát hiện Hoàng đế dường như không quan tâm đến những chuyện này. Vì thế ta đã để quốc sư truyền lời với hoàng đế rằng ‘Chu Hưng Lương sẽ dẫn đến sự diệt vong của tân triều’. Chuyện sau đó như thế nào, hẳn Thừa Ý đã biết.”

Quốc sư đương triều chính là Tam trưởng lão của Nguyên gia chúng ta, có thể coi như biểu cữu gia gia của ta. Hiện tại hắn rất được Hoàng đế trọng dụng, ở kinh thành hưởng muôn vàn vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực.

Nói vậy, chuyện gia đình trước kia của Bỉnh Đường diệt vong, kỳ thật là do một tay Bỉnh Đường thao túng chứ không phải do triều đại thay đổi?

Ta thật sự rất kinh ngạc, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời. Nhất thời, ta như hiểu ra lo lắng của Lục bảo chủ đến từ đâu.

Những việc Bỉnh Đường làm, quả thật không phải ai cũng có thể làm được.

Thế nhưng, có lẽ tình nghĩa huynh đệ giữa ta và Bỉnh Đường đã ảnh hưởng đến phán đoán chủ quan của ta. Ta nghĩ kỹ, lại thấy đây không phải chuyện gì lớn. Có câu: “Chưa trải qua sự đau khổ của người thì đừng khuyên người phải hướng thiện”. Mẫu thân Bỉnh Đường bị chính phụ thân hắn gián tiếp hại chết, khiến tuổi thơ của hắn phải trải qua biết bao đau khổ. Dù nếu đặt mình vào tình cảnh của Bình Đường, ta sẽ không làm những chuyện tàn nhẫn như hắn, nhưng… Kỳ thật, ta không hiểu rõ nỗi thù hận của hắn, sao có thể thay hắn phán xét đúng hay sai?”

Trong khi ta tự hỏi, Bỉnh Đường vẫn luôn nhìn ta khẩn thiết, dường như hơi căng thẳng.

Ta nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Vậy sau khi nhà cũ của ngươi diệt vong, ngươi có đau lòng không?”

Hắn nói có chút gian nan: “Ta không muốn lừa dối Thừa Ý. Nói thật… không hề. Lòng ta còn thấy khá thoải mái, như thể tảng đá lớn đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được nhấc bỏ.”

Chân mày ta giãn ra, ta vỗ nhẹ vai hắn: “Vậy không phải khá tốt sao? Ngươi báo thù giúp mẫu thân, tâm tình của bản thân ngươi cũng không hề bị ảnh hưởng.”

Hắn mở to mắt, gương mặt có phần kinh ngạc. Ta thấy trong mắt hắn có ánh sáng lấp lánh, xen lẫn chút sóng gió cuồn cuộn mà ta không hiểu rõ.

Bỗng nhiên, hắn cử động.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến mức ta không kịp phản ứng. Ta cảm giác má mình được nâng lên, môi bị thứ gì đó che lấp.

Lần này, lưỡi hắn khó khăn lắm mới mở ra khớp hàm của ta, sau đó lập tức rời đi. Hắn nhanh chóng lùi lại, chủ động nhận lỗi: “Thật xin lỗi, Thừa Ý. Ta không nhịn được.”

Tốc độ nhận lỗi của hắn còn nhanh hơn tốc độ tức giận của ta. Cũng may chuyện này không ảnh hưởng đến việc ta bùng phát.

“Nguyên Bỉnh Đường!” Ta tức giận hét lên.

—— Sau đó, không cẩn thận bị sặc nên ho khan một trận.

Hắn vội vàng đỡ ta dậy, giúp ta vỗ lưng cho thuận khí, áy náy nói: “Thật xin lỗi, Thừa Ý. Ta không cố ý.”

Ho xong, ta túm lấy ống tay áo của hắn, giận dữ nói: “Ngươi tiến đến, cúi người, sờ mặt ta, đưa mặt lại gần, hôn môi ta, còn đưa lưỡi vào. Bao nhiêu là bước như vậy! Ngươi còn dám nói không cố ý!”

