Rate this post

“Sư phụ?”

“Sư phụ!”

Nam Ương đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía khuôn mặt đang bất mãn của Vân Đường.

“Sư phụ, người ngẩn người cái gì vậy? Đọc sách cũng có thể thất thần sao?”

Vân Đường dở khóc dở cười, nàng đã gặp nhiều trường hợp sư trưởng đang giảng bài phía trên, đệ tử phía dưới thì thất thần, nhưng nàng chưa bao giờ thấy qua chính sư trưởng lại thất thần trong lúc giảng bài.

Biên Tử Sấn ngồi bên cạnh Vân Đường ngáp một cái.

“Ta vừa giảng đến đâu rồi?” Nam Ương cúi đầu lật sách, nhưng sách lại bị gió lớn ngoài cửa sổ thổi phiên loạn rồi, nàng cũng không nhớ rõ mình đã dừng ở vị trí nào nữa.

” [Thiên Cương thập phương trận ] trang thứ một trăm linh năm, mười phương pháp phán đoán chi sinh môn.” Vân Đường nhắc nhở nói.

Biên Tử Sấn lại ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.

“À… Ta tìm xem.”

Nam Ương cũng không thường xuyên thất thần như vậy, chẳng qua là hai ngày nay trong lòng tồn tâm sự nặng trĩu, ăn cơm nghỉ ngơi cũng nghĩ, có đôi khi nghĩ nghĩ một hồi liền nghĩ đi xa.

Vân Đường oán giận nói: “May mà Khinh Hoan sư muội đã được đưa đến Hồng Phi Các học tập, nếu như muội ấy theo người học, phỏng chừng có học thêm hai mươi năm nữa cũng không ra được cái gì.”

Biên Tử Sấn híp mắt lẩm bẩm nói: “Ngươi yên tâm đi, [ Thiên Cương thập phương trận ] nhàm chán như vậy, Khinh Hoan ở Hồng Phi Các chắc cũng sẽ không nghiêm túc ngồi nghe giảng đâu, sợ là đang ngủ gà ngủ gật giống hệt ta đây này.”

“Ngươi cứ ở đó mà lười biếng đi, sớm hay muộn gì cũng có ngày ngươi lâm vào hiểm địa, lúc đó rồi hối hận sao bây giờ không hảo hảo mà học trận pháp!” Vân Đường đẩy Biên Tử Sấn một cái.

Nam Ương nhìn sách, nhưng một chữ cũng không xem vào. Nàng đơn giản đóng sách lại, đứng dậy: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, các ngươi có thể đi luyện kiếm, ta còn có chút việc.”

Nàng muốn đến Chú Kiếm Trì nhìn xem một lát.

Ngày mai chính là sinh nhật mười sáu tuổi của Khinh Hoan, nàng còn chưa nghĩ ra nên tặng cho nàng ấy quà sinh nhật gì. Nếu có thể đúc hoàn thành thanh kiếm đã đúc 6 năm kia thì thật tốt quá.

Nàng vừa ra khỏi cửa, đệ tử Bắc Phạt gần xa đều sôi nổi quỳ xuống, hướng nàng thỉnh an: “Bái kiến tôn thượng.”

Nàng cũng đã quen việc người khác quỳ lạy mình, thân là tôn chủ, đi đến đâu đều được bái lạy, đây là chuyện rất bình thường.

Đi vào Chú Kiếm Trì, cửa đá vừa mở ra, sóng nhiệt đã ngay lập tức hướng người ập đến. Dung Hoài mặc một kiện y phục đơn bạc đang đứng bên cạnh ao, một tay cầm sách, một tay vuốt cằm, dường như đang cân nhắc gì đó. Nghe thấy sau lưng vang lên động tĩnh, hắn cũng phục hồi tinh thần lại, cười chào hỏi Nam Ương: “Ngươi đến rồi.”

