Đến tối, Nam Ương nhận được một cuộc điện thoại.
Là một dãy số lạ, cô ấy trực tiếp cúp máy không nghe.
Một lát sau, dãy số lạ kia lại gọi đến nữa. Dường như nhân viên bán hàng cũng chưa bao giờ chấp nhất nhìn chằm chằm vào một người như vậy, hẳn là người nào đó thật sự có việc tìm cô ấy. Nam Ương bắt máy, đặt điện thoại bên tai.
“Alo? Nam, bà chủ Nam sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, trong thanh âm còn mang theo kích động nho nhỏ, “Tôi là Diệp Tử đây, lần trước tôi đã cùng ngài và Chúc Chúc đi dự tiệc tối đấy ạ, ngài còn nhớ tôi không?”
“Ừm. Có việc?”
Vốn dĩ Nam Ương đang cởi quần áo, nhưng nghe thấy đối phương là trợ lý Tiểu Diệp của Chúc Khinh Hoan, động tác cởi cúc áo liền dừng lại, áo sơ mi đã cởi được một nửa, lộ ra mảng lớn da thịt lãnh bạch cùng nửa bên xương quai xanh tế mỹ.
“Là thế này, công ty chúng tôi có chút việc muốn nhờ ngài. Mai tổng cũng đã nói với lão tổng chúng tôi rồi, nói ngài sẽ phối hợp chúng tôi để thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa ngài với Chúc Chúc theo hướng tích cực hơn, nhưng mà…. Ngài xem Chúc Chúc cũng đã tiến tổ một tuần rồi, ngài vẫn chưa đến thăm ban lần nào, như vậy truyền thông sẽ bắt đầu đoán mò. Hơn nữa, bình luận trên Weibo của Chúc Chúc đều là yêu cầu chị ấy đăng ảnh chụp chung của hai người, công ty chúng tôi cũng cảm thấy nên đăng lên, ngài xem ngài có thời gian không, có thể….”
“Gửi địa chỉ cho tôi.” Nam Ương trực tiếp nói ra năm chữ.
Tiểu Diệp sửng sốt một lúc, tựa hồ không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, vội đáp ứng: “Được được, một lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn qua cho ngài, tôi sẽ gửi địa chỉ nơi quay phim cùng khách sạn mà chúng tôi đang ở.”
“Được, một lát nữa gửi qua cho tôi đi.”
“Vậy ngài nghỉ ngơi đi ạ, tôi liền….” Tiểu Diệp đột nhiên phản ứng lại vừa rồi Nam Ương nói là có ý gì, “Gì?! Tối nay ngài tới đây luôn sao?”
“Ừm.”
“Nhưng mà đã tối rồi…”
“Em ấy không tiện à?”
“Tiện sao —” Thanh âm Tiểu Diệp chần chờ, âm cuối kéo thật sự dài, tựa hồ như đang đợi ai cho đáp án, một lát sau, cô ấy bỗng nhiên cười lên tiếng, “Tiện, tiện, ngài đến đây đi.”
“Được.”
Nam Ương cúp điện thoại, nhìn thoáng qua quần áo bất chỉnh của mình, sau đó liền cài trở lại mấy cúc áo vừa cởi ra.
Tiểu Diệp tò mò nhìn chằm chằm Chúc Khinh Hoan đang ngồi trên sô pha xem kịch bản. Thoạt nhìn trông cô rất nhập tâm, vẫn luôn không nhúc nhích, ngay cả nước cũng không thèm uống. Nhưng mà cẩn thận nhìn một lát mới phát hiện cô căn bản không lật trang mới, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không di động trên dưới quá một lần.
“Chúc Chúc, chị đang ngẩn người nha?” Tiểu Diệp cẩn thận hỏi.
Tròng mắt Chúc Khinh Hoan rốt cuộc cũng giật giật, cô cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, đã 10 giờ.
“Nếu không em đi ngủ trước đi.” Chúc Khinh Hoan buông điện thoại xuống, trên mặt không có biểu tình gì.