Đại khái để xoa dịu cảm xúc của ta, Bỉnh Đường vẫn vỗ lưng ta, giọng càng thêm vài phần áy náy: “Thừa Ý, tức giận gây hại sức khỏe. Hay là huynh tát ta vài cái cho bớt giận nhé?”

“Ngươi, ngươi… Tát ngươi căn bản chẳng có ích gì hết! Ta, ta muốn… ” Nghĩ tới nghĩ lui, hình như ta không có cách nào trừng trị tên trời đánh này. Có điều lời Hoàn Bàn nói khi nãy đã dẫn đường cho ta. Ta quả quyết nói: “Ta muốn đến Bạch Đề Bảo! Ta không muốn ở cùng tên đăng đồ tử nhà ngươi nữa!”

Cứ ngỡ Bỉnh Đường sẽ khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất níu ống quần ta, cầu xin ta đừng đi. Ai ngờ hắn chỉ sửng sốt một lát, sau đó không nhịn được mỉm cười.

Khoảnh khắc đó, ta nhìn vẻ mặt hắn, lại như được ma quỷ dẫn đường biết hắn đang nghĩ gì.

—— Bị bắt nạt, tủi thân, bỏ nhà ra đi, tìm phụ thân giúp chủ trì công đạo – này chẳng phải chính là dáng vẻ của tân nương đòi về nhà mẹ đẻ sao?

Tức thì, khí huyết ta trào lên, thẹn quá hóa giận đấm lên giường: “Nguyên Bỉnh Đường! Từ giờ ta không thèm để ý đến ngươi nữa. Ngươi tiêu đời rồi, ta đi thật đây!”

Ta vừa cử động, hắn đã ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thừa Ý, huynh không thể đi. Huynh mà đi, ta không thể sống nổi.”

Tuy rằng lời “khẩn cầu” của hắn rất hợp ý ta, nhưng ta vẫn nói đầy vô tình lãnh khốc: “Vậy ngươi cứ đói đến chết, mất ngủ đến chết đi! Đây là hình phạt ta dành cho ngươi!”

“Thừa Ý, cầu xin huynh…”

Cuối cùng, dưới muôn vàn lời “khẩn cầu” tha thiết của hắn, ta miễn cưỡng đại phát từ bi quyết định cho hắn một cơ hội nhỏ nữa, cũng nói luôn từ giờ không có thơm thít chúc ngủ ngon gì hết.

Hắn tính cò kè mặc cả: “Mười ngày.”

Tim ta vững như đá: “Vĩnh viễn.”

Hắn vẫn cố chấp nói: “Năm ngày.”

Mỗi lần thế này, ta đều muốn đánh hắn một trận: “Ngươi đi mua đồ mà mặc cả như vậy, không sợ bị người ta đánh à?”

Hắn nói đến là chân thành: “Nếu Thừa Ý đánh ta xong, có thể giảm hình phạt xuống còn năm ngày không?”

Ta quyết cứng rắn: “Mười ngày, không được cò kè.”

Hắn đáp nhanh như chớp: “Được! Định như vậy nhé.”

“Vậy vì sao Lục Bảo chủ lại phái người đến nói với ngươi chuyện đệ đệ cùng cha khác mẹ kia?” Nếu không phải vội vàng hỏi chuyện này, ta đã không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.

Hắn cũng thu lại vẻ nhàn nhã, thần sắc nhanh chóng trở nên nghiêm túc, có vẻ hơi thờ ơ: “Sai lầm do ta năm đó đã không diệt cỏ tận gốc. Có thể hắn tới tìm ta để báo thù. Lục bảo chủ… Không phải Thừa Ý nói hắn muốn thử thách ta sao? Có lẽ hắn muốn nhân chuyện này xem ta lựa chọn như thế nào.”

“Vậy ngươi tính làm gì?” Ta không nhịn được hỏi.

Hắn nhìn ta thật lâu, ánh mắt sâu thẳm, không trả lời câu hỏi của ta mà nói: “Không còn sớm nữa. Ngủ đi, Thừa Ý.”

Hết Chương 18.