“Kiếm của ta…”

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, kiếm của ngươi kiếm của ngươi, gần đây mỗi lần gặp ngươi đều mở miệng nói kiếm của ngươi. Vì thanh kiếm này, ngươi xem ngươi khiến mình thành cái dạng gì?” Dung Hoài nói, nhìn lướt qua vết sẹo bị phỏng do đúc kiếm trên cổ tay trái của Nam Ương, “Bất quá, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, ta thấy còn phải chờ hơn một năm nữa mới hoàn chỉnh được.”

“Còn muốn một năm nữa?”

Nam Ương phát sầu, nàng lại không tặng được.

“Nóng vội cái gì nha, Khinh Hoan chỉ mới mười lăm tuổi, tuổi của nàng còn nhỏ như vậy, công lực nông cạn, cho dù kiếm có được đúc tốt thế nào nàng cũng chưa chắc có thể dùng được.” Dung Hoài thấy biểu tình của Nam Ương, cảm thấy có chút buồn cười, một tôn chủ đại nhân thanh thanh lãnh lãnh ngày thường đối nhân xử thế luôn luôn đạm mạc, duy độc đối với tiểu đồ đệ của nàng lại để bụng vô cùng, mỗi một năm trước khi đến sinh nhật của Khinh Hoan, Nam Ương đều phải nhăn mi nhíu mày, moi hết cõi lòng nghĩ xem nên tặng cái gì.

“Nếu không ngươi đưa cho nàng một bộ thư pháp của ngươi đi, thư pháp của ngươi danh dương thiên hạ, nàng được một bộ có thể xem như đồ gia truyền.”

“…. Nàng còn nhỏ, cái này không thực dụng lắm.”

“Vậy…. Hoặc là ngươi bảo Hồng Phi Các cho nàng nghỉ một ngày, dẫn nàng ra ngoài chơi đi, nàng khẳng định là sẽ rất cao hứng.”

“Như vậy…. Ta cũng nghĩ vậy.” Nam Ương gật gật đầu, tiếp nhận kiến nghị của Dung Hoài.

Dù sao ngày mai chính là sinh nhật của nàng, bắt đầu cho nàng nghỉ từ chiều nay, hẳn là có thể đi được.

Nam Ương cáo biệt Dung Hoài, trực tiếp đi đến Hồng Phi Các.

Lúc nàng tới đó, Hồng Phi Các còn đang trong giờ học. Thấy nàng đi vào lớp, Bằng Tử Lai đang giảng được một nửa vội buông tất cả đồ vật trong tay xuống, vội vội vàng vàng quỳ xuống trước mặt nàng. Trong lúc nhất thời, trên mặt đất bạch y một mảnh, duy độc trong một góc, còn có một thiếu nữ đang ghé người vào bàn ngủ ngon lành.

“Tôn chủ giá lâm, không biết có gì phân phó?” Bằng Tử Lai quỳ trên mặt đất cung kính hỏi.

Ánh mắt Nam Ương chăm chú dán chặt trên người thiếu nữ đang ngủ say trong góc, nàng phất phất tay, ý bảo mọi người đứng lên. Sau đó chắp tay sau lưng, bước từng bước không chớp mắt đi đến bên góc kia.

Ánh dương quang bên ngoài cửa sổ le lói chiếu lên một nửa khuôn mặt nhu mỹ của thiếu nữ, từng sợi mi hiện lên rõ ràng trong ánh vàng ấm áp. Nửa bên mặt nàng gối lên quyển sách, miệng hơi mở ra, nước bọt cũng vì vậy mà chảy đầy sách bên dưới.

Khóe môi Nam Ương giật giật, như là cười, lại như là không cười. Nàng vươn tay, nhéo lấy khuôn mặt non mềm của thiếu nữ, nhẹ giọng gọi nàng ấy: “Khinh Hoan.”

Khinh Hoan mê mang mở mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh Nam Ương. Nàng sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng từ trên bàn bò dậy, vén y phục chuẩn bị quỳ xuống: “Sư phụ….”

