Rate this post

Một giờ sau, Tiểu Diệp đưa các cô trở về khách sạn. Cửa phòng vừa mở đã thấy trên bàn trà đặt một chiếc nồi cùng một chén nguyên liệu cốt lẩu đỏ rực, còn có tạp dề bị vội vàng ném trong một góc sô pha.

Chúc Khinh Hoan đổi giày, đi đến mặc tạp dề, sau đó lại thêm nước vào nồi, rồi cho cốt lẩu vào. Trong lúc chờ lẩu sôi cô lại đến tủ lạnh, từ bên trong lấy ra từng dĩa từng dĩa nguyên liệu, thịt dê, thịt bò, thanh cua, sủi cảo, rau xanh, củ sen, măng, bò viên, khoai tây, mỗi một món đều không nhiều lắm nhưng lại vô cùng phong phú.

Tay nghề của Khinh Hoan trước sau vẫn hoàn mỹ như vậy.

Nam Ương ngồi trên sô pha, dùng thìa múc chút nước lẩu, nếm thử. Rất thơm, độ cay phi thường hoàn hảo, sau khi nếm vào chút hương cay sẽ lưu lại nơi đầu lưỡi một khoảng ngắn, nhưng sau khi theo yết hầu xuống dạ dày lại không cay nữa. Uống một ngụm nước có ga, vị cay nơi đầu lưỡi sẽ dễ dàng bị rột rửa, sẽ không tạo thành bất luận bối rối nào, vừa có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của cô ấy vừa không thương tổn thân thể cô ấy.

Có phải ông trời cũng biết các cô sinh ra là dành cho nhau, cho nên mới mang tất cả thiên phú trù nghệ của mình đào đi tiếp viện cho Khinh Hoan?

Nam Ương mím đôi môi bóng dầu, trong lòng yên lặng thở dài một hơi.

Kỳ thật rất lâu trước kia có một đoạn thời gian cô ấy đã học được cách chế biến thức ăn, nhưng chưa được bao lâu đã phải sử dụng cấm thuật, về sau tay phải bị hủy, cô ấy có cố gắng cỡ nào cũng không thể dùng được tay trái, vì thế cũng không còn cách nào làm những chuyện tinh tế đó nữa.

“Sao chị lại uống nước lẩu?” Chúc Khinh Hoan đặt đĩa đồ ăn cuối cùng xuống, bất đắc dĩ cười cười, “Tôi làm cho chị chén nước chấm, chị có muốn thêm dầu mè không?”

Nam Ương gật gật đầu.

“Tương vừng thì sao?”

Nam Ương lại lần nữa gật đầu.

“Hành thái?”

Gật đầu.

“Tỏi?”

Lắc đầu.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Chúc Khinh Hoan đi đến phòng bếp. Còn may đoàn làm phim có mang theo một cái bếp nhỏ, bằng không sợ là cái lẩu hôm nay khó có thể làm. Chỉ là đủ loại gia vị tràn lan đầy bệ bếp đều là do hôm qua lúc mua về, Tiểu Diệp phải nhờ hai anh bảo vệ mang lên giúp mới thuận lợi đặt những chai lọ vại bình đó hoàn hảo không hư hỏng gì lên đây.

Chuẩn bị xong bát nước chấm, cô trở lại ngồi trên ghế sô pha, đưa chén nước chấm vừa pha cho Nam Ương. Cô bảo Nam Ương đang ngồi sát cửa sổ mở cửa ra, để gió lạnh vừa vặn thổi ngay vai lưng cô ấy.

Cô vẫn luôn yên lặng nhớ bệnh nhỏ của Nam Ương.

Không biết bắt đầu từ khi nào, các cô giống như lại trở về hình thức ở chung quen thuộc ba ngàn năm trước. Nam Ương vẫn quen là một tôn chủ nhàn rỗi ngồi chờ được ăn cơm, mà Khinh Hoan vẫn là tiểu đồ đệ không oán một câu hầu hạ cô ấy. Tựa hồ ba ngàn năm qua vẫn luôn như vậy, chỉ cần các cô tương ngộ, chỉ cần các cô còn ở bên nhau, chẳng sợ Khinh Hoan cái gì cũng không nhớ nhưng cô lúc nào cũng sẽ chiếu cố thật tốt nữ nhân tên Nam Ương này.

Là bản năng đã khắc sâu vào tận linh hồn.

Nam Ương thẳng lưng, tay phải ngay ngay ngắn ngắn cầm đũa, trước ngậm đũa trong miệng rồi mới cẩn thận tìm kiếm trong nồi.

Chúc Khinh Hoan ngồi bên cạnh cô ấy, nhìn tay phải cô ấy run nhè nhẹ, nhịn không được mở miệng: “Chị muốn ăn gì tôi gấp cho.”