“Không cần, em cũng không buồn ngủ lắm, trở về cũng không có chuyện gì làm, em chờ với chị.” Tiểu Diệp gian xảo cười hì hì.
Chúc Khinh Hoan nhíu mày hỏi: “Chờ gì với chị?”
“Chờ bà chủ Nam tới a, chị cứ ngồi ở đây không đi ngủ chẳng lẽ không phải là đang đợi chị ấy sao?”
Tiểu Diệp cho rằng Chúc Khinh Hoan sẽ trực tiếp phủ nhận, sau đó nói gì đó thay đổi đề tài. Nhưng Chúc Khinh Hoan chỉ mím môi, lông mi buông xuống, cái gì cũng không nói, tiếp tục lật kịch bản trong tay.
Tiểu Diệp ngáp một cái, ngồi xếp bằng chơi game trên điện thoại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần đã qua 0 giờ.
Tiểu Diệp chơi đến nỗi hoa cả mắt, rốt cuộc cũng được một lần Victory (thắng), thoát khỏi giao diện trò chơi mới thấy, đã 12 giờ rưỡi rồi. Cô ấy lại ngáp một cái: “Chúc Chúc, chúng ta đi ngủ thôi, em thấy chắc hôm nay bà chủ Nam không đến rồi. Chị ấy ngồi máy bay đến đây cũng chỉ mất có một giờ, tính cả thời gian lên máy bay bất quá là mất hai tiếng rưỡi đi, nếu chị ấy đến thì đã tới từ lúc 9 giờ rưỡi rồi. Lúc này chị ấy vẫn còn chưa tới phỏng chừng là đã đi ngủ, chúng ta cũng đi ngủ thôi.”
Đầu ngón tay của Chúc Khinh Hoan dừng lại trên mặt một tờ kịch bản, siết chặt nó.
“Em ngủ trước đi, chị chờ một lát nữa.”
“Sáng mai chị có cảnh quay đó.”
“Không sao.”
“Được rồi, chị đừng chờ muộn quá, chờ một lúc nữa là được rồi.”
Chúc Khinh Hoan buông kịch bản trong tay, “Chị đi rửa mặt.” Thời điểm cô đứng dậy mới phát giác chân bởi vì ngồi lâu đã tê rần.
Tiểu Diệp ngáp liên tục gật đầu.
Chúc Khinh Hoan đến WC, chuẩn bị rửa mặt. Nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Diệp đi tới cửa, sau khi tiếng cửa mở vang lên, bỗng nhiên truyền đến thanh âm kinh hỉ của Tiểu Diệp:
“Bà chủ Nam, chị tới rồi!”
Bóng lưng Chúc Khinh Hoan cứng đờ, một lúc lâu sau mới chậm rãi xoay người lại.
Tiểu Diệp đã dẫn Nam Ương vào trong. Mũ của chiếc áo lông vũ còn phủ trên đầu Nam Ương, một vòng lông xù xù nơi cổ áo vờn quanh khuôn mặt oánh bạch như ngọc của cô ấy, trong tay cô ấy không hề có bất kỳ cái túi nào, chỉ xách theo một cái ấm giữ nhiệt, thời điểm đi vào trên người còn mang theo hàn khí từ bên ngoài.
Nam Ương buông ấm giữ nhiệt, một bên cởi áo khoác một bên nói với Chúc Khinh Hoan: “Tôi đi cao tốc đến đây, cho nên mới trì hoãn thời gian lâu như vậy, xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ của em rồi.”
Chúc Khinh Hoan cắn môi, trầm mặc. Sau một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Tại sao không ngồi máy bay?”
Nam Ương treo áo lông vũ lên giá áo trên cửa, bên trong như cũ là một kiện sơ mi trắng tuyết. Cô ấy cầm lấy ấm giữ nhiệt, đi tới đưa cho Chúc Khinh Hoan, ngữ khí nhàn nhạt: “Nấu cháo cho em, máy bay không cho mang, chỉ có thể tự mình lái xe đến.”
Tiểu Diệp tinh tường nhìn thấy, đáy mắt Chúc Khinh Hoan trong nháy mắt thất thần.
