Rate this post

Lúc nghe thấy Khinh Hoan nói hai chữ kia, Minh Vãn Trừng vừa gắp lát cá cho vào miệng tức thì đình chỉ động tác nhai nuốt, một cử động nhỏ cũng không dám, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Nam Ương.

Nếu ở cổ đại, cái này gọi là “Dĩ hạ phạm thượng”.

Cô không phải chưa từng gặp qua những người dùng ngôn từ như vậy khinh bạc Nam Ương. Đoạn thời gian đó Đường Gia Bảo nổi danh trong chốn giang hồ chủ trì tổ chức một buổi thịnh hội vô cùng lớn, lần đó Nam Ương cũng dẫn cô theo tham gia. Trong rừng trúc Ba Thục rậm rạp, Nam Ương một mình ngồi xổm bên hồ nước lạnh lẽo chơi đùa với gấu trúc, đại tiểu thư của Đường gia lúc này từ Thiên Cơ các đi xuống ngẫu nhiên gặp được Nam Ương, đại tiểu thư biết thân phận của cô ấy nhưng lại không muốn gọi lão tổ, một hai phải ngồi trước mặt Nam Ương gọi “tỷ tỷ”. Nam Ương có thể chịu đựng những đứa nhỏ gọi cô ấy là chị, nhưng lại vô pháp chịu đựng để một người đã trưởng thành đi quá giới hạn như vậy. Sau khi đại tiểu thư Đường gia gọi đến tiếng thứ ba, Nam Ương liền bắt đầu không kiên nhẫn phất tay áo, nội lực tựa hàn băng đẩy ngã nàng ta vào hồ nước lạnh thấu xương.

Sau khi đại tiểu thư được đệ tử Đường gia vớt lên liền suốt một tháng chảy nước mũi không ngừng.

Minh Vãn Trừng lo lắng nhìn về phía Khinh Hoan. Cô sợ giây tiếp theo khuôn mặt kia của sư phụ sẽ bị ấn vào chén súp miso trước mặt.

Nhưng mà, kỳ quái chính là, lão tổ nhìn qua dường như không hề tức giận.

Không chỉ không tức giận mà Minh Vãn Trừng thậm chí còn thấy lỗ tai Nam Ương đỏ ửng khả nghi.

Nam Ương cái gì cũng không nói, chỉ há miệng ra, ăn lấy miếng sushi trứng cá muối Khinh Hoan đút cho cô ấy. Sau đó liền khép miệng lại rất có giáo dưỡng yên lặng nhấm nuốt, lông mi thấp thấp rũ xuống, không mở miệng răn dạy nửa câu.

Miếng sushi khá lớn, thời điểm Nam Ương nhai nó quai hàm hơi phình phình ra. Hơn nữa lông mi cô ấy không cong, nằm dưới mí mắt càng thêm vẻ nhỏ dài, nhìn lâu lại thấy đáng yêu vô cùng.

Khinh Hoan nhìn Nam Ương như vậy trong lòng bỗng nhiên lại sinh ra ý niệm muốn hôn cô ấy.

Thích một người, thật sư là có hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Một bữa cơm ăn xong, từng người lại hoài tâm tư riêng. Kỳ Dật bị ánh mắt nóng rực của Minh Vãn Trừng dọa sợ tới mức chưa ăn được cái gì, Minh Vãn Trừng nhưng thật ra một bên nhìn chằm chằm người ta mà một bên miệng cũng không ngừng động tác, ăn đến nỗi eo quần jean cũng bị siết chặt. Nam Ương thì ngược lại chỉ ăn một miếng sushi kia, sau khi ăn xong liền ngồi trong góc cầm máy chơi game của mình tiếp tục chơi trò xếp hình Tetris.

Khinh Hoan rót cho Nam Ương ly trà nhưng Nam Ương lại không hề chạm tới, cô liền cầm ly đút Nam Ương uống. Nam Ương ngậm ly uống một ngụm nhỏ, sau khi uống xong bên môi còn dính chút vệt nước.

Khinh Hoan theo bản năng dùng đầu ngón tay lau đi nơi đó. Xúc cảm mềm mại lạnh lẽo, mang theo cảm giác ướt át liêu nhân, khiến cô nhịn không được vuốt ve thêm mấy lần nữa.

Cô bỗng nhiên nhớ tới thời điểm các cô vừa mới kết hôn. Đêm đó cô ăn cải trắng độc của Nam Ương làm cho đến nỗi viêm dạ dày, thời điểm Nam Ương đút thuốc cho cô cũng dùng ngón tay cọ miệng cô thế này.

