Rate this post

Nam Ương vốn dĩ không nên trở về trễ như vậy.

Cô ấy hẳn là năm Khinh Hoan mười tám tuổi đã ở bên cạnh cô, thời điểm mà cô vừa bước ra khỏi vườn trường cao trung, lúc cô còn non nớt ngây ngô mà nhận thức cô. Cô ấy hẳn là đã nắm tay cô, bồi cùng cô mỗi một khóa lớp đại học, nhìn cô ở sân thể dục chạy vội, nhìn cô rơi mỗi một giọt mồ hôi trước giá bóng rổ, ở thời điểm cô cần một chai nước khoáng mát lạnh cô ấy có thể kịp thời đưa đến. Cô ấy hẳn là vẫn luôn vẫn luôn ở bên cạnh cô, cùng cô rơi từng bước từng bước trưởng thành đi qua con đường đại học. Cô ấy hẳn là ở cái tuổi cô thích hợp nhất, cùng cô nói chuyện yêu đương, đừng để cho cô trải qua những thất vọng và suy sụp không cần thiết đó, để lần đầu tiên tiếp xúc tình yêu của cô liền có thể biết được đây là một chuyện tốt đẹp lại lâu dài thế nào.

Nhưng điều mà cô ấy không lường trước được chính là lại quen biết Khương Bán Hạ trước.

Khương Bán Hạ là con lai, là hàng xóm lúc Nam Ương còn ở Châu Úc.

Nơi họ sống cách trung tâm thành phố khá xa, Khương gia và Nam Ương đều là những người thích thanh tĩnh, ở đó có rất nhiều ngôi nhà nhỏ nằm rải rác độc lập trong rừng sâu, buổi sáng xung quanh tràn ngập sương mờ, buổi tối lại có ráng màu trải rộng, trừ bỏ ít người qua lại ra thì nơi đây quả thực được xưng là tiên cảnh nhân gian. Nhưng cũng chính bởi vì vậy mà từ nhỏ Khương Bán Hạ đã không có bạn bè, hàng xóm không có đứa trẻ nào cùng tuổi với cô ta, cô ta chỉ có thể chơi một mình. Một mình ngồi xe đến trường tiểu học xa xôi, một mình trốn trong ngôi nhà nhỏ trên cây ba ba làm chơi búp bê barbie, một mình ăn cơm, một mình đi ngủ, một mình phát ngốc.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Khương Bán Hạ chậm rãi thích nữ nhân xinh đẹp cách vách kia, cô ta thích ghé vào cạnh hàng rào nhìn Nam Ương tưới hoa, cũng thích ngồi đại thụ nhìn Nam Ương chơi đánh đu, cô ta thấy hết thảy những thứ thuộc về Nam Ương đều rất là mê người, khoảng khắc Nam Ương thả mình trong sương sớm tựa như sương sớm, Nam Ương đắm mình trong nắng chiều tựa như nắng chiều, lúc Nam Ương ăn bánh donut trông vô cùng đáng yêu, ngồi xổm ven đường trêu chú chó hoang cũng đáng yêu như vậy, thậm chí là cô ấy chỉ cảm lạnh hắc xì một cái thôi cũng khả khả ái ái. Cô ta luôn đưa đồ ăn đến cho Nam Ương, quấn lấy Nam Ương nói chuyện phiếm, bắt đầu từ năm tám tuổi non nớt cô ta đã bắt đầu ăn vạ Nam Ương, mãi cho đến khi cô ta trưởng thành thành một nữ nhân thành thục lại mỹ diễm.

Khương Bán Hạ cảm thấy rất kỳ quái, Nam Ương sẽ không già đi, cô ấy vĩnh viễn đều là bộ dáng năm hai mươi tuổi, nhưng cô ta lại không biết nguyên nhân vì sao. Cô ta muốn tìm hiểu, hết thảy những gì thuộc về Nam Ương cô ta đều tò mò.

