Nam Ương không phải là người có vận khí tốt. Ba ngàn năm nay vẫn luôn như vậy
Cô ấy chỉ ăn cái vằn thắn thứ nhất đã trúng tiền xu. Ngay cả bản thân cô ấy cũng không nghĩ tới cư nhiên lại như vậy, lúc cắn xuống răng thiếu chút nữa bị cộm đến chảy máu.
Minh Vãn Trừng thấy Nam Ương nhíu mày liền biết cô ấy ăn trúng rồi, không chê chuyện lớn ồn ào la lên với Tiền Đảo: “Bà chủ Nam ăn trúng rồi! Nhanh nhanh nhanh, phạt rượu phạt rượu!”
Minh Vãn Trừng biết tửu lượng Nam Ương không tốt, hơn nửa lúc uống say cả người sẽ trở nên phi thường ngốc nghếch, cô ấy uống càng say sẽ càng đáng yêu. Đáng tiếc ngày thường Nam Ương rất biết tiết chế, sẽ không để bản thân uống say trước mặt người ngoài. Lần này có thể tóm được cơ hội thấy Nam Ương say rượu, cô chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn đến không được, sao có thể bỏ qua bất luận lý do nào khiến Nam Ương uống rượu cơ chứ.
Tiền Đảo quả nhiên rất nể tình bắt đầu hỗ động với trạm phát sóng trực tiếp: “Oa, không ngờ nhanh vậy mà xu thứ nhất đã bị ăn trúng rồi! Chúc mừng bà chủ Nam của chúng ta đạt được vận may đầu tiên trong năm mới! Nào nào nào, mở một chai Corona cho bà chủ Nam đi!”
Minh Vãn Trừng tự tay khui một chai Corona, cười cười đổ đầy ly thủy tinh trước mặt Nam Ương.
Nam Ương nhìn về phía Minh Vãn Trừng trong mắt mang theo chút sát ý.
Một bàn tay thon dài vươn đến, lấy ly bia đầy trước mặt Nam Ương đi. Ly vốn đã bị đổ đầy hoàn toàn, lúc bưng lên bia bên trong bị tràn ra một ít, dính trên đầu ngón tay thon dài mềm mại kia.
Chúc Khinh Hoan cười dịu dàng với Nam Ương, đáy mắt gợn sóng liễm diễm, ngậm lấy miệng ly, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ bia bên trong.
Minh Vãn Trừng thất vọng “Ai?” một tiếng, hậm hực ngồi trở lại. Xem ra hôm nay muốn nhìn lão tổ say rượu thất thố là vô vọng rồi, nếu ly thứ nhất sư phụ đã uống giúp ngài ấy vậy mấy ly sau càng sẽ không để lão tổ uống.
Nam Ương nhìn Khinh Hoan, đáy mắt càng lúc càng nóng bỏng. Cô ấy thu hồi tầm mắt, không dám nhìn nữa, liền cầm lấy đũa gắp vằn thắn ăn.
Cái thứ hai, rắc một tiếng, lại thiếu chút nữa bị cộm chảy cả máu.
“Đây là vận khí tốt gì a? Liên tiếp ăn được hai đồng xu! Nhanh, mau rót cho vợ bà chủ Nam đi!” Tiền Đảo hưng phấn kêu lên.
Cái ly trong tay Chúc Khinh Hoan còn chưa uống xong, ly thứ hai đã bị đẩy đến, cô vừa uống xong ly đầu ngay sau đó liền cầm lấy ly thứ hai bắt đầu uống.
Nam Ương bây giờ cũng không dám gắp vằn thắn nữa.
Người trên bàn đều phát hiện cô ấy có thể chất đặc dị, có thể nhiều lần trúng chiêu, cho nên sôi nổi ồn ào bảo cô ấy tiếp tục ăn. Nam Ương không nói gì, sắc mặt cũng không quá tốt đẹp, Khinh Hoan vừa uống xong ly thứ hai liền lắc đầu nói với cô ấy: “Không sao, chị ăn đi, bia này độ cồn không cao.”
“Thật sự không sao?” Nam Ương nghiêm túc hỏi.
“Không sao mà, yên tâm ăn đi.” Chúc Khinh Hoan mềm ấm đáp.
Nam Ương gật đầu, lại cầm lấy đũa, gấp một mâm lớn vằn thắn cho vào chén mình. Chúc Khinh Hoan thấy tay phải cô ấy không tiện còn giúp cô ấy gắp, gắp cả một chén đầy.
