Rate this post

Minh Vãn Trừng phát hiện sư phụ Khinh Hoan của cô lại thất thần, hơn nữa đã như vậy suốt một ngày rồi.

Hôm nay hai người các cô phối diễn với nhau, cốt truyện là Chúc Khinh Hoan đóng vai Thần Nữ tỉnh dậy trong tẩm cung Thái Tử, Thái Tử vừa vặn lại ra ngoài tiếp kiến ngoại thần vì thế Minh Vãn Trừng đóng vai cung nữ Tiểu Vân tới hầu hạ cô trước. Kỳ thật phân cảnh này không dài, Thần Nữ bởi vì suy yếu cũng không có bao nhiêu câu thoại, cơ bản đầu là Tiểu Vân trong tối ngoài sáng nhắc nhở nàng. Minh Vãn Trừng có đoạn thoại rất dài rất dài, tối hôm qua cả đêm không ngủ cũng chỉ mới nhớ có thất thất bát bát, không nghĩ hôm nay vừa đến phim trường bị một trương khuôn mặt vô biểu tình của Khinh Hoan dọa cho quên hết luôn.

“Hiện tại cô nương đang ở Đông Cung, có lẽ cô nương chưa biết được Thái Tử tư tàng ở Đông Cung là có ý nghĩa gì, nhưng… Người là Thái tử, mặc dù nô tì không nên lắm miệng nhưng nô tì cũng muốn dặn dò cô nương vài câu. Mấy ngày nay bệ hạ đã chú ý tới dị thường khi hiến tế, cấm vệ quân đã sớm được phái tới phụ cận nơi ngươi nhảy vực, bọn họ còn đang tìm kiếm thi thể của ngươi, nếu để bọn họ phát hiện ngươi được điện hạ giấu ở nơi này, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không? Ngươi biết chuyện này đối với điện hạ có ý nghĩa gì không? Ngươi biết…”

Minh Vãn Trừng mồ hôi đầy đầu cố gắng nhớ lời thoại của mình, Chúc Khinh Hoan thì nằm trên giường, hóa trang ốm yến, lẳng lặng phát ngốc.

“Cắt!”

Lý Đống lại hô dừng một lần nữa, giơ loa về phía sân khấu kêu: “Chúc Khinh Hoan em sao lại thế này? Còn chưa tỉnh ngủ à? Em có thể cho đối thủ của mình một chút phản ứng không? Còn Minh Vãn Trừng, lúc em nói thoại có thể thể hiện biểu cảm chính xác chút không? Em nên nhìn em ấy thế nào? Em nên khinh thường nhìn em ấy, nên âm ngoan độc ác, hoặc là em có bất luận biểu tình khác cũng so với bộ dạng chó săn hiện tại của em được hơn nhiều đó!”

“Vâng vâng vâng, rất xin lỗi rất xin lỗi đạo diễn.” Minh Vãn Trừng khom lưng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Đối diện chính là sư phụ của cô a, là vợ của sư tổ, cô có thể không chó săn sao?

Chúc Khinh Hoan cũng phục hồi tinh thần lại, chống giường ngồi dậy nói xin lỗi với đạo diễn: “Rất xin lỗi đạo diễn Lý.”

“Nghỉ ngơi một lúc đi, chị Lưu, bổ trang lại cho các em ấy!” Lý Đống phất tay, “Hai người các em diễn cho thật tốt, một lát nữa còn quay thành bộ dáng quỷ quái này, hôm nay ai cũng đừng nghĩ kết thúc công việc!”

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”

“Vâng, đạo diễn Lý.”

Lý Đống đứng dậy đi rót cho mình ly nước, hai người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hạ Sơn vẫn luôn ở bên cạnh xem Chúc Khinh Hoan diễn, thấy được nghỉ ngơi vội cầm ly giấy đi đến, trong ly là cà phê vẫn còn bốc khói ấm nóng. Chúc Khinh Hoan vẫn còn ngồi trên giường, ánh mắt còn hơi dại ra, Hạ Hơn cũng ngồi xuống mép giường, đưa cà phê trong tay cho cô.

“Chúc Chúc, có phải chị nghỉ ngơi không đủ không?” Hạ Sơn đau lòng nhìn Chúc Khinh Hoan.

“Tôi…”

Chúc Khinh Hoan còn chưa kịp trả lời liền bị Minh Vãn Trừng ở một bên đánh gãy:

“Uy, tiểu soái ca, cậu có biết chị ấy có vợ rồi không?”