Nam Ương nâng cánh tay nàng, không để nàng thật sự quỳ xuống. Biểu tình của Khinh Hoan còn chút ngốc lăng, nửa bên mặt bởi vì ngủ úp xuống mà hồng ửng, khóe miệng còn có nước bọt chưa khô, dưới ánh sáng trở nên lấp lánh.

Nam Ương móc khăn ra, nhẹ nhàng phủ lên khóe miệng Khinh Hoan, giúp nàng lau khô.

Khinh Hoan không dám động, nàng cẩn thận nhìn vào mắt Nam Ương, nàng cho rằng sư phụ thấy nàng ngủ trong giờ học sẽ tức giận, nhưng Nam Ương dường như không như vậy, trên mặt vẫn là bộ dáng không có biểu tình gì.

Lau xong rồi, Nam Ương kéo tay Khinh Hoan, dắt nàng lập tức đi về phía cửa.

“Cho nàng nghỉ một ngày.” Lúc đi ngang người Bằng Tử Lai, thanh âm thanh lãnh truyền đến.

Khinh Hoan bị Nam Ương kéo tay, nhất thời vui đến choáng váng, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay Nam Ương. Tay Nam Ương rất mềm, bởi vì nàng là tôn chủ, không phải làm bất cứ chuyện gì, địa phương thô ráp duy nhất trên tay cũng chỉ là hổ khẩu giữa ngón trỏ và ngón cái, nàng hằng năm đều luyện kiếm, luyện lâu cho nên mới có vết chai mỏng như vậy. Khinh Hoan rất thích sờ nơi đó, nàng thích dùng ngón tay mềm mại của mình cọ xát nơi thô ráp duy nhất trên tay Nam Ương.

Nam Ương cảm nhận được Khinh Hoan đang siết chặt tay mình, nàng không thích hành động quá ngả ngớn như vậy, nhưng nàng cũng không nói gì, thậm chí cũng không bởi vì vậy mà buông tay nàng ấy, chỉ hỏi: “Ngày mai là sinh nhật của ngươi, có muốn thứ gì không?”

“Sư phụ tặng cái gì ta đều thích.” Khinh Hoan cười nói.

Nam Ương đã đoán trước nàng sẽ nói như vậy. Khinh Hoan đối với Nam Ương vĩnh viễn đều là bao dung như thế, nàng sẽ đem toàn bộ quyền lựa chọn giao cho Nam Ương, Nam Ương chọn có gì cũng được, chọn cái gì nàng đều thích.

“Ta dẫn ngươi xuống núi chơi một ngày vậy.” Nam Ương nhàn nhạt nói, “Bất quá, sẽ không đi quá xa, chỉ dạo quanh thôn nhỏ dưới chân núi thôi.”

“Được a, ta luôn rất muốn đến đó xem thử.”

Khinh Hoan quả nhiên rất nể tình biểu đạt bản thân chờ mong.

“Ngày mai là sinh nhật của ngươi, lần này ta sẽ không nói gì ngươi,” Thanh âm thanh lãnh của Nam Ương lại vang lên, “Nhưng lần sau nếu ta phát hiện ngươi ngủ trong giờ học, ta sẽ phạt thước.”

“Đã biết.”

Khinh Hoan bĩu môi. Nàng mới không tin sư phụ thật sự sẽ đánh nàng.

Từ trước đến nay Bắc Phạt không cho phép đệ tử vị thành niên xuống núi, hàng năm dưới sơn môn đều đóng giữ hơn mười đệ tử đến canh gác, đệ tử thành niên muốn xuống núi cũng cần phải có nhiệm vụ trong người, cầm theo eo bài của tôn chủ mới có thể thông qua. Từ nhỏ Khinh Hoan đã được Nam Ương nhặt mang về Bắc Phạt, trước nay chưa từng xuống núi bao giờ, nằm mơ cũng đều muốn biết giang hồ bên ngoài Bắc Phạt là bộ dáng gì. Tuy rằng lần này không thể đặt chân đến Trung Nguyên, nhưng có thể tới chân núi xem một vòng cũng coi như là thực không tồi.

