Rate this post

Rong ruổi trên đường hơn nửa tháng cuối cùng cũng sắp tới Yến Châu.

Buổi chiều hôm đó, chúng ta đến thị trấn gần Yến Châu. Xe đi thong thả, ước chừng đến Yến Châu thì cửa thành cũng đã đóng, vì thế dự định hôm sau mới đi tiếp.

Sau khi dừng chân ở khách điếm, Chính Hi muốn phái người thúc ngựa đi Yến Châu truyền tin cho phụ thân nhưng bị ta ngăn cản.

“Đệ không muốn gây bất ngờ cho phụ thân à?” Ta giả vờ nói.

Chính Hi nhún vai: “Lệnh của ông ấy là sắp đến nơi thì phái người truyền tin. Đệ không muốn bị ông ấy giáo huấn vì chuyện cỏn con này đâu.”

Ta ngoắc ngón tay. Hắn hiểu rồi cúi người.

Ta vỗ vai hắn cổ vũ: “Huynh đệ tốt, không việc vì phải sợ! Giờ đệ đâu chỉ có một mình. Có chuyện gì, huynh trưởng ta sẽ giúp đệ chống đỡ!”

Chính Hi chống cằm cười: “Phụ thân chắc chắn sẽ không giáo huấn huynh trưởng huynh.”

Khoảng thời gian trước, chúng ta đã bàn tính qua. Chính Hi cũng cho rằng chắc chắn phụ thân hắn biết ta là nhi tử thân sinh, vì thế nên mới lén lút sưu tập sách và tranh chữ của ta.

“Vậy nên có ta ở đây, đệ không việc gì phải sợ! Có chuyện cứ để ta lo. Nghe ta đi, đừng truyền tin cho ông ấy. Chúng ta cứ thế vào thành, để ông ấy trở tay không kịp!”

Bản tính Chính Hi cũng là người mang tư tưởng phản nghịch. Hắn bị ta thuyết phục, không ngừng vuốt cằm: “Chúng ta thật không hổ là huynh đệ ruột, huynh trưởng!”

“Trừ chuyện này ra, ta còn có một kế hoạch.”

“Được, huynh nói xem.”

“Có phải đệ có thù oán gì với ông ấy không?”

Chính Hi gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy không bằng nhân cơ hội này, chúng ta khiến ông ấy chịu khổ một chút, rửa nhục giúp đệ.”

Hai mắt Chính Hi đột nhiên sáng lên, nắm lấy tay ta, vui vẻ nói: “Ông trời ơi! Đệ càng lúc càng thích huynh rồi đấy! Cụ thể huynh muốn làm gì?”

Ta kiêu ngạo hất đầu: “Đệ ghé tai lại đây.”

Trải qua khoảng thời gian tìm hiểu kĩ càng bấy lâu, ta đã dốc hết tâm huyết dựng lên một bản kế hoạch hoàn hảo, tuyệt đối không chừa một khe hở nào!

*

17

Giữa trưa ngày hôm sau, chúng ta tiến vào thành Yến Châu. Ta không nhịn được vén màn nhìn ra ngoài. Chỉ thấy đường phố nhộn nhịp, tiếng rao hàng không dứt, cảnh tượng phồn hoa.

Trong sách viết Yến Châu còn có tên là “Thủy Thành”, lý do vì ở đây có rất nhiều sông hồ. Lời này thực sự không sai, chẳng mấy ta đã thấy phía trước có một cái hồ rất to. Bên cạnh hồ có một chiếc đình lớn, có vẻ tụ tập rất nhiều văn nhân vãn khách.

Có lẽ biết ta thấy hứng thú với nơi đó, Chính Hi chủ động giới thiệu: “Đây là hồ Văn Cống, rất nhiều văn nhân ở Yến Châu yêu thích đến đây tham dự hội thơ.”

Ta bừng tỉnh: “Hóa ra là hồ Văn Cống! Ta từng đọc bài thơ về nó.”