Nam Ương liền thu đũa về, nói: “Củ sen.”

“Được.” Chúc Khinh Hoan ngồi bật dậy, tìm trong nồi, tìm được một miếng củ sen không mỏng cũng không quá dày, bỏ vào chén Nam Ương, “Còn muốn ăn gì nữa không?”

“Củ sen.”

“….”

Vì thế Chúc Khinh Hoan lại gắp cho cô ấy thêm một miếng nữa.

“Còn muốn ăn gì nữa?”

“Củ sen.”

Miếng thứ ba.

“Củ sen.”

Miếng thứ tư.

“Củ sen.”

“Hết mất rồi, đã ăn bốn miếng rồi đó.” Chúc Khinh Hoan ngược lại gắp một miếng cà rốt, đặt vào chén Nam Ương, “Ha ha cái này, cái này ăn cũng rất ngon đó.”

Nam Ương lại đẩy chén đi, nhíu mày: “Không cần.”

Cô ấy đã 500 năm rồi không ăn cà rốt.

“Sao còn kén ăn nữa a,” Chúc Khinh Hoan thở dài, nhưng bên môi vẫn cong lên độ cong nhu nhu, “Vậy chị ăn giăm bông không? Còn có sủi cảo tôm, vừa chín tới. Bò viên ăn cũng rất ngon, là tôi xay nhuyễn thịt rồi vo viên lại đó, có muốn nếm thử chút không?”

“Ừm.”

Nam Ương cầm chén trực tiếp đẩy đến bên cạnh nồi, nhìn Khinh Hoan gắp từng viên từng viên thịt đó cho vào chén của mình. Cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, cũng may Khinh Hoan không phải người để ý quá nhiều, chịu thương chịu khó hầu hạ Nam Ương ăn uống này kia. Hai người trừ bỏ giao lưu gắp đồ ăn cho nhau ra thì chỉ còn lại có trầm mặc.

Nhưng kỳ quái chính là, loại trầm mặc này không hề xấu hổ mà ngược lại còn mang theo một loại hài hòa khó nói.

Chúc Khnh Hoan gắp cho Nam Ương cả một chén đầy, sau khi đẩy cho cô ấy xong bản thân mới bắt đầu ăn miếng đầu tiên.

Nam Ương nâng chén lên, hai mắt rũ xuống, chuyên chú nhìn đồ ăn nóng hầm hập trong chén mình. Cô ấy ăn từng miếng từng miếng một, lúc ăn miệng nhắm chặt, khắc chế thanh âm nhai nuốt, vừa nhìn liền biết là giáo dưỡng tốt nhiều năm.

Lúc Chúc Khinh Hoan ăn thịt viên có trộm nhìn Nam Ương. Khi Nam Ương ăn cơm rất an tĩnh, tướng ngồi cũng ngay ngắn, đôi đũa được nắm chặt trong tay. Lông mi cô ấy rũ dài, không giống với Khinh Hoan hơi cong lên, lông mi của Nam Ương lại hơi hơi rũ xuống, che khuất một phần con ngươi thiển sắc. Hàng lông mi không cong lên như vậy khiến đôi mắt như trà xanh kia mông lung hơn rất nhiều, ngày thường cô ấy luôn xụ mặt, nhìn không ra có cái gì bất đồng, nhưng giờ phút này bên trong nhiệt khí mờ mịt, Chúc Khinh Hoan tựa hồ từ trong đó bắt giữ được vài phần mềm mại không thể phát hiện.

Cô bỗng nhiên có chút muốn nhìn xem đôi mắt này khi khóc lên sẽ có bộ dáng gì.

Cô chưa từng thấy Nam Ương khóc. Lần duy nhất cô thấy cô ấy đỏ mắt là đêm đó Nam Ương cửu biệt gặp lại Minh Vãn Trừng. Nếu cô ấy chỉ ôm Minh Vãn Trừng một lúc đã khóc như thế, vậy lúc ôm mình thì sao?

Chúc Khinh Hoan sửng sốt, mới phản ứng lại suy nghĩ này của mình kỳ quái vô cùng.

Cô và Nam Ương cũng không phải là cửu biệt gặp lại, Nam Ương ôm cô khóc cái gì a.

Cô lại miên man suy nghĩ thêm một lúc.

Nam Ương ăn một lát trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi. Tuy rằng lẩu này cũng không tính là đặc biệt cay nhưng ăn nhiều như vậy môi cô ấy vẫn bị kích thích để đỏ thắm, gò má cũng tán hồng nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn hít hít mũi.

Chúc Khinh Hoan rút một tờ khăn giấy cho cô ấy, “Nếu không đừng ăn nữa?”

“Muốn ăn.”

