Rate this post

10

Chính Hi cũng thưởng thức truyện mà ta viết, chuyện này làm ta vui vẻ đến tận lúc khởi hành ngày hôm sau.

Ta vốn định để Chính Hi cùng lên xe, hai người chúng ta bàn luận tiếp. Thế nhưng không biết Bỉnh Đường nói gì với hắn, Chính Hi ban đầu đồng ý giờ lại quay xe, lấy lý do “không quen ngồi xe ngựa” từ chối.

Chúng ta tiếp tục lên đường. Ta nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của Bình Đường bằng ánh mắt thù hận.

“Thừa Ý sao thế?” Bỉnh Đường dừng bút, mỉm cười ngẩng đầu nhìn ta.

Ta hừ lạnh một tiếng, lấy sách che khuất mặt, không thèm để ý đến hắn.

“Ta đã phái một đội đi trước thăm dò. Sau khi ra khỏi thành, ngọn núi phía trước có một nhóm sơn phỉ khét tiếng hoành hành. Ta nói chuyện này với Chính Hi, hắn chủ động muốn đi bảo vệ chúng ta.”

Ta bỗng chấn động. Tuy chưa từng gặp sơn phỉ ngoài đời thật nhưng ta cũng đã nghe kể về hình tượng nhân vật hung tàn hay xuất hiện trong thoại bản này.

Có điều, ta biết những thị vệ đi theo đều là tinh nhuệ trong gia tộc, nhóm sơn phỉ kia chỉ sợ không đủ năng lực đối đầu với chúng ta.

Ta nghĩ rồi cầm giấy bút viết một hàng chữ: “Võ công của ngươi và Chính Hi, ai giỏi hơn ai?”

Bỉnh Đường trả lời ẩn ý: “Võ công của Chính Hi trong lớp trẻ có thể coi là xuất sắc.”

Ta ngầm hiểu, chỉ là “xuất sắc trong lớp trẻ”, xem ra vẫn kém Bỉnh Đường khá xa. Dù sao hắn có thiên phú dị bẩm, có thể bất phân thắng bại với cao thủ của thế hệ trước.

Ta viết tiếp: “Vẫn là đừng để hắn phải động thủ.”

“Chúng ta có nhiều hộ vệ, lại không mang đồ vật gì quý trọng. Chưa chắc đã lọt vào tầm ngắm của sơn phỉ.”

Tân triều hiện tại mới thành lập sáu năm ngắn ngủi. Thay đổi chính trị và xã hội khiến nhiều người phải sống lang bạt, số lượng sơn phỉ tăng đột biến. Nguyên gia chúng ta dựng trại cứu trợ dân tỵ nạn ở rất nhiều nơi, thế nhưng chung quy vẫn không thể giúp đỡ tất cả.

Ta bỗng nhớ đến chuyện tình cờ nghe được từ đại trưởng lão mấy năm trước.

Phụ thân Bỉnh Đường là quan lớn tiền triều. Gia tộc vốn cũng được coi là hiển quý một vùng, thế nhưng sau khi tân triều thành lập đã bị xuống đài. Nhà ở bị tịch thu, người trong gia tộc không bị xử trảm thì cũng bị lưu đày.

Chuyện đại trưởng lão nói chính là việc sau khi hắn báo tin này cho Bỉnh Đường, thái độ của Bỉnh Đường là hoàn toàn thờ ơ. Hắn quả thực không nhìn lầm Bỉnh Đường vân vân.

Kỳ thật ta cảm thấy Bỉnh Đường thờ ơ là chuyện rất bình thường. Lòng hắn còn cứng rắn hơn ta rất nhiều. Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ không dao động.

Mẫu thân Bỉnh Đường xuất thân từ dòng thứ của Nguyên gia chúng ta. Tuy nói địa vị trong gia tộc không cao nhưng vẫn tốt hơn gia cảnh nhà chỉ có bốn bức tường của phụ thân hắn. Thế nhưng, vì tình yêu, bà ấy kiên quyết muốn gả cho phụ thân của Bỉnh Đường, tình nguyện sống những ngày cơ cực. Sau đó, phụ thân Bỉnh Đường vào kinh đi thi đạt công danh, liên tục nạp vài thê thiếp, còn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, bỏ quên Bỉnh Đường và lời thề non hẹn biển với mẫu thân hắn.