Nhìn tận mắt thì thấy hồ Văn Cống đúng thật không hổ danh. Mặt hồ tắm trong ánh nắng, sóng nước lấp lánh, thi thoảng có vài chiếc thuyền nhỏ lướt qua, nhìn từ xa như có dãy núi xanh trải dài không dứt.

Bỗng nhiên trước mắt ta có một chiếc khăn tay bị ném ra.

Ta hơi kinh ngạc nhìn theo thì thấy trên thềm đá cách khoảng mười thước có một thiếu nữ trẻ đang đứng. Nàng ta nhìn ta chăm chú với vẻ thẹn thùng.

Ta vội vàng rụt đầu vào xe, lẩm bẩm: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá!”

Bỉnh Đường đang xử lý công văn nhìn ta: “Có chuyện gì vậy?”

Đối diện với ánh mắt của Bỉnh Đường, ta cảm thấy nếu trả lời là mình hoảng sợ vì khăn tay của một tiểu cô nương thì quá mất mặt —— dầu gì hiện tại ta là nam giới “trưởng thành” đã mất đi nụ hôn đầu tiên. Vì thế ta hắng giọng, hơi ưỡn ngực, nói thật vững vàng: “Không có gì.”

Sau đó, ta giả như không có việc gì lại vén màn thò đầu ra ngoài nhìn, kết quả thấy dù đã đi xa một quãng nhưng tiểu cô nương kia vẫn liếc mắt đưa tình nhìn ta.

Ta lại nhanh chóng rụt đầu về, nghiêm túc cầm lấy quyển sách đang đọc dở.

“Sao vậy? Huynh không ngắm phong cảnh Yến Châu nữa à?” Bỉnh Đường hỏi.

Ta ưu sầu thở dài: “Phong lưu không phải điều ta mong muốn.”

Bỉnh Đường hiển nhiên ngẩn cả người: “Hả?”

“Chỉ hạng người phong lưu mới cướp đi trái tim cô nương nhà người ta nhưng không chịu trách nhiệm. Để tránh rước lấy đào hoa, xem ra ta chỉ có thể cô phương tự thưởng, giật mình mình lại thương mình xót xa.”

Bỉnh Đường bật cười: “Nạn nhân của chuyện này không phải chính là ta sao?”

Cần phải nói là hình phạt “không được nói chuyện” của Bỉnh Đường hiện tại đã kết thúc. Tuy rằng thi thoảng trong thời gian thi hành án ta vẫn hay quên mất, nói chuyện với hắn vài câu.

Ta lườm Bỉnh Đường một cái rồi ngó lơ hắn.

Lúc này chúng ta đang tới khu nhà của Nguyên gia ở thành Yến Châu, ước chừng nửa canh giờ nữa là đến.

Quản sự tự mình ra cửa nghênh đón: “Tham kiến gia chủ, tham kiến Cửu trưởng lão.”

“Miễn lễ.”

Xuống xe ngựa, sau khi được đặt lên xe lăn, ta đưa mắt ra hiệu với Chính Hi. Hắn hiểu ý rồi nói: “Ta đi trước nhé.”

“Ừ! Đệ mau đi đi.”

Sau đó Bỉnh Đường hỏi ta: “Thừa Ý muốn làm gì vậy?”

Ta cười đắc ý: “Gọi thê nhi Chính Hi đều quen chúng ta tới đây chơi!”

Với trí thông minh của Bỉnh Đường, hắn nhất định sẽ đoán được ý của ta. Hắn cười rồi xoa đầu ta, không nói gì thêm.

Khu nhà này trước đây không có người ở, có vẻ chỉ mới được dọn dẹp gần đây. Trên mặt đất không một hạt bụi, cây cỏ cũng được cắt tỉa cực kỳ gọn gàng.

Chúng ta vừa dọn hành lý xong thì người của Bạch Đề Bảo tới. Họ nói phụng mệnh Bảo chủ đến, thưa rằng Bảo chủ đang bận họp khẩn cấp nên không thể tới trước tiếp đãi, khoảng nửa canh giờ sau sẽ đích thân đến.