Nhưng rất nhanh, mạt cảm xúc kia liền biến mất không còn tăm hơi.
Chúc Khinh Hoan dùng một nụ cười lễ phép che dấu thất thố vừa rồi của mình: “Cảm ơn, bất quá, buổi tối tôi không thể ăn đồ quá nhiều calo.”
Nam Ương trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu vuốt ấm giữ nhiệt.
Khóe miệng của cô ấy trầm xuống, nhưng trên cơ bản cô ấy chỉ suy nghĩ một khắc liền nhịn xuống, chỉ là thấp thấp ừ một tiếng: “…. Nói cũng đúng, em là nghệ sĩ. Vậy một lát nữa vứt đi.”
Chúc Khinh Hoan trầm mặc trong chốc lát, tránh khỏi cửa WC: “Chị đi tắm cái đi. Thời tiết lạnh như vậy, không tắm nước nóng sẽ bị cảm.”
Nam Ương hiếm thấy ngẩn ra một lúc.
Tắm sao?
Cô ấy nhìn cánh tay rỗng tuếch của mình, đột nhiên phát hiện bản thân trừ bỏ một cái ấm giữ nhiệt ra thì gì cũng không mang.
“Chị đều không mang đồ vệ sinh cá nhân và quần áo để thay sao?” Chúc Khinh Hoan nhìn cô ấy như vậy cảm thấy có chút buồn cười, “Chị tới để đưa cơm hộp à?”
Nam Ương nắm chặt tay mình, giữa mày nhăn lại, cũng bắt đầu suy tư vấn đề tắm rửa của bản thân.
Chúc Khinh Hoan nhìn cô ấy một lát, nhu nhu cười thở dài một tiếng, đi về hướng tủ quần áo của mình, “Tôi lấy cho chị hai bộ quần áo mới, trong WC có bàn chải dùng một lần, chị dùng trước đi, ngài mai tôi sẽ nói Tiểu Diệp đi mua cho chị.”
Nam Ương mím mím môi, “Ý của em là… Tôi và em ở cùng một phòng?”
“Ừm,” Chúc Khinh Hoan gật gật đầu, “Khách sạn này còn có những người khác của đoàn làm phim, nếu chúng ta phân ra ngủ hai phòng, bọn họ khả năng sẽ cảm thấy chúng ta ở riêng.”
“…..”
Nam Ương không nói nữa.
Chúc Khinh Hoan đưa cho cô ấy một chiếc áo sơ mi và quần mới cùng với một bộ nội y chưa sử dụng, Nam Ương không nói lời nào tiếp nhận, yên lặng đi vào nhà vệ sinh.
Chúc Khinh Hoan nhìn về phía Tiểu Diệp đang ở một bên xem trò hay, hỏi: “Sao em còn ở đây?”
Tiểu Diệp xem đến quá nhập tâm a, đều quên mất bản thân đêm khuya còn ăn vạ trong phòng tân hôn của đôi phu thê người ta là một chuyện xấu hỗ cỡ nào, bị Chúc Khinh Hoan nhắc nhở, vội vỗ đùi: “Đúng đúng đúng, em đi đây đi đây! Chúc Chúc ngủ ngon!”
Tiểu Diệp không chút do dự chạy ra ngoài, mới vừa chạy ra khỏi cửa lại bị Chúc Khinh Hoan gọi lại.
“Chờ một chút!”
Tiểu Diệp quay đầu lại, thấy Chúc Khinh Hoan xách theo cái ấm giữ nhiệt kia đi ra, mềm nhẹ nhét vào tay mình.
“Đây là….?” Tiểu Diệp khó hiểu.
“Chị đang phải kiểm soát cân nặng, buổi tối không thể ăn cái này.”
“Cho nên, là muốn em vứt giúp chị sao?” Tiểu Diệp cẩn thận hỏi.
“Không phải, đừng vứt,” Chúc Khinh Hoan cắn cắn môi, rũ mắt, thanh âm trở nên nhẹ hơn rất nhiều, “Sáng mai hâm nóng lại rồi cầm đến phim trường đi, chị ăn sáng.”