Nam Ương ăn từng cái từng cái một, cách một lát liền nhíu mày, phun ra một đồng tiền xu. Vằn thắn còn ăn chưa được nửa chén, tiền xu đã tích cóp cho Khinh Hoan được sáu cái.
Minh Vãn Trừng không khỏi cảm khái: “Các người rốt cuộc là gói bao nhiêu cái vằn thắn chứa tiền xu a?”
Tiền Đảo cười hắc hắc: “Vừa rồi tôi thấy bọn họ cứ cách hai cái thì sẽ có một cái bỏ tiền xu vào, dù sao thì đạo diễn Lý cũng chuẩn bị cả một xọt tiền xu mà, mọi người cứ thuận tay là gói, ha ha ha. Cũng không phải chỉ có bà chủ Nam ăn được nhiều thế đâu, em xem mọi người ở đây không phải đều ăn trúng sao? Tất cả mọi người ai cũng uống, chỉ có bà chủ Nam là không uống ly nào, toàn là Chúc Chúc uống giúp cô ấy, này cũng quá săn sóc rồi.” Anh ta quay đầu nói với Nam Ương, “Bà chủ Nam, hay là cô cũng uống một ly đi a, cô xem Chúc Chúc uống kìa, cổ đều đỏ cả rồi!”
Chúc Khinh Hoan xác thật uống hơi nhiều, tuy rằng nồng độ cồn của Corona không cao, nhưng uống nhiều như vậy trong một thời gian ngắn vẫn là rất khó chịu. Trong mắt cô đã nổi lên hơi nước, gương mặt hợp với bên tai tất cả đều đã phiếm hồng. Cô nói với Nam Ương không có việc gì yên tâm ăn, Nam Ương cũng thật sự yên tâm mà ăn, ăn cho cô chồng chất tiền xu. Tốc độ uống của cô còn không đuổi kịp tốc độ ăn vằn thắn của Nam Ương, suốt một hồi lâu, Nam Ương ăn vằn thắn đến no còn cô lại chưa ăn được cái nào, chỉ lo uống thay cho nữ nhân bên cạnh này.
Chúc Khinh Hoan nhìn trong tay còn năm cái đồng xu còn chưa uống xong, cảm giác tầm mắt đều mơ hồ cả rồi.
Nam Ương rốt cuộc cũng nhận ra Chúc Khinh Hoan không thích hợp, lập tức buông đũa xuống, nhíu mày, muốn vương tay chạm vào vai Chúc Khinh Hoan rồi lại không dám, chỉ treo ở nơi đó: “Em có ổn không? Sao mặt lại đỏ thành như vậy?”
Chúc Khinh Hoan quay đầu nhìn Nam Ương. Cô uống đến hai mắt mê ly, đuôi mắt đã đỏ lên, vốn là ngũ quan quyến rũ lại càng mị sắc hơn, hệt như một con hồ ly đang chuẩn bị câu dẫn vị tiên nhân nào đó.
Cặp con ngươi vũ mị kia mang theo tham lam ngày thường chưa từng có, lưu luyến qua lại trên khuôn mặt và thân người Nam Ương. Cơn say dâng lên, ý thức cô bắt đầu mơ hồ, chỉ biết dùng sức nhìn chằm chằm Nam Ương, nhìn khuôn mặt thanh lãnh tao nhã của Nam Ương, nhìn cần cổ thon dài lãnh bạch của cô ấy. Cô cau mày, nhìn chằm chằm đầu vai chiếc sơ mi trắng của Nam Ương.
Cô thật muốn ôm ôm cô ấy.
Cô thật muốn vùi mặt mình vào sơ mi trắng của cô ấy.
Cô không biết từ khi nào đã bắt đầu thích Nam Ương. Có lẽ là trên xe đến tiệc tối đêm đó cô ấy nâng cô ngủ suốt một canh giờ, có lẽ là lúc thấy ảnh chụp tan tiệc cô ấy ôm cô đi ra ngoài, hoặc có lẽ là…. Là cô trộm nhìn cô ấy ngồi trước thùng rác không rên một tiếng ăn hết 25 viên chocolate. Mai Trọng Lễ nói không sai, Nam Ương là một người rất tốt rất tốt, mỹ lệ lại thiện lương, săn sóc lại thủy chung, bên dưới vẻ bề ngoài thanh lãnh là tính tình trẻ con chỉ để mình mới có thể thấy, rõ ràng cô ấy là một quý tiểu thư luôn được người hầu hạ, nhưng lại vụng về quan tâm mỗi một chi tiết về cô. Cô yêu cô ấy, chung quy chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Nam Ương đối với cô quá ôn nhu, cũng không chủ động đòi lấy cái gì. Cô muốn cùng Nam Ương tiến thêm một bước nhưng cô lại không biết nên làm thế nào, cô chưa từng yêu đương, cũng chưa từng theo đuổi nữ nhân, cô không biết nên đối xử tốt với Nam Ương ra sao. Cô cho cô ấy chocolate, nấu lẩu cho cô ấy ăn, giặt quần áo cho cô ấy, thậm chí là cho phép cô ấy ngủ chung với cô trên một chiếc giường. Nhưng Nam Ương luôn quy củ như vậy, không vượt rào, ngay cả tay cô cũng không chủ động nắm lấy.