Chúng ta vào thành chỉ mới nửa canh giờ. Có thể thấy ở thành Yến Châu, tai mắt của Bạch Đề Bảo quả thật rất đáng sợ.

Chuyện mà Bỉnh Đường chú ý lại là: “Xem ra lần này Lục bảo chủ thật sự muốn nhận Thừa Ý nên mới cẩn thận như vậy.”

Ta lại đổ mồ hôi lạnh vì vị phụ thân ruột thịt, thổn thức than tiếc nói: “Sau đó phát hiện không những không nhận được nhi tử mà trong nhà còn bị trộm.”

Bỉnh Đường buồn cười: “Ta có thể giúp Thừa Ý chuyện gì không?”

“Ngươi lại đây, ta nói nhỏ chuyện này.”

Ngày hôm qua vì sắp đến Yến Châu mà ta hồi hộp mất ngủ đến nửa đêm. Hiện tại đến nơi rồi, lòng ta lại dần thấy bình tĩnh. Nói chính sự với Bỉnh Đường xong, ta lười nhác ngáp một cái: “Không nói nữa. Ta muốn ngủ một lát. Lúc nào phụ thân ta đến, ngươi gọi ta dậy, nghĩ cách dẫn hắn ra ngoài phòng ở đình viện. Để ta nhìn qua cửa sổ xác định thân phận của hắn.”

Bỉnh Đường gật đầu: “Được.”

Hắn cởi áo khoác ngoài giúp ta, bế ta lên giường, vuốt ve mặt ta, nhẹ nhàng nói: “Buổi trưa an lành nhé, Thừa Ý.”

Ta quấn chặt chăn, khẽ gật đầu: “Ừ! Ngọ an.”

Chắc vì khi nãy đi đường nhìn thấy hồ Văn Cống nổi danh, còn thảo luận với Bỉnh Đường về mấy loại cá ngon ở thành Yến Châu, thế nên ta đã mơ một giấc mơ khá đáng sợ.

Ta mơ thấy hai chân mình biến thành đuôi cá, sau đó Bỉnh Đường thả nuôi ta ở một ao nhỏ mà hắn xây.

Lúc đầu cuộc sống còn khá vui vẻ, ta có thể tung tăng bơi lội tự do trong ao, không phải chịu bất kỳ khó khăn gì. Bỉnh Đường ngoan ngoãn phục vụ ta, ta muốn ăn gì hắn cũng chuẩn bị. Sau đó, đuôi của ta trưởng thành, màu sắc sặc sỡ, hắn lập tức lộ vẻ mặt hung tợn, bắt ta ra khỏi ao.

“Nguyên Thừa Ý, huynh là cá của ta! Ta muốn ăn huynh!”

Ta giãy giụa đầy bất lực dưới gông cùm của hắn, hoảng sợ nhìn hắn xé rách quần áo mình. Hắn còn lấy dây thừng trói ta lại, đặt ta lên trên một tấm thớt rất lớn.

Thấy hắn cầm dao lên, ta nhanh trí hô to: “Đợi đã! Ta muốn hỏi trước, ngươi muốn nấu ta thành món hấp, món kho, hay là xả ớt?”

Hắn mài dao soàn soạt, trả lời: “Ai nói ‘ăn’ chỉ có nghĩa như vậy?”

Cảnh tượng thay đổi trong nháy mắt. Chiếc thớt bên dưới ta bỗng biến thành mặt đất cứng ngắc. Dao trong tay hắn cũng biến mắt. Hắn không nói một lời ngồi cưỡi lên người ta, hôn lên môi ta khiến ta gần như không thở nổi.

Khi ta nghĩ mình sắp chết vì nghẹt thở thì bị Bỉnh Đường đánh thức.

“Thừa Ý, Lục Bảo chủ tới.”