Có một lần Lưu Chấn đến Châu Úc thăm Nam Ương, Khương Bán Hạ ngẫu nhiên nghe thấy ông ấy kêu Nam Ương là “Lão tổ”, cô ta rất tò mò cho nên cứ đi theo phía sau Lưu Chấn. Lưu Chấn cũng chú ý tới cô ta, hỏi cô ta vì sao cứ đi theo mình. Cô ta nói, cô ta thích Nam Ương, cô ta muốn biết về Nam Ương, cô ta muốn biết tại sao ông ấy lại kêu Nam Ương như vậy.

Lưu Chấn hỏi, cô thật sự thích cô ấy như vậy sao?

Khương Bán Hạ liên tục gật đầu, tôi thích, tôi rất thích.

Lưu Chấn vui mừng cười, hỏi, vậy cô có muốn cả đời đi theo cô ấy không?

Muốn, tôi đương nhiên muốn.

Được, vậy cô trở thành truyền nhân của tôi đi.

Từ lúc đó bắt đầu, Khương Bán Hạ liền biết bí mật của Nam Ương, cũng biết được lý do cô ấy có thể trường sinh bất lão.

Chuyện này bọn họ không nói cho Nam Ương biết. Bởi vì Lưu Chấn cảm thấy Khương Bán Hạ còn chưa đủ tư cách dùng thân phận truyền nhân xuất hiện trước mặt Nam Ương, ông ấy còn muốn dạy cô ta nhiều hơn nữa, ông ấy muốn để lại cho Nam Ương một người thủ hộ đủ thành thục.

Sau khi Khương Bán Hạ biết được bí mật của Nam Ương càng là như phát điện yêu cô ấy. Cô ta sinh ra ở Châu Úc, tuy rằng có một nửa huyết thống Trung Quốc nhưng lại chưa bao giờ về nước, cô ta yêu thích nhưng giai thoại thần bí của phương đông, vì thế Nam Ương một cổ nhân từ ba ngàn năm trước càng có sức hấp dẫn trí mạng với cô ta hơn. Cô ta đặc biệt thích nói chuyện với Nam Ương, Nam Ương tuy rằng thường trú ở Châu Úc nhưng lại rất ít khi nói chuyện với ai, tiếng Anh nói không được tốt, cứ lắp bắp. Cô ấy vừa nói tiếng Anh Khương Bán Hạ liền nhìn chằm chằm môi của cô ấy, nghe những từ đơn trúc trắc biệt nữu đó, cô ta không có giây nào là không muốn hôn Nam Ương.

Cô ta biết Nam Ương đang đợi một người tên Khinh Hoan.

Năm ấy khi Khinh Hoan mười tám tuổi, Lưu Chấn thông báo cho Khương Bán Hạ là Nam Ương phải về nước. Khương Bán Hạ khóc cả đêm, cô ta ghen ghét đến điên rồi, người cô ta thích lại muốn tìm một nữ nhân khác. Đêm thứ hai, cô ta trộm cầm đi chứng minh thư và hộ chiếu của Nam Ương, suốt đêm lái xe mười hai tiếng, quyết tuyệt vứt chúng nó xuống dòng Murray.

Vốn dĩ chứng minh thư của Nam Ương đã hết sắp đến hạn, lần này càng khó làm hơn. Cô ấy tìm mãi không thấy chứng minh thư và hộ chiếu, bởi vì dung mạo của mình và tuổi tác trên chứng minh thư đã có sự khác biệt cho nên không có cách nào xin đại sứ quán giúp đỡ được, cứ kéo dài như vậy cho đến lúc hết hạn. Mà Mai Trọng Lễ ở trong nước cũng đang nghĩ cách làm một chứng minh thư mới cho Nam Ương, nhưng không ngờ khoảng thời gian đó lại xảy ra một ít sự kiện lớn, đủ chuyện xảy ra, tuy rằng nhân mạch của Mai thị rộng lớn nhưng có một số việc không phải có nhân mạch là có thể hoàn thành được. Vì thế một lần kéo dài chính là 6 năm. 6 năm sau, những ảnh hưởng đó dần dần lắng xuống Mai Trọng Lễ mới làm được một thân phân mới cho Nam Ương, để cô ấy thuận lợi trở về nước.