Cô dường như đã hiểu, khi đó trong mắt Nam Ương cũng nổi lên dục niệm.

Nếu lúc này không có Kỳ Dật và Minh Vãn Trừng ở đây, cô nhất định sẽ nắm cằm Nam Ương hôn cô ấy.

Nam Ương bỗng nhiên lên tiếng: “Ăn xong rồi trở về thôi.”

Khinh Hoan thu hồi suy nghĩ miên man của mình, sửa sang lại chút vẩn đục nơi đáy mát, đôi mắt thanh triệt như cũ nhìn về phía Kỳ Dật: “Tiểu Dật, hôm nay tới đây rồi thì ở lại một đêm đi. Đoàn phim của tụi mình bao rất nhiều phòng khách sạn, có mấy phòng còn trống, cậu có thể trực tiếp đến đó ngủ.”

Kỳ Dật gật gật đầu. Nhưng ngay sau đó dường như cô ấy ý thức được cái gì, sợ hãi nhìn về phía Minh Vãn Trừng.

Minh Vãn Trừng vội nói: “Chị không gọi em sẽ không qua.”

Ánh mắt Kỳ Dật vẫn tràn đầy hoài nghi.

Nam Ương đã đứng lên, áo khoác khoác trên tay, giọng nói bình đạm: “Lát nữa chúng ta không cần đi cùng nhau nữa, mỗi người đi dạo đi. A Trừng, chiếu cố Kỳ lão sư thật tốt, sau khi dạo xong nhớ đưa Kỳ lão sư về khách sạn.”

Minh Vãn Trừng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Nam Ương. Nam Ương đây là ngại cô và Kỳ Dật làm bóng đèn, cô ấy muốn trải qua thế giới hai người với sư phụ Khinh Hoan. Như vậy cũng tốt, cô cũng ngại cô ấy làm bóng đèn.

Khinh Hoan phụ họa nói: “Vậy Tiểu Dật cậu đi dạo một lát với A Trừng đi, tối thì về khách sạn. Sau khi về đến nơi thì nói với mình một tiếng, mình đặt bàn ở nhà hàng trong đó, bốn người chúng ta lại ăn một bữa nữa, thế nào?”

“Được a.” Minh Vãn Trừng vui tươi hớn hở mà đồng ý.

Biểu tình của Kỳ Dật hiện tại như kiểu “Cậu cư nhiên bán đứng đồng đội” dùng sức trừng mắt với Khinh Hoan.

“Đi.”

Nam Ương tích tự như kim chỉ nói ra một chữ, một mình đi ra ngoài trước. Khinh Hoan vội vã đi theo phía sau, lôi kéo góc áo cô ấy, nhỏ giọng nói gì đó, hình như là kêu Nam Ương mặc áo khoác vào.

Nam Ương đè thấp thanh âm trả lời: “Bên trong còn có áo sơ mi, rất nóng.”

“Được rồi.”

Khinh Hoan thở dài mang khẩu trang lên, nói thầm trong lòng người này sao mà khó hầu hạ như vậy.

“Em có chỗ nào muốn đi dạo không?” Nam Ương hỏi.

Khinh Hoan lắc đầu, cô thật sự là không có địa phương nào đặc biệt muốn đi.

Nam Ương trầm mặc một lát, nói: “Vậy cùng tôi đến nơi này đi.”

Nam Ương khó có được chủ động muốn đến một nơi nào đó, Khinh Hoan có hơi kinh ngạc, cô cho rằng Nam Ương sẽ trực tiếp muốn trở về khách sạn. Dù sao thì cô ấy thích thanh tĩnh như vậy, theo như bình thường, ở những nơi ồn ào như thế này thêm một giây đều giống như dao chém vào người cô ấy.

Trong lòng Nam Ương đã có nơi muốn đến cho nên bước chân cũng không chút do dự. Các cô vào thang máy, xuống tầng một, lại đi thang cuốn xuống bên dưới tầng một. Bên cạnh thang cuốn tầng một có một cửa hàng trang sức, từ chỗ này của tầng một cũng có thể nhìn thấy nó, Nam Ương hẳn là lúc nãy đã chú ý tới cửa hàng này.

Vào bên trong, Nam Ương liền ngồi xuống ghế cao trước quầy, nhìn những đôi khuyên tai rực rỡ muôn màu trước mắt, mặt vô biểu tình hỏi bà chủ: “Chỗ của các cô có xỏ khuyên tai đúng không?”

