6
“Câu nói này không có vấn đề ở chỗ nào!” Tinh Đồng như phát điên, vò đầu, đi đi lại lại: “Hắn không phải biến tướng thừa nhận có dục vọng với chủ thượng, còn không khắc chế được chính mình sao!”
Hôm nay chúng ta không đến kịp thành trấn trước hoàng hôn, thế nên quyết định cắm trại ngoài trời.
Ta chưa từng cắm trại bao giờ, cảm giác khá mới lạ. Sau khi ra khỏi xe ngựa, ta nhìn người hạ trại một lúc, sau đó lấy cớ đi giải sầu với Tinh Đồng. Hai người chúng ta một mình tới rừng cây nhỏ phía xa doanh trại. Ta kể kết quả cuộc nói chuyện với Bỉnh Đường cho Tinh Đồng nghe để hắn yên tâm, tuy nhiên có vẻ khiến hắn càng lo lắng hơn.
Ta nghiêm túc nói: “Dục vọng là thiên tính của con người. Nếu hắn thành thật thẳng thắn như vậy, ta thấy đây không phải vấn đề gì lớn.”
Tinh Đồng hít sâu một hơi, thành khẩn nói: “Chủ thượng, thuộc hạ biết hình tượng gia chủ trong lòng ngài là phúc hậu và vô hại, nhưng ngài phải biết từ khi còn là thiếu niên, hắn đã dùng thủ đoạn sắt để thống lĩnh toàn bộ Nguyên gia vừa khổng lồ vừa phức tạp. Thời điểm Đương kim hoàng đế vừa mới khởi nghĩa, hắn mới có mười ba tuổi, vậy mà đã có tâm cơ sắp xếp người của Nguyên gia chúng ta bên cạnh hoàng đế. Hắn tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của ngài.”
Chuyện này ta đương nhiên hiểu rõ.
Chính vì Nguyên gia chúng ta chiếm vai trò quan trọng trong triều đình, thương nghiệp, thậm chí cả trên giang hồ nên khi hoàng đế tìm đến khi trước, Bỉnh Đường mới dám không e ngại mà cự tuyệt thẳng. Sau đó hoàng đế phong thưởng hậu hĩnh như vậy cùng vì cố ý mượn sức của Nguyên gia, củng cố vương triều vừa mới thành lập của hắn.
Ta trầm ngâm một hồi lâu, sau đó hứng thú hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại sợ hắn?”
Biểu tình Tinh Đồng cứng lại, sau đó như phát điên nhảy dựng: “Chủ thượng! Không phải ngài đã nói sẽ không hỏi sao?”
Ta không nhịn được bật cười, vừa xoay bánh xe hướng về phía doanh trại, vừa nói: “Con người có cả nghìn khuôn mặt. Ta không quan tâm hắn dùng thủ đoạn gì để thống trị gia tộc. Ta chỉ để ý những gì hắn thể hiện trước mặt ta, hay hắn kiên nhẫn chăm sóc ta như thế nào.”
Dường như lời nói của ta khiến Tinh Đồng ngay lập tức bình tĩnh lại. Hắn đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Nếu quả thật tới bước đó… Nếu bỏ qua vấn đề giới tính, gia chủ đúng là lựa chọn tốt nhất với chủ thượng. Chỉ cần hắn không bội tình bạc nghĩa, nhưng đã nhiều năm như vậy hắn cũng không…”
Ta dừng lại, ngoảnh đầu, nhướn mày khó hiểu.
Tinh Đồng đến bên cạnh ta, ngồi xuống, vô cùng xúc động nâng tay ta: “Bất kể thế nào, thuộc hạ sẽ đứng về phía chủ thượng!”
Tuy không biết hắn nghĩ gì nhưng lời này vẫn làm ta cảm động. Ta vỗ nhẹ vai hắn:”Huynh đệ tốt!”
“Chủ thượng!”
Hai chúng ta còn đang nhìn nhau chan chứa tình cảm thì một thị vệ đi đến.
Tinh Đồng lập tức đứng dậy, đứng về phía sau ta.
“Tham kiến Cửu trưởng lão.” Thị vệ hành lễ với ta đúng quy củ.
Ta nói: “Đứng lên đi. Có chuyện gì sao?”