Ta bỗng mở bừng mắt, sau đó thấy khuôn mặt nho nhã hiền lành như mọi khi của Bỉnh Đường. Cảm giác như trút được gánh nặng, có điều sự kinh hoàng sót lại vẫn khiến ta thấy hơi khó chịu. Chắc chắn những thứ xuất hiện trong mơ đã từng xảy ra ở đời thực dưới một hình thức khác, và kẻ trước mắt ta chính là thủ phạm. Vì thế ta quyết định giận chó đánh mèo.

Ta cười lạnh: “Ha, ngươi xé y phục của ta.”

Bỉnh Đường mê man: “Hả?”

Ta vẫn cười lạnh: “Ngươi còn dùng dây thừng trói ta lại.”

Bỉnh Đường lập tức hiểu ra: “Thừa Ý gặp ác mộng à?”

“Ngươi còn đặt ta nằm lên thớt, muốn ăn ta!”

Gương mặt Bỉnh Đường ẩn ý cười, ôn tồn nói: “Ta ở trong mộng của Thừa Ý thật xấu, nhưng ta ở hiện thực không như vậy.”

“Nhưng chuyện sau đó thực sự đã từng xảy ở đời thật.” Ta nói đầy hận thù: “Ngươi cưỡng hôn ta, khiến ta nghẹt thở. Đây chính là bóng ma tâm lý ngươi tạo ra cho ta!”

Không ngờ Bỉnh Đường lại thuận theo. Hắn cúi đầu, giọng cực kỳ hối lỗi: “Thật xin lỗi. Đó cũng là lần đầu của ta, vì thế ta không hề có kinh nghiệm. Không ngờ sẽ khiến Thừa Ý gặp phải ác mộng…”

Hay lắm!

Được người dỗ dành theo ý mình, tâm trạng của ta lập tức vui vẻ hơn. Tất nhiên ta biết “ân oán” giữa ta và Bỉnh Đường đã tạm thời chấm dứt, nếu làm khó hắn vì những gì xuất hiện trong mơ quả thật hơi quá đáng. Ta đổi vẻ mặt, vỗ nhẹ vai hắn: “Xin lỗi, khi nãy do ta gây sự vô lý. Giờ không sao nữa rồi!”

Bỉnh Đường mỉm cười: “Thừa Ý không sao là được.”

“Ngươi vừa nói là phụ thân ta đến?”

“Đúng vậy, đang ở sảnh chính.”

Ta tỉnh táo lại, thúc giục: “Mau đi thôi.”

“Không vội.” Hắn giúp ta khoác áo ngoài trước, sau đó bế ta lên xe lăn, đẩy xe đến bên cửa sổ rồi mới nói: “Ta đi nhé.”

Ta gật đầu: “Ừm!”

Sau khi Bỉnh Đường rời đi, ta khẽ mở cửa sổ, nhìn chăm chăm bên ngoài qua khe hở.

Ước chừng qua nửa nén hương, có bóng dáng hai người xuất hiện ở bước ngoặt bên hành lang.

Một người chính là Bỉnh Đường, người còn lại…

Dù trong lòng đã xác định từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tim ta vẫn đập thình thịch, vô cùng kích động.

—— Vị phụ thân ruột thịt biệt tăm suốt 23 năm kia, không ngờ thật sự chính là người bạn vong niên Phó đại thúc của ta!

Hết Chương 14.

– —

Lời tác giả:

Ấy, tôi giải thích chút. Trong chương này, những việc xảy ra trong giấc mơ của Thừa Ý cũng tương ứng với những việc Bỉnh Đường đã làm trong hiện thực. Nhưng trong mơ Thừa Ý đã hình tượng hóa những chuyện này (ví dụ như hình tượng nhân vật mặt mày hung dữ, mài dao muốn ăn cá —— đây là ý hiểu của Thừa Ý ban đầu với việc ăn cá, còn có câu “Ai nói ‘ăn’ chỉ có nghĩa như vậy?”). Chuyện này không đồng nghĩa Thừa Ý hy vọng Bỉnh Đường sẽ làm như vậy với mình. Đây là ác mộng nha các bạn!!!