Thôn nhỏ dưới chân núi nhiều năm qua đều được Bắc Phạt bảo hộ, đối với đệ tử Bắc Phạt đều mang theo thiện ý lớn nhất. Vì vậy, Nam Ương dẫn theo Khinh Hoan đến thôn, những thôn dân ở đây nhìn thấy trên người các nàng mặc bạch y đều sẽ cúi đầu chào hỏi một cái.

Lúc trước cũng chính tại thôn nhỏ này, Nam Ương lần đầu tiên gặp được Khinh Hoan bởi vì hai cái bánh bao mà bị đánh đến mình đầy thương tích, nàng luôn luôn không quản chuyện phàm tục lại phá lệ mang tiểu Khinh Hoan về Bắc Phạt, còn thu nàng làm đồ đệ thứ ba của mình. Phải biết rằng, đệ tử Bắc Phạt hăm hở tiến lên cả đời cũng không nhất định có cơ hội được thu vào môn hạ tôn chủ, mà Nam Ương liền như vậy dễ dàng phá vỡ nguyên tắc của mình, tiếp nhận Khinh Hoan.

Trở lại chốn cũ, Khinh Hoan ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng với đường phố nơi này. Thôn nhỏ này để lại cho nàng hồi ức không tốt lắm, trong lòng nàng có chút không thoải mái. Nhưng nhìn Nam Ương bên người, nàng cái gì cũng không nói ra.

Nàng không muốn phá hư tâm tình tốt của Nam Ương lúc này.

“Ở chỗ này ta có một gian nhà tranh,” Nam Ương đi về trước, hất nhẹ cằm về một hướng, “Có đôi khi xuống núi không kịp trở về, ta sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm. Ngươi có muốn đến đó với ta không?”

“Được, sư phụ đi đâu ta liền đi đó.”

Nam Ương không dấu vết cười một cái.

Tiểu gia hỏa dính người.

Nhà tranh đã rất lâu rồi không đến, vừa vào nhà, một cổ hương vị bụi đất nồng đậm ập vào mặt. Khinh Hoan lôi kéo Nam Ương ra ngoài, để nàng ngồi lên thềm đá bên ngoài: “Sư phụ, người ngồi đây đi, ta đi múc nước dọn dẹp lại nhà cửa.”

“Ừm.”

Vì thế Nam Ương liền yên tâm thoải mái ngồi ở kia chờ Khinh Hoan thu thập. Nàng giương mắt nhìn Khinh Hoan bưng thùng nước ra ra vào vào, cũng không có ý muốn giúp nàng ấy một phen. Không phải là nàng không muốn giúp, mà là nàng căn bản không có khái niệm phải hỗ trợ làm việc này. Ở trong thế giới của nàng, mấy loại chuyện lao động chân tay như giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, cùng với một tôn chủ như nàng không có nửa điểm quan hệ. Vốn dĩ cũng không nên có quan hệ gì.

Người có địa vị cao chính là như vậy, sống trong nhung lụa lâu rồi, trong xương cốt đều mang theo quý khí.

Khinh Hoan rốt cuộc cũng lau dọn nhà cửa đến không sai biệt lắm, trên khuôn mặt nhỏ đổ đầy mồ hôi, tay ướt còn chưa kịp lau khô đã nghe Nam Ương nói: “Ta đói bụng.”

Khinh Hoan lập tức buông chậu nước, dùng bả vai lau đi mồ hôi trên sườn mặt: “Ta nấu cơm cho người.”

Nam Ương gật gật đầu: “Ừm.”