Hạ Sơn ngơ ngác nhìn thoáng qua Minh Vãn Trừng đang nhíu chặt lông mày đứng bên cạnh, đáy mắt toát ra quẫn bách: “Tôi….”

Minh Vãn Trừng hùng hổ dọa người tiếp tục nói: “Chị ấy cũng đã kết hôn rồi cậu còn luôn đến đây xum xoe như vậy, thế nào, cậu ngại tai tiếng của mình chưa đủ nhiều sao? Còn muốn nối một đoạn nhân duyên với phụ nữ có chồng?”

Tiểu Diệp ở một bên trợn mắt há hốc mồm, từ trước tới nay cô ấy chưa bao thấy một người mới mà dám cương như vậy, cư nhiên nói với đỉnh lưu tiểu thịt tươi có nhân khí cao như thế. Sau lưng Hạ Sơn ít nhiều gì cũng có nhân mạch, nếu cậu ta muốn làm gì Minh Vãn Trừng cũng không phải là không có cách nào.

||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai – Cô Vợ Của Lục Tổng |||||

Nhưng Minh Vãn Trừng một cổ nhân sống hơn 3000 năm, một đường đi đến hôm nay có cái gì mà chưa từng thấy qua? Gia nhập giới giải trí thuần túy chỉ là chơi vui, dĩ vãng nhưng chức nghiệp nào mà cô cảm thấy chơi vui đều đã thử từng cái một, nhân viên mát xa bán nghệ chứ không bán thân cô cũng đã làm thử mấy tháng. Cô mới không để bụng có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí hay không, chơi không được nữa thì cùng lắm không diễn nữa thôi, dù sao Nam Ương đau lòng cô như vậy chắc chắn sẽ dưỡng cô. Loại người cái gì cũng không sợ, vô pháp vô thiên như cô, vạn sự đều là tùy tâm. Nếu Hạ Sơn thật sự dám trêu chọc cô, không may cô không cao hứng một cái lại ngầm giết cậu ta cũng không biết chừng, rốt cuộc thì cô cũng giống như Nam Ương, đều đến từ giang hồ huyết vũ tinh phong ba ngàn năm trước mà.

Nhân sĩ giang hồ, từ trước đến nay đều là có thể động thủ liền không nói nhiều.

Hạ Sơn u oán nhìn thoáng qua Minh Vãn Trừng, cậu ta tính cách mềm mại cho nên cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ phải yên lặng đứng dậy rời đi.

Minh Vãn Trừng ngồi xuống bên cạnh Khinh Hoan, thở dài: “Chị cũng quá ôn nhu rồi, hoa đào gì cũng đều muốn dán lên người chị. Nếu thật sự để bị paparazi chụp dược, trên đầu vợ chị liền xanh thêm mấy cái cây.”

Chúc Khinh Hoan ngoan ngoãn gật đầu, đặt ly cà phê vẫn chưa uống một ngụm trong tay lên bàn bên cạnh.

Tiểu Diệp nhìn hai cô, cảm thấy thế giới thật là kỳ diệu, cư nhiên có thể tạo ra hai loại người này. Lúc Minh Vãn Trừng không nói lời nào thoạt nhìn đặc biệt ngoan, diện mạo của cô ấy đáng yêu, hệt như một chú thỏ con mềm mềm mại mại, nhưng một khi mở miệng nói chuyện liền hoạt bát hệt như một con đại kim mao thở phì phò. Mà Chúc Khinh Hoan lúc không nói lời nào thì nhu mị giống hệt một tiểu yêu tinh, nhìn kỹ lại cảm thấy lại là một cái không đứng đắn tao lãng tiện, nếu nghe cô nói hai câu mới phát hiện nữ nhân này vừa ngoan ngoãn vừa thẹn thùng, mềm ấm hệt như một vũng nước.

Tiểu Diệp chật chật hai tiếng, vẫn là Nam Ương tương đối bình thường. Bề ngoài là một cái muộn tao, bên trong cũng y vậy.

Minh Vãn Trừng lại nói: “Kỳ thật, nếu chị thật sự buồn ngủ thì cứ uống đi, cũng không nhất thiết phải tị hiềm đến vậy.”