Bà chủ chỉ nhìn vào cặp mắt kia thôi cũng biết đây chắc chắn là một đại mỹ nhân. Người xinh đẹp đến lúc nào cũng được hoan nghênh, bà chủ lập tức buông máy tính nhỏ trong tay xuống, cười tủm tỉm tiếp đãi: “Đúng đúng, có xỏ.”

Khinh Hoan đứng ở phía sau Nam Ương, lúc nghe thấy cô ấy hỏi liền lắp bắp kinh hãi.

Chị ấy muốn xỏ khuyên?

“Chị cũng 35 tuổi rồi, sau lúc này đột nhiên lại muốn xỏ khuyên tai?” Khinh Hoan dựa vào quầy, quay đầu nhìn khuôn mặt Nam Ương.

Hai mắt Nam Ương rũ rũ, một lát sau đáp: “Không phải em…. Muốn tôi mang cùng với em sao?”

Khinh Hoan bỗng nhiên nhớ ra mới đây không lâu cô tâm huyết dâng trào mua một đôi khuyên tai kim cương. Cô cũng chỉ thuận miệng nói, nói muốn cùng Nam Ương mỗi người mang một chiếc, nếu Nam Ương không xỏ tai vậy thì cô đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng cái gì. Huống hồ cũng chỉ là khuyên tai mà thôi, không phải nhẫn, các cô có mang một bộ hay không kỳ thật cũng không quan trọng như vậy.

Nhưng mà cô làm sao cũng không thể tin được, Nam Ương thật sự đặt chuyện đó trong lòng, còn sớm ngay lúc ở tầng một tìm kiếm cửa hàng xỏ khuyên.

Nam Ương chưa từng xỏ tai, nhưng cô ấy ít nhiều cũng biết, sẽ có một cây kim xỏ xuyên từ bên này qua bên kia vành tai, nghiêm túc mà nói, này tính là xỏ xuyên thân thể. Trước đây ở cổ đại cô ấy cũng từng bị thương rất nhiều lần, biết xỏ xuyên qua cơ thể là tư vị gì, cô ấy không chắc xỏ tai có đau như bị xuyên qua eo bụng không, liền hỏi Khinh Hoan:

“Xỏ tai có đau không?”

Khinh Hoan có ba lỗ xỏ, mỗi tai trái phải một cái, riêng tai trái vành trên tai có một lỗ. Cô sờ sờ khuyên tai trên tai mình, hồi ức lại thể nghiệm xỏ tai hồi đại học, chậm rãi nói: “Ừm… Vành tai thì không đau, nhưng ngay gân tai thì sẽ đau.”

Nam Ương gật gật đầu.

Bà chủ lấy kim xỏ ra khử trùng, rồi lại lấy cồn ra, liếc nhìn nữ nhân có đôi mắt thanh lãnh trước mặt: “Cô muốn xỏ mỗi bên hay sao?”

Nam Ương nghĩ nghĩ, nói: “Một bên là được rồi.”

“Vậy thì bên nào?”

“…. Bên trái.”

Cô ấy có thói quen khi ngủ sẽ nằm nghiêng bên phải, xỏ bên tai phải sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

“Được, bên trái,” Bà chủ dùng đốt ngón tay chạm vào mặt kính quầy, ra hiệu cho Nam Ương nghiêng người tới, ngón trỏ và ngón cái nắm vành tai trái của cô ấy, nhéo nhéo mảng da nhỏ trắng nõn kia, “Xỏ chính giữa?”

Nam Ương ừ một iếng.

Khinh Hoan nhìn chằm chằm bà chủ đang nắm vành tai tinh xảo kia, không hề chớp mắt. Nam Ương rất mẫn cảm, bà chủ chỉ nắm nhẹ một cái thôi lỗ tai oánh bạch của cô ấy đã đỏ lên. Cô nhíu nhíu mày, trong lòng thế nhưng ẩn ẩn cảm thấy khó chịu, có một loại xúc động muốn kéo Nam Ương chạy lấy người.

Cô sao có thể để người khác chạm vào vành tai của cô ấy chứ?

Nam Ương tựa vào tủ kính, lại mở miệng hỏi Khinh Hoan: “Thật sự không đau?”

Khinh Hoan áp xuống khó chịu trong lòng, cong cong khóe môi với cô ấy: “Thật sự không đau. Sao vậy, chị rất sợ đau à?”