Nam Ương sớm đã ở 6 năm trước phát hiện là do Khương Bán Hạ trộm chứng minh thư và hộ chiếu của mình, cô ấy không phải không biết suy nghĩ của đứa nhỏ này, nhưng cô ấy không nghĩ tới Khương Bán Hạ lại lấy phương thức đó “cầm tù” mình ở bên cạnh cô ta lâu như vậy. 6 năm, Khinh Hoan từ 18 tuổi trưởng thành thành 24 tuổi, cô ấy cũng bỏ lỡ đoạn thời gian tốt nhất trong cuộc đời cô, cô ấy không thể ở bên cạnh bảo hộ cô thật tốt, mới khiến cô sinh ra tâm tư sắc bén lại cứng rắn như vậy.

Cho nên, sau khi Nam Ương về nước, Mai Trọng Lễ chỉ có thể dùng phương thức hôn nhân mạnh mẽ bó chặt Khinh Hoan bên cạnh cô ấy.

Cho nên, bắt đầu từ đoạn chuyện xưa này, các cô mới trở nên bất đắc dĩ lại chật vật như vậy.

Nam Ương vốn trưởng rằng sau khi mình rời khỏi Châu Úc, Khương Bán Hạ sẽ biến mất trong sinh hoạt của mình. Cô ấy cũng niệm tình Khương Bán Hạ tuổi còn nhỏ, trước sau cũng không có gút mắt gì cho nên cũng không nói chuyện này với ba truyền nhân trong nước. Nhưng cô ấy thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Khương Bán Hạ sớm đã đáp ứng Lưu Chấn trở thành đệ tự môn hạ của mình. Hiện lại còn trở về nước, đứng trước mặt mình.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Nam Ương duy trì lý trí của mình, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt.

“Em nghe nói chị đã kết hôn rồi, đúng không?”

“Đúng.”

Khương Bán Hạ cười khổ, “….. Chị thật sự thích cô ta như vậy sao, thích ba ngàn năm, không phải cô ta thì không được sao?”

“Không liên quan đến cô.”

“Em cũng đã xem video phỏng vấn của hai người, cô ta căn bản không yêu chị, mỗi một lần ở bên chị cô ta đều cố tình bảo trì khoảng cách. Chị đã trở về lâu như vậy rồi mà cô ta vẫn không có nửa điểm bộ dáng khôi phục ký ức, nếu đời này cô ta đều nhớ không nổi chị thì phải làm sao? Chị cứ như vậy thủ tiết? Thủ tiết cho một nữ nhân vĩnh viễn không yêu mình?”

“….”

“Chị nhìn em đi, em so với cô ta kém chỗ nào?” Đáy mắt Khương Bán Hạ hiện lên đau đớn kịch liệt, “Em lớn lên không xinh đẹp bằng cô ta sao? Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt khiến chị trong cuộc hôn nhân này hèn mọn như vậy, chị còn muốn mặt dày mày dạn tiếp tục? Chị với cô ta kết hôn lâu như vậy có lên giường chưa? Phỏng chừng ngay cả hôn cô ta còn chưa từng hôn chị nữa kìa? Chỉ cần chị nguyện ý, em lúc nào cũng có thể hôn chị, yêu chị, cho chị hết thảy những gì chị muốn, em cũng có thể chết vì chị, cũng có thể ở bên cạnh chị cả đời, tại sao chị không thể thử thích em?”

Nam Ương giương mắt nhìn nhìn cô ta.

Bỗng nhiên, khóe môi Nam Ương gợi lên nụ cười châm chọc.

“Cô cũng xứng.”

Cô ấy dùng thanh âm lạnh nhất đời này nói.

Khương Bán Hạ ngây ngẩn cả người, Nam Ương chưa bao giờ dùng ánh mắt vậy nhìn mình, phảng phất như những gì cô ấy vừa nghe chỉ là một câu chuyện cười.

Cô ta bị ba chữ vô cùng đơn giản của Nam Ương hoàn toàn nhốt trong tuyệt vọng.