“Tôi không buồn ngủ.” Chúc Khinh Hoan nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

“Vậy tôi biết rồi,” Minh Vãn Trừng ngồi ở mép giường, cười hì hì, “Chị nhớ bà chủ Nam có đúng không? Lúc này mới đi có nửa tháng, chị đóng phim cứ luôn thất thần, khẳng định là trong lòng có người ta a.”

“Không có…..” Chúc Khinh Hoan ngồi ở trên giường, vòng ôm lây đầu gối, lông mi cong vút rũ xuống, “Tôi không nhớ chị ấy.”

“Vậy tại sao chị cứ xem điện thoại? Đạo diễn kêu dừng một cái chị liền cầm lấy điện thoại xem, xem xong vẻ mặt còn mất mát,” Minh Vãn Trừng cười đến xấu xa, cô ấy biết sư phụ mình da mặt mỏng, cố ý chọc cô: “Có phải bà chủ Nam không hiểu chuyện, không gửi tin nhắn cho chị đúng không?”

“…..” Chúc Khinh Hoan không nói gì, hai mắt nhìn về nơi khác.

“Mấy ngày nay chị ấy tương đối bận, một vị cổ đông của Mai thị vừa mới mất, vị đó có quan hệ rất tốt với Nam Ương, chị ấy phải ở lại để hỗ trợ xử lý hậu sự.” Minh Vãn Trừng mím môi, “Chắc là còn khoảng mười ngày nữa sẽ trở lại, vừa vặn kịp năm mới, chị cũng đừng quá sốt ruột.”

Sau khi Chúc Khinh Hoan trầm mặc một lúc thật lâu, thanh âm cực nhẹ hỏi: “Em với chị ấy…. hiểu tận gốc rễ như vậy sao?”

Minh Vãn Trừng là nhân tinh, nghe một cái đã nghe ra vị chua trong lời nói của Khinh Hoan, nhịn không được cười: “Cái này không đáng để chị ăn giấm đâu. Chẳng lẽ chị ấy không nói với chị, tôi và chị ấy là tình tổ tôn sao?”

Chúc Khinh Hoan sửng sốt, không phản ứng kịp.

“Chị ấy xem tôi như cháu gái, còn tôi xem chị ấy như bà ngoại a.” Minh Vãn Trừng không chút kiêng kị nói thẳng, “Tôi mới không thích một nữ nhân như chị ấy, chị ấy là khối băng, nhiều năm qua cũng chỉ có một mình chị hòa tan được. Còn nữa, tôi cũng đã có người thích rồi.”

Cháu gái? Bà ngoại?

Lung tung rối loạn gì đây?

Chúc Khinh Hoan không hiểu lắm cảm tình của Minh Vãn Trừng và Nam Ương, nhưng Minh Vãn Trừng có thể thẳng thắn như vậy cũng thuyết minh giữa các cô ấy xác thật không có “cái loại này” tình nghĩa. Một chút nghi ngờ cuối cùng của cô cũng tiêu tán, mặt mày không khỏi giãn ra: “Là Kỳ Dật sao?”

“Chị ấy nói với chị rồi sao,” Minh Vãn Trừng ngây ngốc cười, “Đúng vậy, đúng vậy, chính là Kỳ lão sư. Tôi…. Tôi vốn muốn nói với chị, ai, không mặt mũi mở miệng, rốt cuộc thì giữa hai ta kỳ thật cũng không thân thuộc đến mức để chị giới thiệu bạn gái cho tôi….”

“Bạn gái?” Khóe miệng Chúc Khinh Hoan giật giật, “Tôi cũng không dám đảm bảo cậu ấy có thể phát triển thành bạn gái em không, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể để hai người cùng ăn bữa cơm, để em có cơ hội nhận thức cậu ấy. Em… Rốt cuộc thì em cũng mới hơn mười tuổi, còn chưa học đại học, Tiểu Dật cậu ấy đã làm việc nhiều năm, tôi không biết cậu ấy có nguyện ý không….”

“Tôi hiểu tôi hiểu tôi hiểu, chị có thể có tâm với tôi như vậy tôi đã rất cảm kích!” Minh Vãn Trừng gật đầu hệt như mộ con Labrador gặm được xương.

Tiểu Diệp nhịn không được nhắc nhở: “Chúc Chúc, em cảm thấy hai người nên đối diễn một lút.”

Hai người này ở cùng nhau sau có thể nói nhiều như vậy, còn nói mấy câu vô nghĩa.