Có khi cô cảm thấy Nam Ương khô khan đến đáng yêu. Có đôi khi lại cảm thấy khô khan như vậy có hơi đáng giận.
Tỷ như hiện tại, mình đã say thành như vậy rồi mà chị ấy còn không tới đỡ mình một cái.
Thật đáng giận.
Minh Vãn Trừng lo lắng nhìn Khinh Hoan lúc này đã mất đi quản lý biểu cảm, vội nói với Nam Ương: “Đừng để sư phụ uống nữa, chị ấy say rồi.”
Tiền Đảo vỗ vỗ cái bàn: “Ai, không được không được, ăn trúng thì phải uống, mọi người đều uống tại sao đôi thê thê hai cô ấy lại ngoại lệ?”
Hạ Sơn thấy Chúc Khinh Hoan uống đến mê mang, đã sớm đau lòng đến không được, xen mồm giảng hòa giúp cô: “Trước không phải đã nói, không uống được có thể chơi đại mạo hiểm để bỏ qua sao?”
Tiền Đảo lập tức tiếp nhận chủ ý này, nói với màn hình đang phát sóng trực tiếp: “Nào nào nào, đến giờ phúc lợi của fan rồi! Chúc Chúc uống không nổi nữa, cần phải chấp nhận trừng phạt đại mạo hiểm, các fan muốn cô ấy làm trừng phạt gì? Bình luận đi! Tôi đếm ba hai một, sau khi đếm ngược sẽ chụp màn hình lại, chọn bình luận đầu tiên, bình luận đi bình luận đi!”
Trên thực tế, kỳ thật có thể hoàn toàn không chụp màn hình lựa chọn trừng phạt. Tiền Đảo mới vừa nói xong, khu bình luận liền điên cuồng nhảy lên bình luận “Hôn một cái”, “Hôn bà chủ Nam một cái”, “Hôn hôn hôn”, “Hôn một cái hôn một cái hôn một cái” giống hệt nha. Toàn bộ khu vực bình luận không có một cái khác, tất cả đều là làn đạn muốn hai cô hôn nhau.
“Cộng đồng mạng đều muốn xem bà chủ Nam và Chúc Chúc hôn một cái nha!” Tiền Đảo cũng trở nên kích động, nhìn về phía Nam Ương, “Bà chủ Nam, cô có muốn hôn không? Nếu cô không hôn, Chúc Chúc phải uống thêm năm ly nữa, cô hôn một cái sẽ xóa bỏ toàn bộ, lợi hơn nhiều phải không! Nào, hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Toàn bộ người trên bàn, trừ Hạ Sơn ra đều sôi nổi vỗ tay bắt đầu ồn ào, đồng thanh kêu “Hôn đi”. Mọi người đều đã có chút men say trong người, so với bình thường ít đi vài phần rụt rè, dưới tác dụng của rượu, mỗi người đều đỏ mặt hưng phấn.
Chúc Khinh Hoan nâng mắt, hư phiêu nhìn Nam Ương bên cạnh.
Cái người nhát gan này, sao có thể hôn mình chứ.
Nam Ương đoan chính ngồi đó, mặt không có biểu tình gì. Thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn, cô ấy rốt cuộc nhịn không được nữa nhíu mày.
Chúc Khinh Hoan nhắm mắt, duỗi tay cần lấy chai bia trên bàn, nhỏ giọng nói với Nam Ương: “Không sao, không cần để ý bọn họ, tôi uống hết là được rồi.”
Đầu ngón tay vừa cầm đến chai, mới nâng lên hai cm đã bị một cái tay khác đột nhiên xuất hiện đè ép xuống.
Nam Ương lấy bia khỏi tay Khinh Hoan. Cô ấy liếc nhìn Khinh Hoan một cái thật sâu, hơi hơi nghiêng mình đến, đáy mắt loáng tháng một mạt nóng rực.