Nam Ương trầm mặc một lút mới nhẹ gật đầu.

“Ừm…. Tôi rất sợ đau.”

Khinh Hoan nhịn không được mỉm cười, móc từ trong áo khoác ra một que kẹo mút Alps, vị trái cây nhiệt đới. Cô tháo giấy đóng gói ra, lấy que kẹo màu sắc rực rỡ từ bên trong ra.

“Vốn dĩ là muốn sau khi trở về mới đưa cho chị, nhưng hiện tại xem ra, phải dỗ ngay rồi.”

Khinh Hoan cười kéo khẩu trang Nam Ương xuống đến cằm, sau đó nhẹ nhàng nhét que kẹo tròn tròn đáng yêu vào miệng Nam Ương.

Nam Ương ngâm kẹo, má hơi hơi phồng lên, nhìn ra được là cô ấy đang liếm kẹo trong miệng.

Khinh Hoan chống tay trên tủ kính, cằm thì gác trong lòng bàn tay, đôi mắt vũ mị cong lên: “Ngon không?”

Nam Ương hàm hồ đáp: “Ngon lắm.”

Trong miệng cô ấy có kẹo cho nên lúc nói chuyện cũng không được rõ ràng, nói “ngon lắm” nhưng phát âm lại nghe thành “tốt lắm”. Khinh Hoan bị một tiếng này làm cho mềm nhũn, trong lòng nhu nhu, cười đến càng thêm sáng lạn.

* 好吃 (Hào chī): Ngon lắm; 好次 (Hǎo cì): Tốt lắm — Không biết dịch đúng hông nữa, có bạn nào hiểu ý khác thì hú mình một tiếng với nha

Bụp —

Tiếng vành tai bị kim xuyên qua nhỏ nhỏ vang lên.

“Xỏ xong rồi.” Bà chủ bắt đầu thu thập những đồ rải rác trên tủ kính, “Nhớ là trở về mỗi ngày phải lật qua lật lại, đừng để chúng dính vào lại thịt lớn, bôi ít rượu để tránh viêm nhiễm, một tuần sau là có thể thay khuyên khác.”

Khinh Hoan nói cảm ơn với bà chủ, dùng Wechat thanh toán tiền.

Nam Ương ngậm kẹo, cau mày sờ soạng vành tai của mình. Nguyên lai thật sự không đau. Nhưng mà cảm giác rất kỳ quái, có thể tinh tường cảm nhận được có cái gì đó xỏ xuyên qua thịt mình, nhưng mà thế nhưng một chút đau đớn cũng không có.

Đương nhiên, chỉ là mười giây trước không đau mà thôi.

Chờ cho sau khi cồn trên khuyên tai thấm vào miệng vết thương rồi, mày Nam Ương nhăn lại càng sâu hơn. Cô ấy muốn cào, nhưng mà vừa nhẹ nhàng chạm vào thôi, lỗ xỏ mới liền đau nhức đến không chịu được.

“Đừng sờ, vi khuẩn sẽ xâm nhập đó.” Khinh Hoan dùng giấy gói kẹo rỗng nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay Nam Ương.

“Ừm.”

Nam Ương thuận theo bỏ tay xuống.

Vành tai cô ấy đỏ đến lợi hại, hệt như muốn nhỏ máu, còn hơi sưng. Bạc quá mềm, cho nên khi xỏ tai người ta thường dùng khuyên làm từ thép, vì để tránh cho miệng vết thương mưng mủ, tuần thứ nhất không thể gỡ xuống. Nhưng chất đinh thép lại là chất rất dễ gây kích ứng viêm nhiễm nhất, cho nên phải thường thoa cồn khử trùng.

Miệng vết thương còn chưa khép lại phải thoa cồn lên, nghĩ thôi cũng biết là chuyện không dễ chịu gì.

“Có đau không?” Khinh Hoan có chút đau lòng.

Nam Ương lắc đầu.

“Tháng này chị đừng gội đầu một mình, như vậy có thể sẽ làm ướt miệng vết thương, nghiêm trọng còn dẫn đến mưng mủ. Nếu lúc nào muốn gội thì nói với em, em gội cho chị.”

Nam Ương trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Vậy…. Tắm rửa thì sao?”

Khinh Hoan há miệng thở dốc, sau khi phản ứng lại ý tứ trong lời nói Nam Ương, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, đẩy nhẹ cánh tay cô ấy, nhỏ giọng dỗi nói: “Đáng ghét.”