Khinh Hoan từ trước đến nay nấu ăn rất giỏi, hơn nữa đặc biệt nấu theo khẩu vị Nam Ương. Nàng biết Nam Ương thích ăn ngọt, mỗi ngày đều muốn ăn kẹo, nếu hôm nay không ăn kẹo, vậy thì đồ ăn nhất định phải cho rất nhiều đường. Nam Ương tính tình đạm mạc cơ hồ là không thích không ghét gì, sở thích duy nhất chính là ăn đồ ngọt này, Khinh Hoan đương nhiên để ở trong lòng.

“Để ta đi mua thức ăn.” Khinh Hoan buông tay áo, “Ta thấy trên bệ bếp cái gì cũng không có.”

Có cái gì mới là lạ, Nam Ương ngày thường cũng không tự mình nấu cơm.

“Ta đi với ngươi.” Nam Ương đứng dậy khỏi ghế gỗ đã được Khinh Hoan lau đến bóng loáng.

“Được a.” Khinh Hoan trước nay dều không cự tuyệt yêu cầu của Nam Ương, “Sư phụ người trả tiền a, ta nghèo lắm.”

Nam Ương lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái.

Nghèo cái gì mà nghèo, mỗi tháng nàng đều đưa nàng ấy một túi bạc. Trong Hồng Phi Các đều là con cháu danh môn vọng tộc, trong túi tự nhiên không thể thiếu tiền, Khinh Hoan là cô nhi, Nam Ương sợ nàng ấy bị đệ tử khác kỳ thị, vì thế không chút nào bủn xỉn cung cấp cho nàng ấy đại lượng tiền tài. Nàng không hy vọng Khinh Hoan ở trước mặt những người khác luôn phải cúi đầu.

Nàng cho nàng ấy bao nhiêu tiền chứ? Nếu chỉ dùng mỗi số tiền đó thôi cũng đủ để sáng lập một môn phái khác rồi. Nàng ấy còn than nghèo, vậy Bắc Phạt chắc không ai giàu cả.

Nhưng Nam Ương không biết chính là, mỗi lần sau khi Khinh Hoan nhận được tiền sẽ trộm lại lần nữa đưa về Vinh Khô Các. Nhiều năm qua, trên cơ bản chính là cùng túi bạc, Nam Ương đưa đến, nàng lại đưa trở về. Nàng biết Nam Ương không thiếu tiền, nhưng nàng vẫn muốn đem những thứ tốt nhất nàng có để lại cho sư phụ của nàng, cho dù là dư thừa, là không cần thiết, nàng cũng muốn toàn bộ để lại cho nàng ấy.

“Sư phụ muốn ăn cái gì a?” Khinh Hoan đi ở phía trước, nghiêng đầu tính toán xem nên mua gì.

“Gì cũng được.” Nam Ương nhàn nhạt đáp.

“Được rồi, ta tự mua,” Khinh Hoan mím môi trầm mặc một lát, lại cười nói: “Vẫn luôn là ta nấu cơm cho sư phụ, ngày mai là sinh nhật của ta, sư phụ có thể làm cho ta một bữa cơm không, làm quà sinh nhật cho ta a?”

“Sẽ không.” Nam Ương đơn giản cự tuyệt.

“Ta dạy cho người a.” Khinh Hoan ôn nhu nói.

“Không muốn học.”

Trên mặt Nam Ương cũng không có biểu tình gì.

Khinh Hoan muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn là ngậm miệng lại, không đề cập đến chuyện này nữa.

Thôi vậy, tay của Nam Ương là dùng để cầm kiếm chấp bút, một bàn tay xinh đẹp như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm để nó chạm vào nồi chén gáo bồn cùng bệ bếp dơ bẩn được chứ?

Khinh Hoan ở trong lòng yên lặng thở dài. Chỉ là, đời này không có cơ hội được một lần ăn cơm do chính tay Nam Ương nấu, tóm lại vẫn là rất đáng tiếc a.