Nam Ương nhận lấy khăn, lau trán mình, mới vừa cầm lấy đũa đã dừng lại, cầm rồi lại buông. Cô ấy ăn đến toàn thân đều là mồ hôi, tuy rằng có mở cửa sổ nhưng rốt cuộc thì cô ấy cũng mặc áo lông, vẫn cảm thấy có hơi nóng.

Nam Ương nâng tay lên kéo cổ áo lông, lập tức cởi xuống.

Chúc Khinh Hoan thấy Nam Ương đột nhiên cởi quần áo liền hoảng sợ, theo bản năng cho rằng trong áo lông cô ấy không mặc gì nữa. Đang muốn hoảng loạn di chuyển tầm mắt, rồi lại từ khóe mắt thoáng nhìn thấy dưới áo lông là góc áo sơ mi.

Trái tim trong lồng ngực vừa mới khẩn trương còn chưa kịp hòa hoãn lại, có vẻ hơi buồn cười.

Lúc Nam Ương cởi áo lông vạt áo sơ mi cũng bị nhẹ kéo lên theo, lộ ra một góc bụng nhỏ. Bụng cô ấy da thịt tinh tế, cơ bắp săn chắc, nhưng đột ngột lại có ba vệt sẹo dài dữ tợn. Vết sẹo dài như vậy lại không có dấu hiệu đã từng được khâu lại, việc này ở hiện đại không có khả năng tồn tại.

“Chỗ đó của chị…” Chúc Khinh Hoan biết hỏi thế này có hơi không được lễ phép, nhưng thật sự là nhịn không được, “Vết sẹo chỗ đó là…”

Nam Ương đặt áo lông sang một bên, sửa sang lại vài nếp nhăn trên áo sơ mi, khóe môi lại làm như gợi lên chút ý cười, thanh âm vẫn bình đạm như thường:

“Nếu tôi nói là do em làm, em có tin không?”

“…..”

Chúc Khinh Hoan nhíu mày, cô không hiểu Nam Ương nói đùa với cô như vậy là có ý gì.

Nam Ương mím môi, cầm lấy đũa, lại nói:

“Không ăn sao?”

“Tôi no rồi, nếu còn chưa no chị cứ ăn thêm nữa đi.” Chúc Khinh Hoan rất nhanh đã vứt mớ nghi hoặc vừa rồi ra sau đầu, cô chu đáo hạ nhiệt độ nồi xuống ở mức hơi ấm.

“Ừm.”

Nam Ương cũng không ngừng ăn thịt viên và củ sen trong chén mình. Cô ấy ăn rất lâu, những món ăn Khinh Hoan cho vào nồi cô ấy đều gắp vào chén mình, ăn hết từng miếng từng miếng một. Kỳ thật Nam Ương cũng đã rất no rồi, nhưng cô ấy lại luyến tiếc lãng phí mỗi một món Khinh Hoan làm.

Đương nhiên, trong số những thứ cô ấy sẽ ăn, không bao gồm cà rốt trong đó.

Kỳ thật cũng không phải là Nam Ương không thích ăn cà rốt, rất lâu rất lâu trước kia cô ấy lúc nào cũng ăn cà rốt.

Nhưng mà có một đời, Khinh Hoan chuyển thế thành một chú thỏ con trắng nhung. Nam Ương mang cô dưỡng bên người, cẩn thận chăm sóc, mỗi một ngày đều cho nó ăn cà rốt tốt nhất quý nhất. Có một lần, cô ấy đi chợ mua được một mẻ cà rốt ngon, đột nhiên trời lại chuyển mây, sét đánh không ngừng, cô ấy cũng chỉ có thể bị mưa to vây trong đình. Mưa cả một ngày. Đợi mưa tạnh rồi Nam Ương mang theo đầy giỏ cà rốt mọng nước trở về liền phát hiện thỏ con đã bị sấm sét hù chết.

Hù chết.

Kiểu chết này có hơi mắc cười. Nam Ương biết. Sau đó cô ấy ngẫu nhiên nhắc tới chuyện cũ này với mấy người đệ tử, mỗi người nghe xong đều cười đến chảy cả nước mắt.

Nhưng chỉ có bản thân Nam Ương biết, bị hù chết không phải là thỏ con.

Đó là Khinh Hoan của cô ấy đã chết.

Từ đó trở về sau, Nam Ương liền không có cách nào ăn được cà rốt nữa, một khi cho cà rốt vào trong miệng bản năng sẽ khiến cô ấy muốn nôn.

“Chị no chưa?”

Thanh âm Chúc Khinh Hoan đột nhiên từ một bên truyền đến.

Cô đã đứng dậy, mặc tạp dề vào, bắt đầu thu dọn bàn ăn đã bẩn lên sau khi ăn lẩu, một tay cầm một chồng chén dầu mỡ, một tay lại cầm dĩa chứa các loại thịt tươi và rau dưa, ánh mắt nhìn vào chén trong tay Nam Ương.