Chúc Khinh Hoan như dự cảm được cái gì, toàn thân tức thì trở nên căng thẳng, động cũng không dám động.
Nam Ương rũ mi, cánh tay chống ghế bên cạnh, chậm rãi khuynh thân về phía Khinh Hoan.
Vốn dĩ các cô ngồi gần nhau, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ có hai gang tay. Nam Ương chỉ cần nghiêng nhẹ một cái đã có thể dễ dàng đến gần khuôn mặt của Khinh Hoan. Cô ấy chậm rãi tiến sát lại gần cô, nhìn cảm xúc trong mắt Khinh Hoan càng ngày càng hoảng loạn, cùng với gương mặt đỏ đến muốn lấy máu, cô ấy nhìn chằm chằm môi cô, mặt mày hơi nhíu cật lực áp chế ẩn nhẫn.
Thanh âm ồn ào chung quanh càng lúc càng lớn, vang vọng rót vào tai Chúc Khinh Hoan, nhưng cô một câu cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy chung quanh vô cùng hỗn loạn. Mà thanh âm hỗn loạn trong lòng mình so với tạp âm chung quanh còn muốn lớn hơn, cô có thể tinh tường cảm nhận được trái tim mình đang điên cuồng nhảy lên, ở trong lồng ngực đấu đá lung tung, nhanh đến cơ hồ khiến cô hít thở không thông.
Lúc môi Nam Ương cách môi cô chỉ còn hai mươi cm nữa, bỗng nhiên dừng lại. Một lát sau, Nam Ương quay đầu đi chỗ khác, cầm lấy kiện áo khoác đang vắt trên lưng ghế lên, nhẹ nhàng giơ tay, ôn hòa phủ áo lên đầu Khinh Hoan.
Trước mắt tức thì lâm vào một mảnh đen nhánh.
Hô hấp dồn dập trong không gian vải dệt nhỏ hẹp ép chặt va chạm nhau, độ ấm nhanh chóng tăng lên.
Một góc áo khoác được ôn nhu nhấc lên, thông qua chút ánh sáng bên ngoài len lỏi vào cô thấy chiếc mũi cao thẳng cùng cánh môi tinh xảo của Nam Ương. Cô ngừng thở, run rẩy nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn kế tiếp này.
Được một kiện áo khoác ngăn cách thành một thế giới nhỏ, cảm quan của cô đều bị mở rộng vô hạn. Cô có thể tinh tường cảm nhận được nữ nhân bên cạnh này đang tiếp cận từng chút từng chút một, thậm chí cảm nhận được hơi thở mát lạnh của Nam Ương thổi quét qua giữa mày cô. Hô hấp của cô càng ngày càng gấp, gương mặt và lỗ tai như muốn nổi lửa, thẳng cho đến khi hòa tan cả xương cốt mới bỏ qua.
Sau một lúc.
Chóp mũi bỗng truyền đến cái chạm mềm mại lạnh lẽo.
Chóp mũi.
Chỉ là chóp mũi
Cô hoảng hốt mở mắt ra.
Còn chưa kịp phản ứng, hô hấp thân mật ái muội trước mắt đã tách ra, áo khoác ngay sau đó cũng bị nhẹ nhàng cầm xuống, trước mắt lại khôi phục ánh sáng.
Kết thúc.
Kết…. Kết thúc?
Chỉ…. Chỉ hôn chóp mũi?
Nam Ương dùng áo khoác che mặt hai người, cho nên mọi người chung quanh đều cho rằng các cô thật sự hôn môi, sôi nổi vỗ tay huýt sáo, ngay cả Minh Vãn Trừng cũng bị gạt, đỏ mặt dùng sức vỗ tay.
Tại sao?
Tại sao chỉ hôn chóp mũi mình?
Chị ấy không muốn hôn mình sao?
Mình khó coi sao? Tại sao chị ấy lại nhẫn nhịn không hôn mình?
Chị ấy đang trêu đùa mình sao?
Tại sao?
Chúc Khinh Hoan cố nén suy nghĩ muốn khóc, men rượu mãnh liệt không ngừng đánh sâu vào lý trí cô, muốn cô tràn quân rã rượi. Cô mang theo mười phần không cam lòng nhìn Nam Ương, nhìn khuôn mặt thanh lãnh không có biểu tình kia, một trận tức giận nảy lên trong lòng.
Tại sao không hôn cô?!