Hắn đứng thẳng dậy: “Thưa Cửu trưởng lão, thuộc hạ tên Nguyên Bác, là đội trưởng tiểu đội năm của đại đội ba. Thuộc hạ muốn xin ngài gieo quẻ tính giúp nữ nhi.”
Ta khẽ gật đầu, hỏi: “Ngươi muốn tính chuyện gì?”
Trên mặt đối phương lộ ra vẻ đau buồn, giọng trầm xuống: “Nữ nhi của thuộc hạ bị bệnh nặng. Dùng hết cả gia tài, tìm kiếm rất nhiều danh y nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Gia đình thuộc hạ muốn biết đây có phải số mệnh của nàng không, hay vẫn có thể tìm cách hóa giải?”
Ta thở dài: “Ngươi có thể nói cho ta tên họ và sinh thần bát tự của nàng không?”
Tuy ta nói không muốn tính sinh thần bát tự của người khác, nhưng chuyện này liên quan đến số mệnh.
Sau khi nhận được tên họ và bát tự của tiểu cô nương, ta nhắm mắt bấm đốt ngón tay.
Vô số mảnh thông tin rời rạc thuộc về một người khác cuồn cuộn tràn vào đầu ta, bao gồm cả quá khứ và tương lai —— nhưng tương lai không chỉ có một con đường duy nhất. Ta ghép lại những mảnh thông tin vụn vặt, lấy ra thông tin hữu dụng.
Một lúc sau, ta mở bừng mắt, nói: “Nữ nhi của ngươi có thể không chết.”
Đối phương lộ vẻ vui mừng kinh ngạc, sau đó lại hơi chần chừ: “‘Có thể không chết” tức là sao?”
“Nàng có thể gắng gượng đến hiện tại đã định không nhất thiết phải chết. Nhưng sự thành hay không là do người. Nếu không tìm được y sư thích hợp, nàng sẽ không vượt qua mùa thu này.”
Hắn quỳ trên mặt đất “Kịch” một tiếng, dập đầu bộp bộp trước mặt ta khẩn cầu: “Cửu trưởng lão! Cầu xin ngài chỉ điểm cho thuộc hạ minh lộ để đi!”
Ta ấn nhẹ huyệt thái dương sắp nảy lên: “Lần này ngươi sẽ tìm được vị y sư kia. Hắn ở Yến Châu.”
“Vâng! Tạ ơn Cửu trưởng lão.”
Trên thực tế, trong đầu ta xuất hiện cả tên họ lẫn nơi ở cụ thể của vị y sư kia. Thế nhưng ta biết, đó không phải chuyện một thầy bói toán không có huyết mạch Thần toán có thể tính đến.
Sau khi đối phương rời đi, ta không nhịn được che miệng ho khan, chống đầu yếu ớt nói: “Tinh Đồng, ngươi đẩy ta trở về đi.”
Tinh Đồng nhíu chặt mày, quan tâm hỏi: “Chủ thượng, ngài không sao chứ?”
“Năng lượng tiêu cực của tiểu cô nương quá dày đặc. Cảm giác tội lỗi, bi ai, tự trách, ghen ghét, chán đời… khiến ta hơi khó chịu. Có điều ta có thể hiểu được suy nghĩ của nàng ta.” Rốt cuộc ta từ nhỏ đến lớn cũng là người sống trong bệnh tật.
Sau đó Tinh Đồng không nói gì, đẩy ta trở về doanh trại.
Lúc đó, doanh trướng đã dựng xong, tất cả đang chuẩn bị bữa tối —— để đảm bảo chất lượng thức ăn trên đường, Bỉnh Đường còn cho chuẩn bị đầy đủ từ nồi niêu, gia vị, thịt, gạo vân vân.
Tối nay hình như ăn khoai tây hầm thịt, ta thấy hai thị vệ đang gọt vỏ khoai.
Bỉnh Đường có vẻ đang nói chuyện công vụ với thuộc hạ. Thấy chúng ta trở về, hắn bước nhanh tới.
Đại loại do sắc mặt ta trắng bệch, tinh thần cũng không tốt, hắn nhíu mày lo lắng: “Thân thể lại khó chịu sao?”
Tinh Đồng thay ta giải thích: “Chủ thượng vừa gieo quẻ tính một mệnh cách khá áp lực.”