Chuyện này khiến mẫu thân Bỉnh Đường buồn bực qua đời, khi đó Bỉnh Đường mới ba tuổi. Một tháng sau khi mẫu thân hắn qua đời, phụ thân hắn ngay lập tức cưới con gái một thương nhân vào cửa.

Từ khi còn nhỏ, Bỉnh Đường đã phải trải qua những ngày nước sôi lửa bỏng ở nhà phụ. May mắn là hắn thông tuệ từ sớm, hiểu chuyện từ bé. Năm lên bảy, hắn thật sự không nhịn được nữa, cẩn thận lên kế hoạch rồi lựa chọn bỏ nhà ra đi, đến nhờ cậy nhà ông bà ngoại ở Lăng Gia Sơn của Nguyên Gia. Từ đó sửa tên họ thành “Nguyên Bỉnh Đường”. Có vẻ phụ thân hắn không thiếu con nối dõi, vì thế hoàn toàn không có ý định tìm hắn.

—— Lần đầu tiên ta gặp Bình Đường cũng chính là khi hắn ở Lăng Gia Sơn.

Nghĩ đến thân thế của Bỉnh Đường, lại nghĩ đến vị phụ thân ruột thịt bặt tin suốt hai mươi ba năm, ta không khỏi cảm thán một câu từng đọc trong sách: “Nếu có nam nhân đáng tin, heo cũng có thể leo cây.”

Ta vừa dứt lời, thân hình Bỉnh Đường chợt khựng lại, nhìn về phía ta: “Cái gì?”

Hắn đương nhiên không thể biết được suy nghĩ của ta nhảy từ chuyện sơn phỉ đến thân thế của hắn, phân nửa là cho rằng ta nói hắn không đáng tin. Trông dáng vẻ như cực kỳ kinh ngạc của hắn, ta nhớ đến việc hắn trêu đùa mình tối qua. Vì thế nổi lên ý muốn trả thù, bổ sung một câu như đang tự nói với chính mình: “Đương nhiên ta là ngoại lệ. Ta là nam nhân chín chắn đáng tin cậy.”

Khóe mắt thấy Bỉnh Đường tiến lại gần, ta lấy sách che mặt kín mít, ra vẻ không biết gì hết.

Ta nghe thấy Bỉnh Đường thở dài: “Không ngờ, một đám tặc cỏn con lại khiến Thừa Ý cho rằng ta còn không bằng một con heo sao?”

Ngụ ý lên án nghiêm trọng.

Ta không thể không nóng lòng giải thích: “Ta không nói ngươi. Ý ta là…” Lời còn chưa nói hết, ta đã nhìn thấy ý cười trong đáy mắt Bỉnh Đường, lập tức nhận ra hắn chỉ đang giả vờ. Ta siết nắm tay cho hắn một cú, cũng viết lên giấy sáu chữ thật to: “Đồ trứng thúi Nguyên Bỉnh Đường”.

Bỉnh Đường cười khẽ: “Thừa Ý đừng giận. Có điều, ta muốn thanh minh một chuyện. Khắp thiên hạ này ta tuyệt đối là nam nhân đáng giá nhất để Thừa Ý tin tưởng và dựa vào.”

Ta liếc vẻ tự tin của hắn, cười lạnh, dùng ngón trỏ chỉ hắn, sau đó lắc trái lắc phải, tỏ vẻ hắn không phải.

Bỉnh Đường lại khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi Bỉnh Đường có điểm nào khiến huynh trưởng đại nhân không hài lòng? Sau này Bỉnh Đường nhất định sửa đổi.”

Ta vắt óc suy nghĩ một lúc. Bỉnh Đường chẳng những văn võ song toàn, năng lực làm việc không thể chê trách, chăm sóc ta không những vừa kiên nhẫn lại tỉ mỉ chu đáo. Tính tình cũng ôn tồn lễ độ, không bao giờ nổi giận. Dù ta gây sự vô cớ hắn vẫn chiều theo ta, có thể nói là mười hạng toàn năng.

Tuy nhiên, kể cả người như Bỉnh Đường vẫn khó tránh bị bới lông tìm vết.

Ta tìm một trang giấy khác, hí hoáy viết: “Ngươi ăn rau thơm, ngươi còn ăn bánh trôi mặn. Trọng điểm là, ngươi còn ăn được cả đậu phụ thúi!”