Trước khi tới đây cô ta đã không ngừng khuyên bảo bản thân, chỉ cần đủ dũng cảm cô ta sẽ có cơ hộ đả động Nam Ương. Nhưng vừa rồi Nam Ương dùng ngữ khí như vậy nói ra ba chữ kia bỗng nhiên khiến cô ta ý thức được, mình đối với Nam Ương có lẽ cũng chỉ là tro bụi gây ngứa mắt. Cô ấy và Khinh Hoan ràng buộc nhau ba ngàn năm, tựa như hai sợi dây đằng quấn quanh, càng siết càng chặt, càng dài càng thịnh, mà mình chính là một con kiến bé nhỏ không biết tự lượng sức mình, còn mưu toan muốn gặm đứt càng lá của các cô, cuồng vọng lại buồn cười.

Cô cũng xứng?

Nam Ương mặt vô biểu tình, không muốn tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, muốn vòng qua Khương Bán Hạ rời đi.

Khương Bán Hạ lập tức theo bản năng muốn chặn cô ấy lại, “Nam Ương, em….”

“Cút.”

Nam Ương mắt nhìn thẳng, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Nam Ương…..”

“Điếc à?” Nam Ương nhìn về phía Khương Bán Hạ, đáy mắt tràn đầy chán ghét, “Cút.”

Khương Bán Hạ cố chấp ngăn cô ấy lại, một bước cũng không thoái nhượng.

Nam Ương nâng tay lên, chém ra một trận nội lực, dễ dàng xốc Khương Bán Hạ sang một bên. Cô ấy mang theo tư dục hả giận cho nên xuống tay rất nặng, Khương Bán Hạ kêu lên một tiếng nặng nề đập vào mặt tường, lảo đảo ngã trên mặt đất, che ngực đầy mặt thống khổ, vừa mở miệng liền có máu từ khóe môi chảy xuống.

“Chị…..” Khương Bán Hạ mồ hôi đầy đầu, không thể tưởng tượng được nhìn Nam Ương.

“Tôi đối với người khác thường bảo trì thiện ý, điều đó cũng không đại biểu con người tôi thật sự dễ khi dễ như vậy.” Nam Ương liếc mắt nhìn nữ nhân đầy chật vật trên đất, “Cô cần thiết hiểu một chuyện, ba ngàn năm trước tôi là một thế hệ tôn chủ, tôi từng giết người, người mà tôi giết có thể phủ kín một nhà xác thành phố. Cô tốt nhất đừng trêu chọc tôi, cũng đừng đến quấy rầy vợ tôi, nếu không, tôi sẽ cho cô cảm thụ pháp tắc của thế giới ba ngàn năm trước là như thế nào.”

Nói xong Nam Ương liền dời ánh mắt, bước chân cô ấy không nhanh không chậm, dần dần càng lúc càng xa trên hành lang.

“Nam Ương!!!”

Khương Bán Hạ kêu lớn một tiếng, khóe mắt ngăn không được nước mắt chảy xuống.

Nam Ương cũng không quay đầu lại.

Cô ấy đi đạm nhiên như vậy, thật giống như chỉ là rời khỏi một tên ăn mày vừa bố thí cho mấy đồng. Cũng hoặc là, rời khỏi một con chó được cho mấy miếng nước ấm còn sủa điện với cô ấy sủa điên.

Khương Bán Hạ tuyệt vọng nhìn Nam Ương chậm rãi đi xa.

Cô ta sinh ra ở nước ngoài, trong thế giới của cô ta, người không phân đắt rẻ sang hèn. Mỗi người đều bình đẳng như nhau, cho nên cô ta mới có thể làm càn theo đuổi thứ mình thích như vậy.

Nhưng trong nháy mắt này cô ta bỗng nhiên phát hiện, đối với Nam Ương mà nói, người cũng có đắt rẻ sang hèn.

Trong tình huống bình thường, Nam Ương đối nhân sẽ không phân giai cấp, cô ấy đối xử với ai cũng đều lễ phép lại xa cách như nhau. Nhưng một khi có người muốn tiếp cận, muốn khinh nhờn cô ấy, trên mặt Nam Ương liền sẽ xuất hiện một biểu tình khó hiểu.

Không sai, cô ấy không hiểu.

Cô ấy không hiểu tại sao một người bình thường như vậy cũng dám có can đảm nổi lên tâm tư mơ ước với mình.