Nam Ương liền đưa chén trong tay cho cô.

“Tôi đi rửa chén trước.” Chúc Khinh Hoan đi về hướng phòng bếp, cũng không kêu Nam Ương hỗ trợ thu thập gì, chỉ nói, “Nhàm chán thì có thể đến phòng ngủ ngồi một lúc, quần áo chị để lại tôi đã giặt sạch cả rồi, đặt ở đầu giường. Chị…. Vừa rồi chắc cũng ra mồ hôi, xem xem có muốn đổi một bộ khác không.”

“Được.”

Nam Ương thuận theo đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn giống hệt lúc cô ấy rời đi, một chiếc giường đơn giản, một bàn làm việc, một tủ quần áo. Đầu giường được đặt chỉnh tề một chồng mười hai kiểu sơ mi trắng, tản ra mùi hương nước xả vải nhàn nhạt, được ủi phẳng đến một nếp gấp cũng không có.

Nam Ương ngồi cạnh mép giường, ngón tay chậm rãi mơn trớn mặt ngoài áo sơ mi, ôn nhu lại hòa hoãn, giống như đang vuốt ve lòng bàn tay Khinh Hoan.

Ba ngàn năm trước Nam Ương đã biết, trên thế giới này, chỉ có cô mới có thể chiếu cố cô ấy tinh tế tỉ mỉ đến như vậy.

Nam Ương rũ mắt, vô tình nhìn thoáng qua, bỗng nhiên thấy dưới gối đầu Khinh Hoan là một quyển sách.

Cô ấy có hơi tò mò liền thoáng cong eo, rút quyển sách kia ra xem, nhìn nhìn bìa sách. Là [Romeo và Juliet] của nhà văn Shakespeare.

Nam Ương tùy tay lật sách.

Trang sách xôn xao lật mở, giữa một mảnh giấy tuyết trắng ngoài ý muốn lại hiện lên liên tục một mảnh kim sắc.

Cô ấy tạm dừng tại một trang, nghi hoặc nhìn những tờ kim sắc kỳ quái đó.

Đó là…

Là…

Là giấy gói chocolate.

Giấy bạc kim sắc, rõ ràng đã được cẩn thận làm phẳng, các góc dường như bị khuyết một mảnh nhỏ, nhưng mỗi một tờ đều giữ lại được hình dạng nguyên bản nhất.

Trong quyển [Romeo và Juliet], cách mỗi một trang đều được kẹp một mảnh giấy bạc như vậy, có trang kể về mối thù giữa hai gia tộc Montague và Capulet, có trang là lần đầu tiên Romeo gặp Juliet tại tiệc rượu của nhà Capulet, có trang Romeo nắm tay Juliet kết hôn dưới sự chủ trì của vị linh mục, cũng có trang Romeo tự sát ngã vào vòng tay Juliet.

Nam Ương lật từng trang từng trang một. Rải rác, tổng cộng đếm được 25 trang.

25 trang.

Nam Ương bừng tỉnh kinh ngạc, đây không phải là 25 viên chocolate ngày đó cô ấy ngồi ăn trước thùng rác sao.

Nam Ương xuất thần nhìn những mảnh giấy bạc được cẩn thận vuốt phẳng đó, theo bản năng cắn đầu lưỡi, giữa hoảng hốt không khống chế tốt lực độ.

Hơi thở tanh ngọt tức thì tràn đầy khoang miệng.

Những ngón tay đang lật trang sách cuộn lại. Cô ấy chậm rãi cúi đầu, eo lưng cong xuống thật sâu, để chóp mũi dừng lại trên một mảnh giấc bạc kim sắc, đầu vai cố nén run rẩy.

Rất lâu sau đó, dưới đôi mắt nhắm chặt chảy ra một giọt nước mắt, giọt nước mắt xuôi theo mũi cô ấy một đừng chảy xuống, dừng lại trên mặt ngoài giấy bạc.

Giọt nước mắt kia rất dễ dàng thấm qua giấy bạc, nhiễm ướt lên câu chữ chì đúc trên sách.

Đó là một câu nói của Romeo.

Tại tiệu rượu, Romeo lần đầu gặp Juliet, ngay lập tức nhất kiến chung tình với nàng. Sau khi tiệc rượu kết thúc, chàng lặng lẽ ở lại sau hậu hoa viên của gia tộc Capulet, đứng dưới cửa sổ phòng Juliet loay hoay bồi hồi, trong sự buồn bã, chàng đứng dưới ánh trăng quạnh quẽ, cô độc lẩm bẩm nói ra câu kịch bị nước mắt mơ hồ thấm ướt này —-

“Chỉ mong nàng biết, ta cũng yêu nàng.”