Bỉnh Đường thở dài: “Ta không ăn cũng được mà.”

Trông hắn có vẻ nghiêm túc, ta sợ hắn coi là thật. Không cho người khác ăn đồ mà mình thích quả thật có hơi quá đáng. Ta lại viết: “Khi nãy ta nói linh tinh. Ngươi đừng để ý, ngươi có thể ăn. Vấn đề của ngươi là ngươi dám thích ta!”

“Thôi được, chỉ có điểm này là không thể sửa đổi.”

Ta âm thầm gật đầu, viết tiếp: “Đúng vậy. Ngươi tiêu đời rồi.”

“Vậy xem ra, ta chỉ có thể cố gắng nhiều hơn ở những mặt khác.” Bỉnh Đường lấy hộp đồ ăn ở ngăn tủ thấp nhất, cười tủm tỉm: “Đây là điểm tâm ta cố ý dậy sớm làm cho Thừa Ý.”

Hắn còn biết làm điểm tâm? Ta chấn động, dùng ánh mắt giục hắn mở hộp.

Bên trong đầy bánh lê*, tất cả đều được làm thành hình trái tim. Dụng ý của người làm không thể rõ hơn.

“Thừa Ý nếm thử nhé?”

Ta cầm một miếng thử nhấm nháp, sau đó hai mắt sáng lên.

“Nếu ngon thì ăn thêm một chút.”

*Bánh lê (梨糕): Món ăn vặt độc đáo của Thiên Tân, Trung Quốc, được làm từ nguyên liệu chính là bột xay từ gạo. (Nguồn: baidu)

Bất giác, ta đã quên mất chuyện của Chính Hi. Đến khi không biết đã đi được bao xa, tiếng hắn từ bên ngoài truyền đến: “Có sơn phỉ thật! Có điều chúng đã đụng độ thương đội phía trước. Bỉnh Đường, chúng ta cần đến hỗ trợ không?”

Ta tò mò muốn vén màn cửa sổ nhìn bên ngoài, lại bị Bỉnh Đường ngăn cản: “Bên ngoài đang chém giết đẫm máu, chỉ sợ sẽ làm Thừa Ý kinh sợ. Ta ra ngoài xem một lát, Thừa Ý đừng đi đâu.”

Nhìn hắn xuống xe, ta thầm lẩm bẩm. Hắn còn chưa rõ bên ngoài thế nào, sao biết đang có chém giết đẫm máu? Không lẽ võ công cao cường là có thể nhìn xuyên thấu?

Ta còn phản nghịch lén lút vén màn lên —— thế nhưng chẳng thấy gì hết, vì đã bị thị vệ canh giữ xe che kín mít.

Lúc này, Chính Hi cưỡi ngựa tới chỗ ta. Hắn nhìn về phía xa, thở dài: “Đúng là tạo nghiệt mà!”

Ta tò mò hỏi: “Có rất nhiều người chết à?”

“Thi thể nằm la liệt, trên mặt đất toàn là máu. Còn khoảng bảy, tám người còn sống đã bị trói lại.”

Ta kinh hãi: “Sơn phỉ tàn nhẫn như vậy sao?”

“Chứ còn sao nữa? Ta thường xuyên phụng lệnh phụ thân đi hợp tác với quan binh tiêu diệt sơn phỉ. Phần lớn bọn chúng đều là kẻ xấu xa tàn ác, có một số ít là người bị cuộc sống bức đến đường cùng, nhưng chung quy đều là tai họa ngầm… Ấy, thủ lĩnh đám sơn phỉ hình như nhìn thấy chúng ta, đang dẫn người đến. Không lẽ sắp giao chiến?”

“À, ra hắn muốn điều đình với Bỉnh Đường. Áng chừng thấy chúng ta đông người, trang bị lại tốt, không muốn xung đột.”

“Úi! Bỉnh Đường vừa rút kiếm đâm xuyên tim tên thủ lĩnh. Đám sơn phỉ náo loạn, phi đến muốn báo thù cho đại ca chúng.”

“Vô ích. Sau khi vài tên sơn phỉ bị thị vệ phía chúng ta giết gọn, những tên còn lại không dám ho he gì. Bỉnh Đường đang kêu gọi bọn chúng đầu hàng, liệu hắn có thành công?”