Cô hoàn toàn quên mất giờ phút này còn đang phát sóng trực tiếp, cũng hoàn toàn quên mất chung quanh ngồi đầy người trong giới giải trí. Cô đột nhiên đứng dậy, ghế dựa va chạm vang lên một tiếng thật lớn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô. Cô lại không coi ai ra gì một phen nắm lấy cổ tay Nam Ương, không nói gì kéo cô ấy rời khỏi chỗ ngồi.
Nam Ương không biết tại sao Khinh Hoan đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, kinh ngạc rất nhiều, nhưng lại không phản kháng, tùy ý cô kéo cô ấy một đường từ đại sảnh khách sạn đến hành lang ít người, lại từ hành lang kéo đến phòng nhà vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh không có người, ánh đèn dây tốc tối tăm miễn cưỡng chiếu sáng không gian chật chội, hai cây lau sàn dựng trước cửa tản ra một cỗ mùi ẩm ướt mốc meo.
Vào phòng vệ sinh, Khinh Hoan hung hăn đóng sầm cửa lại. Hai mắt cô sáng quắc nhìn về phía Nam Ương bị kéo đến có hơi chật vật, ngay lúc Nam Ương còn chưa kịp phản ứng lại, một đôi tay đột nhiên nắm lấy vai cô ấy, thô lỗ đẩy cô ấy đến tường buồng vệ sinh.
Nam Ương thất thần nhìn Khinh Hoan trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ, nhưng vẫn như cũ không đẩy cô ra.
Khinh Hoan căn môi, dùng ánh mắt gần như khát cầu quét qua lại trên môi Nam Ương. Tay trái cô xoa mặt Nam Ương, ngón tay cẩn thận áp lên môi dưới cô ấy, từng chút từng chút chen vào, cưỡng bách Nam Ương mở miệng ra.
Nam Ương không muốn cắn đau cô, theo ý cô mở miệng.
Khinh Hoan đỏ mắt, vừa lòng cười cười. Cô bỗng nhiên nghiêng người về trước, hôn lên môi Nam Ương.
Một cỗ hương rượu nồng đậm vọt vào khoang miệng.
Nam Ương hơi nhíu mày. Nụ hôn này mang tính xâm lược rất mạnh, cơ hồ ngay lúc cánh môi hai người chạm nhau, đầu lưỡi Khinh Hoan đã chen vào giữa môi răng mình. Đầu lưỡi mềm mại ướt nóng va chạm qua lại trong khoang miệng cô ấy nhịn không được rầu rĩ hừ một tiếng, hai tay đỡ eo Khinh Hoan, mặc cô gần như gặm cắn liếm hôn mình.
Khinh Hoan say đến lợi hại, lần đầu tiên cô hôn một người như vậy, hôn đến cả người nóng len. Hai tay cô bắt đầu sờ soạng qua lại trên người Nam Ương, lôi kéo áo sơ mi Nam Ương, khống chế không được dục niệm muốn bát loạn chúng nó của mình. Không hiểu tại sao cô lại rất muốn cởi từng chiếc cúc lần nào cũng đều phải cài đến nghiêm nghiêm ngặt ngặt như vậy, nhìn cô ấy thất thố, nhìn cô ấy sợ hãi, nhìn khuôn mặt không biểu tình của cô ấy nổi lên một tầng lại một tầng gợn sóng.
Nam Ương bỗng nhiên nhíu chặt mày, giữa môi răng đang bị đoạt lấy mơ hồ hừ ra một tiếng: “Đau…..”
Đầu lưỡi cô ấy bị cắn.
Khinh Hoan ngoài ý liệu nếm được hương vị máu tươi, vị rỉ sắt tanh ngọt khiến đầu óc cô oành một tiếng, bỗng nhiên thanh tỉnh.
Cô đang làm gì?
Cô hoảng loạn buông lỏng Nam Ương ra, thối lui về sau. Ngay khi rời khỏi môi Nam Ương, đầu lưỡi cô còn mang theo máu của cô ấy.
Nam Ương dựa vào tường vô lực đứng đó, mái tóc dài đen nhánh bị xoa đến loạn, khóe môi còn lưu vài vệt máu. Áo sơ mi của cô ấy bị kéo ra hơn phân nửa, hai cúc áo trên cùng đã trực tiếp bị giật đứt, còn nằm phía dưới bồn rửa tay. Cúc thứ ba và cúc thứ bốn cũng đã bị cởi ra, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn kịch liệt phập phồng bên trong.
Nam Ương nhìn nữ nhân đang thất thần trước mặt, hơi hơi nheo mắt lại, thái dương tràn đầy mồ hôi.
“Làm càn.”
Cô ấy dùng thanh âm mang theo vài phần mềm mại dỗi nói.