Vẻ mặt Bỉnh Đường lập tức xấu đi, đưa tay chạm vào gương mặt lạnh băng của ta, hỏi: “Huynh muốn ta ôm vào trong trướng nằm nghỉ một lúc không? Ta đã cho người đặt lò sưởi ở trong.”
Ta miễn cưỡng khẽ gật đầu.
Trong trướng của ta đặt một chiếc giường đơn giản, ở trên trải một lớp đệm chăn dày. Bỉnh Đường cởi giúp ta áo khoác và giày, đặt ta lên giường rồi đắp kín chăn.
“Đợi một lát, ta lấy lò sưởi tay cho huynh.”
Ta nhìn hắn rời đi, lại nghĩ đến chuyện khi trước. Trước khi Bỉnh Đường lên làm gia chủ, ta cũng từng gieo quẻ bát tự của hắn.
Khi gieo quẻ bát tự của người khác, ta không nhìn thông tin liên quan đến quan hệ giữa ta và người đó, thế nên ta không “thấu thị” xem tình cảm hắn đối với ta là gì, hoặc mối quan hệ giữa ta và hắn trong tương lai sẽ như thế nào.
Tương lai của Bỉnh Đường có rất nhiều khả năng, nhưng tất cả đều có một điểm chung, chính là hắn đều không thành thân, hoặc không có đối tượng nảy sinh quan hệ thân mật.
Trước kia ta cho rằng có thể vì hắn không có hứng thú với chuyện tình cảm, chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp. Hiện tại xem ra hẳn là vì người hắn thích chính là ta, hơn nữa bất kể trong tương lai hắn đưa ra lựa chọn gì đi chăng nữa, phần tình cảm này vẫn sẽ không thay đổi.
Bỉnh Đường nhanh chóng quay lại, nhét lò sưởi tay vào chăn, còn sờ lên trán ta: “Bữa tối sắp xong rồi.”
“Ư ư ư ưm ưm ư a!” Kỳ thật ý ta muốn nói là: “Ngươi tự đi lo việc của mình, đừng để ý đến ta.”
Nhưng Bỉnh Đường hiển nhiên không hiểu. Hắn cúi người hỏi: “Sao vậy?”
Ta nghiêm túc chỉ vào hắn, sau đó khoát tay, lại chỉ vào chính mình, rồi chỉ vào hắn, cuối cùng chỉ ra phía bên ngoài.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, buồn cười nói: “Thừa Ý định không nói chuyện với ta trong suốt mười ngày thật sao?”
Ta nghiêm túc gật đầu. Một lời nói ra, tứ mã nan truy. Ta đây đâu phải lời nói gió bay!
“Vậy được rồi, cướp đi nụ hôn đầu của Thừa Ý quả thật chính là lỗi của ta. Nhưng ta thấy hình phạt này thật sự quá nặng, không biết làm thế nào mới có thể giảm nhẹ?”
Ta suýt thì buột miệng nói: “Hình phạt này nặng chỗ nào?”, có điều cố gắng khắc chế bản thân. Ta càng nghiêm mặt, đưa ngón trỏ lắc trái lắc phải, tỏ vẻ chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng.
Bỉnh Đường không nói gì, ngước mắt nhìn ta. Ta cũng ngước mắt nhìn hắn.
Bỗng nhiên, hắn chợt tiến sát lại, hôn lên khóe môi của ta một cái.
Ta sửng sốt mở to hai mắt, tức giận nói: “Nguyên Bỉnh Đường! Ngươi tuyệt đối chết chắc rồi!”
Ta nghĩ tới lời Tinh Đồng nói, hiện tại nên tát hắn một cái. Có điều tay ta rút ra từ trong ổ chăn lại không có lực, cuối cùng chỉ lướt qua mặt hắn được một xíu.
Hắn giống như hơi mê man, không hiểu ta vừa làm gì. Ta không thể không cường điệu nói: “Ta đây vừa tát ngươi một cú trời giáng.”
Bỉnh Đường cực kỳ phối hợp che mặt, áy náy nói: “Thật xin lỗi, khi nãy ta không nhịn được.”
Ta cũng không nhịn được: “Ta tát phía bên kia cơ mà!”