“A đối diễn, còn chuyện chính sự nữa. Đúng là nên đối diễn.” Minh Vãn Trừng cười nói.

“Ừm.” Chúc Khinh Hoan dịu ngoan gật đầu.

Nhân lúc Chúc Khinh Hoan đang cúi đầu đọc kịch bản Minh Vãn Trừng liền móc điện thoại ra, mở khung thoại với Nam Ương lên, bùm bùm đánh một đoạn dài gửi qua —

“Lão tổ đầu của người làm bằng gỗ à? Mấy ngày nay người có bận thế nào cũng không thể không để ý đến vợ của mìng chứ! Có phải nhiều ngày rồi người còn chưa gửi tin nhắn cho sư phụ tôi không? Người có biết sư phụ tôi nhìn điện thoại bao nhiêu lần rồi không? Đầu người bị tắc hồ nhão hay là mỡ heo a? Người còn như vậy tôi sẽ không giúp người nữa, sư phụ sớm hay muộn cũng sẽ chạy theo nam nhân khác, nam nhân khác còn biết pha cà phê cho cô ấy, người ngay cả icon cà phê của hệ thống còn không gửi cho sư phụ một cái, người nói xem mấy ngày nay người làm gì, người như vậy còn muốn tái tục tiền duyên? Tục cái rắm chứ tục, người lo tục lại chỉ số thông minh của mình trước được không! Tôi phục thật mà, người có thể đưa một chút nhận thức về giao tiếp và tình cảm của người hiện đại vào trong cái đầu chứa toàn sự thuần khiết và trống rỗng của người không? Người đừng nói với tôi người chưa gửi tin nhắn cho cô ấy là đang tự mình viết thư tay gửi qua, chỉ với mấy con chữ như chó bò kia của người thôi, tôi cầu xin người dùng tay mà đánh đi! Đừng để tôi thúc giục người nữa, lần sau thúc giục sẽ không còn là gửi tin nhắn nữa mà sẽ là tôi mở loa gọi điện thoại tới, để toàn đoàn phim đều nghe hành vi tra nữ của người, đừng để tôi nhắc lần hai, Nhanh! Gửi! Tin! Nhắn! Cho! Sư! Phụ! Tôi! Nếu người còn muốn chúng tôi có thể tiếp tục bình thường quay phim!! [dao phay] [đầu heo] [phát điên]”

Minh Vãn Trừng nhét điện thoại vào túi quần jean, thở dài.

Trong lòng cô có hơi hối hận rồi, không nên gửi cho Nam Ương một đoạn dài như vậy. Nam Ương là loại tính nết gì cô rõ ràng nhất, cô ấy không thích thứ đồ dài dòng phức tạp, giống như loại thao thao bất tuyệt này, rất có thể cô ấy chỉ biết lựa mấy chữ vừa mắt đọc.

Minh Vãn Trừng đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy thông báo nhắc nhở tin nhắn Wechat từ điện thoại Khinh Hoan.

Cô và Khinh Hoan đồng thời nở nụ cười. Khinh Hoan cầm điện thoại lên mở tin nhắn mới ra xem, Minh Vãn Trừng cũng thò lại gần nhìn lén.

Thật sự là Nam Ương gửi đến.

Nhưng mà.

Trong ô thoại ngắn ngủn màu trắng đó, chỉ có lẻ loi một cái—-

“[cà phê].”

Không sai, chỉ là icon cà phê của hệ thống, phía sau còn không quên nghiêm cẩn bỏ thêm một dấu chấm câu.

Lông mày Minh Vãn Trừng run lên một cái.

Nguyên một đoạn dài cô gửi như vậy mà Nam Ương chỉ thấy ba chữ “icon cà phê” sao….

Chúc Khinh Hoan nhìn icon cà phê nhỏ đáng yêu trên màn hình, sau một lúc lâu, nhịn không được cười thành tiếng. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn ảnh đại diện cảnh tuyết tố nhã của Nam Ương, lại mơn trớn ảnh nền ôm công chúa ăn tối được cô ấy đặt, cuối cùng, dừng lại trên icon cà phê nho nhỏ, mềm nhẹ chọc một cái.

Đầu ngón tay cô còn ở đó, phía dưới đột nhiên lại nhảy thêm một tin nhắn mới, thay thế cho cái icon cà phê nho nhỏ kia, hôn lên đầu ngón tay cô—

“Tôi nhớ em.”