“Hay, hắn thành công rồi. Cả đám sơn phỉ run rẩy quỳ xuống. Ấy —— ta chợt nghĩ, có thể học mấy câu hắn nói để xúi giục thân tín của phụ thân ta xem sao.”

Nhờ những câu tường thuật của Chính Hi, ta dù không nghe không thấy gì nhưng vẫn nắm rõ ràng chuyện đang xảy ra.

Mắt thấy Chính Hi lẩm nhẩm lại mấy câu Bỉnh Đường vừa nói, có vẻ đang tập trung nghiền ngẫm, ta không thể không hỏi: “Tình huống hiện tại thế nào?”

“Hắn đang đi giải cứu những người sống sót. Khoan đã! Kia chẳng phải là Kỳ Phong Vũ? Ta không nhìn lầm chứ? Thế giới nhỏ như vậy?”

Ta hỏi: “Kỳ Phong Vũ là ai?”

“Thiếu đông gia* của thương hội Cảnh Hùng, một tên rất đáng ghét. Nghe nói thương hội của hắn gần đây làm ăn không tốt, nhưng không lẽ đến mức không có tiền thuê tiêu sư hộ tống hàng hóa, còn suýt bị sơn phỉ giết sạch? Không được! Ta phải đi xem sao. Huynh đệ tốt, huynh chờ ta, ta đi một lát rồi quay lại ngay.”

*Thiếu đông gia (少东家): con trai của ông chủ

Thấy Chính Hi phi ngựa rời đi, ta cực kỳ u sầu. Ta cũng muốn đi xem mà!

Chỉ lát sau, Tinh Đồng cũng cưỡi ngựa đến bên cạnh cửa xe.

Ta vội vàng nói: “Tinh Đồng, ta muốn ra ngoài xem.”

Tinh Đồng phóng tầm mắt ra xa, thâm trầm nói: “Không được, chủ thượng. Cảnh tượng quá đẫm máu, ngài sẽ không chịu được.”

“Đẫm máu đến mức nào?”

Nhất định hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện khi nãy của ta với Chính Hi, do đó trả lời y đúc: “Thi thể nằm la liệt, trên mặt đất toàn là máu.”

Ta im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Ta cảm thấy hẳn là không sao. Dù sao ta từng gieo quẻ tính mệnh cách của nhiều người như vậy.”

—— Lúc gieo quẻ nhìn các mảnh vụn mệnh cách, ta cũng gặp không ít cảnh tượng đẫm máu.

“Vậy theo ý của chủ thượng.” Tinh Đồng xuống ngựa, lên xe đỡ ta lên xe lăn, sau đó hợp lực với thị vệ nâng xe lăn xuống đất.

Thôi được, nhìn thông qua mảnh vụn mệnh cách của một người và tận mắt chứng kiến vẫn có sự khác biệt. Có điều, kinh nghiệm gieo quẻ cũng giúp ta giảm đi một phần cảm giác khó chịu khi lần đầu đối mặt với cảnh tượng này.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng tập trung chỉ nhìn nhóm người Bỉnh Đường.

Lại gần mới thấy “thiếu đông gia Kỳ Phong Vũ của thương hội Cảnh Hùng” trong lời Chính Hi là một nam tử trẻ tuổi, nhìn qua mới ngoài hai mươi. Lúc này hắn đang dựa lên cây, tóc tai tán loạn, cả người dính bùn đất và máu. Trên cánh tay còn có một vết thương rất sâu, cả người trông rất chật vật.

Bỉnh Đường quay đầu thấy ta thì nhíu mày: “Thừa Ý, sao huynh lại ra đây?”

Ta thầm nghĩ, đây là trường hợp đặc biệt, vì thế có thể nói chuyện với hắn: “Ta tò mò nên đến xem thử.”

Y sư đi theo chúng ta đang xử lý vết thương trên tay Kỳ Phong Vũ. Kỳ Phong Vũ cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía ta, sau đó mắt hắn bỗng mở to, lộ ra chút kinh ngạc.

Bỉnh Đường hắn là cũng nhìn thấy, vì thế hắn đi lên phía trước ta, che kín tầm mắt của Kỳ Phong Vũ: “Chuyện này sắp xử lý xong rồi, chỉ một lát là có thể rời đi.”

Đúng lúc này, Kỳ Phong Vũ lên tiếng: “Là Nguyên gia Cửu trưởng lão phải không? Ngài không nhớ ta sao?”