Hắn vì thể lại đổi bên che mặt, ngoan cường giải thích: “Thực xin lỗi, Thừa Ý. Ta không thể khắc chế ham muốn của bản thân, chủ yếu là vì Thừa Ý đẹp quá.”
Ta cười lạnh nói: “Đẹp là lỗi của ta à?”
“Không phải, tất cả đều là lỗi của ta.” Hắn cúi đầu sám hối: “Là ta xứng đáng nhận được cú tát trời giáng của Thừa Ý.”
“Nguyên Bỉnh Đường, trong thời gian chịu phạt ngươi còn dám tiếp tục tái phạm, tội mới chồng lên tội cũ. Ta quyết định trong vòng hai mươi ngày tới sẽ không nói chuyện với ngươi.”
Hắn tính cò kè mặc cả: “Năm ngày.”
Ta không thỏa hiệp: “Vốn dĩ đã là mười ngày! Ngươi còn dám xin xuống năm ngày! Hai mươi ngày! Tuyệt đối không thể thương lượng! Ý ta đã định!”
“Một cái tát này không thể tính là hơn mười ngày sao?” Hắn cường điệu đầy thành khẩn: “Thật sự rất đau. Đau tới tận linh hồn, thấu triệt nội tâm của ta.”
Ta tin hắn cái mông!
“Hai mươi ngày! Không cò kè thương lượng! Ngươi còn nói hươu vượn nữa sẽ nâng lên thành một tháng!”
Có điều chuyện như vậy khiến tinh thần của ta tốt hơn một chút. Ta ra chút mồ hôi, người không còn cảm thấy quá khó chịu, đầu cũng đỡ choáng váng. Sau khi bữa tối được chuẩn bị xong, dưới ánh mắt cho phép của ta, Bỉnh Đường ôm ta ra ngoài đi ăn.
Ta ngồi trên xe lăn, kéo áo của Tinh Đồng, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với hắn. Hắn hiểu ý, đẩy xe lăn ra góc nhỏ không ai chú ý đến.
Ta thì thầm kể cho Tinh Đồng nghe chuyện vừa xảy ra, còn thêm mắm dặm muối rằng lúc xảy ra chuyện, ta đã tát Bỉnh Đường một cú trời giáng.
Sau đó, Tinh Đồng dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.
Ta nghi hoặc nói: “Sao thế?”
“Trọng điểm là cái tát sao? Trọng điểm không phải là ngài lại bị người ta hôn sao?”
Ta nói: “Cái tát này không phải thể hiện lần này ta phản ứng nhanh lẹ, năng lực ứng biến khi gặp chuyện vô cùng mạnh mẽ sao? Mấu chốt là ta ra tay còn rất tàn nhẫn độc ác!”
“Thuộc hạ nghĩ ‘cái tát’ này căn bản còn chẳng thể coi là ‘cái tát’.”
Hắn vạch trần sự thật một cách vô tình, khiến ta không còn chút mặt mũi nào. Ta nỗ lực vớt vát tôn nghiêm: “Bỉnh Đường lúc đấy che mặt, còn nói đau nữa.”
“Phỏng theo tính tình của gia chủ, nếu đau thật, hắn căn bản sẽ không nói câu nào.”
Ta oán giận quay đầu nhìn hắn, vẻ thâm cừu đại hận nói: “Ngươi cố tình vạch lá tìm sâu đúng không? Ta coi ngươi là huynh đệ tốt, còn chia sẻ chuyện vừa xảy ra với ngươi trước tiên.”
“Ồ, thế giờ một bên là huynh đệ tốt của ngài, một bên là tên đăng đồ tử khi nãy vừa khinh bạc ngài, đêm nay ngài chọn ai là người xoa bóp cho mình đây?”
Ta trầm mặc một cách quỷ dị. Vì vấn đề này không hỏi cũng biết đáp án là gì.
Tinh Đồng nhìn ta với vẻ thuộc-hạ-biết-mà, vỗ nhẹ bả vai ta, có lòng nhắc nhở: “Mặt khác, chủ thượng vẫn là người chịu thiệt. Ngài nói không nói chuyện với hắn, nhưng vừa rồi ngài vẫn nói chuyện với hắn một lúc lâu đấy thôi.”
Đồng tử của ta chấn động. Nói đúng! Đáng giận! Lại mắc bẫy!